- Đậu Nành! Đậu Nành! Cậu đang ở đâu...?
Những khuôn mặt ma quái cứ hiện ra trước mặt Niệm Thư, trông họ lạnh lùng, như một sinh vật vô tri, vô giác. Có tiếng kêu rất khẽ bên tai, con bé giật mình quay lại nhìn.
Đậu Nành đang đứng gần sát cây cầu, thằng bé chuẩn bị bước qua cái ranh giới tử thần đó.
- Đừng...! Cậu không được qua chiếc cầu đó. - Niệm Thư cố sức gào to.
Những linh hồn đang kêu khóc thảm thiết. Họ bị đẩy lên chiếc cầu. Hai kẻ hung tợn đầu trâu mặt ngựa đang gào thét dữ dội, chúng liên tục vung roi quất mạnh vào những bóng trắng không thương tiếc. Đậu Nành không nghe thấy tiếng gọi của Niệm Thư, thằng bé đi đến giữa cầu, quay sang nhìn thấy Niệm Thư, nó đưa tay vẫy chào người bạn gái.
Niệm Thư bị xô về phía sau, khoảng cách của hai đứa càng cách xa nhau, cho đến khi con bé không nhìn thấy gì cả, xung quanh nó bóng tối dày đặc. Cơn đau tim lại nhói trong lồng ngực, nó ngất đi giữa tiếng rên rỉ của những oan hồn...
Lam bị đánh thức vào lúc nửa đêm, cô nghe những tiếng động lạ từ phòng con gái. Linh tính một người mẹ báo cho cô biết có chuyện không lành sẽ xảy ra cho Niệm Thư.
Vừa bước vào phòng, Lam hoảng hết nhận ra con gái cô đang ngã nhoài trên sàn nhà, miệng lảm nhảm nói những câu vô nghĩa. Thân người Niệm Thư lạnh toát, mặt xanh mét, hơi thở thoi thóp. Lam hoảng sợ la lên:
- Niệm Thư, con đừng làm mẹ sợ. - Lam đưa tay lay mạnh con gái.
Niệm Thư nhận ra mẹ mình, con bé thều thào qua hàng nước mắt:
- Mẹ ơi! Đậu Nành bị hai tên đầu trâu mặt ngựa bắt đi rồi, con không còn được gặp bạn ấy nữa mẹ ơi!
Lam an ủi con gái:
- Con nói gì nghe lạ vậy? Con chỉ nằm mộng thôi mà! Niệm Thư nói một cách mệt mỏi, chán chường:
- Con sắp chết rồi mẹ ơi.
Đôi mắt đẹp của Niệm Thư khép vội, con bé ngất lịm trong vòng tay của mẹ. Lam nhận thấy vẻ bất thường của con gái, cô vội vàng cầm điện thoại đặt trên bàn, bấm nhanh số cấp cứu...
Căn phòng hiu quạnh, Lam ngồi ủ dột bên giường bệnh con gái. Niệm Thư nằm yên lặng, bây giờ con bé thở được phải nhờ vào máy hỗ trợ, không biết Niệm Thư có qua khỏi cơn nguy kịch này không?
Lam khóc cạn nước mắt, từ khi chồng qua đời, cô đặt rất nhiều niềm tin vào đứa con gái bé bỏng, nó giống Tâm như khuôn đúc, từ nụ cười cho đến ánh mắt. Mỗi khi nhìn con bé, cô cảm nhận được dáng dấp của Tâm đang hiện ra bên cạnh cô. Nếu như Tâm còn sống, anh ấy sẽ không để cô đơn côi đối mặt với những khó khăn như thế này.
Thượng đế tạo cho Lam một cuộc sống sung túc nhưng người lại lấy đi hạnh phúc của cô. Một hạnh phúc bình dị mà cô hằng mơ ước, cô có thế đánh đổi tất cả để được sống cùng chồng con.
Cánh cửa phòng hé mở, xơ Thoại Liên bước vào. Chỉ một thời gian ngắn
không gập, Lam nhận ra nét tiều tuỵ trên khuôn mặt của xơ, đôi mắt thâm
quầng, trũng sâu vì thiếu ngủ, hai gò má hóp lại kéo theo những nếp nhăn trên
trán.
Lam sững sờ nắm lấy tay xơ Thoại Liên, cô bàng hoàng thăm hỏi: - Xơ Liên! Chuyện gì đã xảy ra với xơ vậy?
Xơ Thoại Liên lấy khăn chậm nước mắt, xơ buồn bã đáp: - Đậu Nành sắp mất rồi. Thằng bé đáng thương quá.
- Xơ nói sao? Thằng bé vẫn khoẻ mạnh kia mà. - Lam nhìn trân trân xơ Thoại Liên, cô vẫn chưa tin đây là sự thật.
Đưa tay bóp nhẹ bàn tay trắng xanh của Niệm Thư, nước mắt tuôn trào, xơ Thoại Liên nói trong tuyệt vọng:
- Đậu Nành mắc căn bệnh ung thư máu, chắc sẽ chấm dứt cuộc đời tươi đẹp của thằng bé.
- Có thật như thế không thưa xơ?
- Cha Vĩnh Thuỵ hiện đang ở bên cạnh thằng bé, vì nó ước nguyện muốn được gặp cha để xưng tội lần cuối.
Nỗi đau này chưa nguôi tiếp tục đến nỗi đau khác. Dòng đời cứ xô đẩy Lam đến bước đường tuyệt vọng. Cô cảm thấy có lỗi với Đậu Nành, chính cô đã ngăn cản giữa tình bạn tươi đẹp của thằng bé với Niệm Thư.
Cuộc nói chuyện giữa cô và Đậu Nành đến giờ vẫn làm cho cô ray rứt, thằng bé quả thông minh, nó như một thiên thần nhỏ mang đến cho cô ánh sáng của một niềm tin, nhưng cô lại phũ phàng từ chối...
- Tôi phải đến thăm thằng bé. Tôi còn nợ nó một lời xin lỗi.
Lam bật đứng dậy trước quyết định của mình, cô chưa kịp bước ra khỏi cửa, bất ngờ tiếng máy trợ tim của Niệm Thư kêu rè rè. Xơ Thoại Liên ngước nhìn màn hình đang chạy những đường sóng nhỏ li ti, nó đang thẳng một đường, đó là một dấu hiệu xấu báo trước tim bệnh nhân sắp ngừng đập.
- Chị Lam! Con bé đang gặp nguy hiểm...
Lam nhận ra điều đó trước xơ Liên, cô liền bấm vào cái nút màu đỏ, cái chuông báo cấp cứu khẩn.
Bác sĩ Trọng là người theo dõi xuyên suốt bệnh của Niệm Thư, ông cùng các y tá hấp tấp chạy vào phòng. Họ đang làm những động tác cấp cứu cho con bé. Bác sĩ Trọng đưa tay kéo khẩu trang ra vui mừng, mắt ông sáng lên với tia hy vọng, ông nói nhanh:
- Tôi vừa tiếp nhận một cuộc điện thoại từ một bệnh viện khác gọi đến. Có một bệnh nhân muốn hiến tặng trái tim. Tôi đã xem xét nhóm máu và một sự trùng hợp rất kỳ lạ, đúng với tất cả những yêu cầu cần thay tim cho bé Niệm Thư.
Lam mừng rỡ đón nhận tin vui đó như một món quà mà Chúa ban tặng.
- Con gái tôi được cứu sống rối phải không bác sĩ? Tôi muốn biết ân nhân nào đã hiến tặng trái tim cho con gái tôi. Gia đình tôi phải đền ơn một cách xứng đáng.
Xơ Thoại Liên thở dài, câu nói của Lam đã làm cho nữ tu rất buồn lòng, cô lắc đầu đáp:
- Dù cho chị có đem cả gia tài đến tặng cho họ cũng không thể xoa dịu người thân của họ đâu!
Các y tá nhanh chóng đưa Niệm Thư vào phòng phẫu thuật, con bé gầy còm nằm im trên băng ca trông thật đáng thương, sự sống của nó hiện giờ như ngàn cân treo sợi tóc. Một bác sĩ trẻ từ ngoài cửa bệnh viện chạy vào anh thở hổn hển nói:
- Bác sĩ Hà đang trên đường về, trái tim được bảo quản rất kỹ. Chúng ta tiến hành phẫu thuật được rồi.
Trong lúc Lam vui mừng khôn xiết, thì phía bên ngoài hành lang xơ Thoại Liên lảo đảo bước đi từng bước một, xơ ngã quỵ với tiếng kêu thét lên nghe tưởng chừng như xé toạc bầu trời ra làm đôi.
Sau sáu tháng phải nằm viện điều trị, cuối cùng Niệm Thư được xuất viện
trở về nhà. Căn phòng của con bé chẳng khác gì một tiệm bán thú nhồi bông, những lẵng hoa từ các người bạn của mẹ nó gửi đến chúc mừng được trưng đầy ở phòng khách.
Buổi tối hôm nay, Lam đã chuẩn bị buổi tiệc ăn mừng cho con gái. Sau những ngày tháng mệt mỏi, bình minh cũng xuất hiện, ánh nắng ấm áp xua tan những đêm dài tăm tối. Niệm Thư nằm dài trên giường, con bé không muốn xuất hiện trong buổi tiệc của mẹ nó chút nào. Chiếc áo đầm đỏ rực, mới mặc vào con bé hoảng hốt nhận ra nó giống con búp bê được bày trong tủ kính. Không hợp với phong cách của Niệm Thư chút nào. Từ khi thay quả tim, con bé trở nên mạnh mẽ như một thằng con trai, không những thế nó còn làm cho mọi người phải kinh ngạc, mỗi khi ngốn đầy mớ thức ăn vào bụng, nó ăn một cách ngon lành như thể bị nhịn đói từ lúc nào.
Niệm Thư chọn cho mình một chiếc áo sơ mi cũ và chiếc quần Jean bạc màu, con bé đứng ngắm mình trước chiếc gương lớn, cảm thấy không mấy hài lòng với mái tóc dài. Chỉ một thoáng, cây kéo trên tay đã giải quyết xong những rắc rối nho nhỏ, mái tóc ngắn tinh nghịch rất hợp với chiếc mũ lưỡi trai.
Con bé gom tất cả những con thú nhồi bông vào một cải bao lớn, nó bước ra ban công nhanh tay thả cái bao thú nhồi bông xuống khoảng sân rộng trước nhà. Trèo qua cánh cửa song sắt, Niệm Thư phóng xuống đất một cách nhẹ nhàng, như thể nó đã từng trèo qua cánh cửa sắt này nhiều lần lắm rồi.
Bên trong phòng khách đèn thắp sáng trưng, buổi tiệc mới bắt đầu, Niệm Thư cố sức kéo bao thú nhồi bông ra ngoài, bên tai nó văng vẳng tiếng của Lam.
- Niệm Thư ơi! Xuống phòng tiếp khách với mẹ nào!
Phải mất hơn một tiếng đồng hồ, chiếc taxi mới dừng lại trước ngôi nhà dòng, Niệm Thư kệ nệ bê bao thú nhồi bông bước vào trong, dường như nơi đây rất quen thuộc với nó.
Đi dọc theo dãy hành lang, Niệm Thư đứng trước một căn phòng có cánh cửa màu xanh nhạt. Bên trong căn phòng có tiếng nơ đùa của bọn trẻ vang lên ầm ĩ, con bé đặt bao thú nhồi bông trước cánh cửa rồi lặng lẽ rút lui.
Bước qua một khoảng sân rộng có trồng đủ loại hoa và cây ăn trái, Niệm Thư rón rén đến một gốc cây cổ thụ có cành lá xum xuê, nơi đó được kê sẵn một băng ghế đá. Một bóng người đang ngồi ở đấy tự lúc nào, chiếc áo màu đen rất đỗi quen thuộc trong mắt con bé.
- Con chào mẹ!
Xơ Thoại Liên giật thót người, xơ tưởng chừng như mình nghe nhầm, câu nói này xơ đã nghe suốt mười mấy năm qua.
Trước mắt xơ Thoại Liên là một cô bé với dáng vẻ ngổ ngáo, khuôn mặt con bé trông thật quen.
Xơ Thoại Liên cố nhớ:...
Quét Virus: An toàn