- Vâng! Thường ngày em ăn có tý à.
- Hay quá. Ăn như thế sức đâu mà học? Anh mà thấy em ăn ít anh... nhét cơm vào miệng bắt ăn đấy.
- Chồng ác thế?
- He he, anh đùa thôi. Chứ thương em không hết sao anh nỡ làm thế? Nhưng phải ráng ăn nhiều vào đó.
- Nhưng em sợ mập.
- Mập thì sao?
- Anh chê em xấu rồi không cần em nữa thì sao?
- Anh đâu nói anh ghét người mập đâu?
- Nhớ nhé. Vậy em ăn thả giàn cho anh thấy.
- Ha ha. Nói được làm được nhé.
- Dạ.
Hắn ăn cơm cùng em xong ra về thằng một nước. Lần này nhỏ cũng vẫn đòi chở hắn về. Hắn biết hôm nay là Giáng Sinh. Nhỏ cũng muốn được gần hắn nên hắn đồng ý. Đạp xe chở nhỏ, hắn cố gắng chạy thật nhanh để tránh cái nắng buổi trưa. Thấy hắn toát mồ hôi, nhỏ lấy luôn cái tay áo khoác lau cho hắn. Thấy thương nhỏ quá.
Tới chợ Gò Vấp. Hắn bắt nhỏ về ngay và luôn. Nhỏ cụp đuôi xách xe về. Trước khi về con dặn hắn nhớ nhắn tin cho nhỏ khi về tới nhà. Hắn bước vào quán thấy hôm nay Noel nhưng khách cũng không đông lắm. Hắn chủ quan đi vào tắm rửa rồi nhắn cho nhỏ mấy tin xong lăn ra ngủ. Chiều hắn ra làm bình thường như mọi ngày. Nhỏ Thu thấy hắn cứ chạy lên chạy xuống thì xót ruột bảo:
- Chạy vừa thôi ba. Tối nay khách đông lắm đấy. Tý không có sức thì lại than mệt.
- Làm gì tới nỗi ấy. Nhìn có mấy khách đâu? Chắc cũng như chủ nhật là cố lắm rồi.- Hắn tự tin phán.
- Quên đi cha. Năm nào ngày này cũng đông khiếp đấy. Tối nay tui phải tăng ca nè. Làm không được đi chơi Noel.- Nhỏ Thu buồn rầu than.
- Ghê vậy? Phải tăng ca luôn à? Thế mấy giờ làm?
- Bảy giờ. Mười giờ về. Con Giang cũng phải tăng ca kìa. Tối nay mấy ông chắc nghỉ trễ đấy.
Nhỏ Thu nói đúng thật. Mới năm giờ chiều anh Hường bắt tất cả đi ăn cơm rồi ra khu trực. Đúng sáu rưỡi là khách vào như ong vỡ tổ. Nhìn mà choáng váng. Cả bọn nhao nhao lên như ngựa mất chuồng. Khách vào tùm lum khu không dẫn đi kịp. Thằng nào thằng nấy chạy chứ không đi nổi. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại ướt hết lưng. Nhìn nguyên hàng xe chạy dài ra gần tới đường lớn mà phát hoảng. Hắn chưa bao giờ thấy lượng khách đông thế này. Quán không còn một chỗ trống. Người người phải ngồi sát nhau. Các cặp đôi trên khu C bình thường cùng lắm chỉ được hai phần ba số bàn hôm nay không còn một bàn trống.
Hắn mệt bở hơi tai. Mười một giờ đêm rồi mà khách vẫn còn vào nườm nượp. Nhỏ Thu và nhỏ Giang hai đứa về mất từ mười rưỡi làm thiếu mất hai chân chạy. Má Kim ra thì la tụi hắn như... con. Thấy bàn nào giơ tay lên là má la tụi hắn tới đó liền trong khi cả bọn đang order bàn khác. Chẳng thể bỏ khách được hắn kệ cho má la. Tý giải quyết sau.
Ba giờ sáng thì quán mới hết khách. Hai giờ thì anh Hường bảo không đón khách nữa làm cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Chứ giờ này mà đón nữa chắc năm giờ sáng vẫn còn khách. Má Kim thương tụi hắn tự mình lái xe đi mua cho mỗi thằng một ổ bánh mì ăn bồi dưỡng. Tụi hắn mệt lử hết nên bụng cũng chả thấy đói. Má với anh Hường về cả bọn mới cố gắng nhai rồi đi ngủ. Sáng sáu giờ lại phải dậy làm. Đêm đó cả bọn mỗi thằng ngủ được đúng hai tiếng. Một Giáng Sinh mệt nhất của hắn từ khi mới sinh ra đời. Hai chân mềm nhũn. Hắn tắm giặt xong mới thấy khỏe khỏe một chút.
Hôm sau hắn vừa thấy anh Hường tới là lao đến chỗ anh Hường bảo:
- Anh Hường ơi! Ngày 29 anh cho em nghỉ một ngày nhé. Em có việc bận tý. Hai ngày này em làm buổi sáng bù vào nhé?
- Lại đi chơi với gái hả? Buổi sáng cũng không thiếu người mấy. Thôi hai ngày tới mày ra chạy cơm trưa văn phòng giùm tụi nó được rồi. Giờ đi vào ngủ đi. Mới bị dập te tua đêm qua mà vẫn còn khỏe thế à?
- Cũng không biết nữa anh. Ngủ ít nhưng dậy là tỉnh à. Chắc quen giấc rồi. Chả thấy mệt nữa.
- Ừ, mày làm ở đây an tâm là mày khỏe như voi. Trước nay thằng nào làm Heo May ra mà đi xin việc nói làm việc ở đây thì gần như một trăm phần trăm được nhận đấy. Heo May là cái nôi của cafe sân vườn Sài Gòn mà.
Hắn tưởng anh Hường nói đùa ai ngờ anh nói thật. Heo May trước là quán cafe sân vườn đầu tiên mọc lên tại thành phố này. Hồi đó quán còn đông hơn đêm qua rất nhiều. Khách đến còn phải ngồi ghế bố uống cafe chứ chả có ghế mây mà ngồi. Nhân viên khi ấy rất giỏi. Chỉ cần nhìn mặt khách là biết khách muốn gì. Bọn hắn là lớp sau này nhưng cũng học được rất nhiều. Về mức độ chiều khách thì gần như không có gì phải bàn cãi. Những nhân viên ra đi trước đó đều kiếm được chỗ làm tốt vì kinh nghiệm đầy mình.
Hắn cảm ơn anh Hường rồi đi vào ngủ. Trưa ra cùng mọi người chạy cơm trưa. Hắn là nhân viên ca chiều nên việc chạy cơm trưa này hắn hơi gà. Mang đồ ăn ra toàn quên mang nước tương với tăm xỉa răng làm hắn bị lão Thanh chửi quá trời. Lão Thuyền với lão Biển cứ lăn ra cười với cái độ khờ khạo của hắn. Quên chưa nói lão Thuyền và Biển là anh em ruột. Cả hai cùng ở Đồng Tháp lên làm cho má Kim. Lão Biển là anh nhưng lão Thuyền lại được anh Hường với má Kim quý mến nhất. Lão làm việc rất nghiêm túc nên khi anh Hường đi vắng lão gần như làm quản lý thay anh. Được cái lão sống cũng biết điều nên cả bọn cũng quý. Chỉ có lão Biển là bọn hắn không ưa mấy vì độ nhanh chân nhanh tay “su” tiền bo của lão là bậc thầy.
Ngày 29 mới sáng sớm hắn đã mặc quần áo chỉnh tề thẳng tiến lên Gò Vấp. Chỉ có đôi dép lê màu đen của hắn là nhìn không hợp lắm. Còn lại thì nhìn cũng nuột. Hắn trước nay chỉ thích đi dép lê. Thoải mái chân dù là nhìn hơi “bẩn” một tý. Cơ mà hắn chả quan tâm. Ai nói gì mặc kệ. Mỗi người một sở thích. Hắn chả thích ai áp đặt hắn vào bất cứ một nề nếp nào. Mà nhìn thế đôi khi cũng thấy bụi bụi. Phong cách phết đấy.
Bắt xe lên tới Gò Vấp. Hắn bắt xe ôm tới trường nhỏ. Tới cổng trường hắn đi dạo vòng vòng quanh đường Lê Đức Thọ. Đi một đoạn hắn cũng thấy có một tiệm bánh kem. Hắn đặt một cái bánh kem cũng khá lớn rồi hẹn chiều sẽ ghé lấy. Xong mua thêm một ít trái cây với vài bịch bánh mới quay lại ký túc xá nữ. Lên tới phòng nhỏ. Cả bọn con gái thấy hắn cầm một đống trái cây với bánh kẹo thì hò hét lên vui sướng. Hắn cùng cả bọn ăn trong tiếng cười nói vang khắp phòng nhỏ.
- Hôm nay anh ở đây tới bao giờ về?- Nhỏ Quỳnh rủ hắn ra cửa sổ ngồi ngắm hoa rồi hỏi hắn.
- Ừ anh cũng chưa biết. Còn phải xem thái độ của em thế nào. Hứng hứng thì anh ở tới tối cũng được.
- Ý ý, thật nhá! Chồng ở đây tới tối đi. Em dắt chồng lên chỗ này ngắm cảnh. Đẹp lắm luôn á.- Nhỏ hào hứng nói.
- Thật nhé, vậy để anh xem thế nào. Biết đâu đấy. Hi hi. À mà em xuống dưới mua giùm anh chai nước ngọt đi, tự dưng anh thèm nước ngọt quá.
- Vâng, anh ngồi chờ em xíu nha. Em về liền.
Nói rồi nhỏ nhanh nhẹn bước ra cửa xuống mua nước cho hắn. Vừa thấy nhỏ ra khỏi cửa hắn chạy nhanh tới khóa cửa lại. Trong phòng giờ ngoài vài đứa đã đi học. Vẫn còn bảy đứa con gái đang ở trong phòng. Hắn gọi cả bọn lại rồi xì xào làm cả bọn gật đầu tán thưởng khen phải phải. Rồi hắn móc tiền ra đưa cho nhỏ Phương hai trăm ngàn nhưng nhỏ không chịu nhận. Bảo cái này tụi nhỏ chịu. Hắn lo mấy việc phụ. Hắn đành gật đầu.
Quỳnh về thấy cả bọn vẫn bình thường nên chả để ý. Cười tươi đưa nước cho hắn uống. Hắn cũng chẳng thể hiện gì quá đáng. Vẫn đối xử với nhỏ như mọi ngày. Chơi tới trưa thì hắn dắt nhỏ đi ăn uống rồi hai đứa lên lại phòng nhỏ. Hắn leo luôn lên giường nhỏ hai đứa nằm ngủ trưa. Hắn quen ngủ trưa nên thường không ngủ trưa hắn rất khó chịu. Dù là biết ngủ ở đây không được tự nhiên cho lắm nhưng con mắt nó cứ nhắm tịt lại. Hắn đành lên giường Quỳnh ngủ. Nhỏ cũng leo lên nằm vào bắp tay hắn. Hai đứa nằm trên cái giường bé tý xíu vậy mà cũng vừa. Hắn thầm cảm ơn vì độ nhỏ con của mình. Không có khi rớt xuống đất mất. Hắn đang nhắm mắt ngủ thì thấy nhỏ đưa mền lên đắp ngang mình. Hắn giật mình hỏi:
- Trời nóng thế này mà em đắp mền chi vậy?
- Nóng cũng phải đắp.
- Sao kỳ thế?
- Suỵt suỵt!- Nhỏ đưa tay lên miệng bảo hắn đừng hỏi. Mà gặp cái tính hắn không biết là khó chịu. Hắn gặng hỏi mãi nhỏ mới lấm lét nói.
- Không đắp mền ngủ là bị..... “bóng đè” đấy.
- Mê tín.- Hắn cười khẩy.
- Không mê tín đâu. Mẹ em bảo đấy. Mà em cũng quen rồi, không có mền em không ngủ được.
Hắn đến chịu cái tính của nhỏ. Bóng đè cái gì mà đè không biết nữa. Chẳng qua do nằm không đúng tư thế bị ép tim khó thở nên cảm giác như bị bóng đè chứ có gì đâu mà nhỏ sợ thế không biết. Hắn thấy nhỏ cố gắng đắp cái mền mà mồ hôi vã ra như tắm. Thấy thương hắn lại phải lau cho nhỏ. Ngủ mà khổ thế này thì ngủ làm gì không biết.
Cả bọn con gái trong phòng cũng đã ngủ đều đều. Hắn thì đang lim dim mắt sắp đi vào giấc mơ thì hắn cảm thấy mình bị “cưỡng hôn”. Giật mình mở mắt ra hắn thấy môi nhỏ và môi hắn đang chạm nhau. Hắn biết nhỏ đang muốn cảm nhận chút dư vị tình yêu. Hắn cũng chả ngại đáp trả. Hai đứa đắm chìm trong nụ hôn của nhau cho đến khi thấy nhỏ Đào giường bên cạnh xoay mình hắn và nhỏ mới dứt nhau ra. Nhỏ xấu hổ nép luôn vào ngực hắn nhắm mắt ngủ. Hắn cười cười rồi cũng nhắm mắt ngủ luôn....
Quét Virus: An toàn