Nói rồi hắn kéo tay em chạy luôn ra chỗ gửi xe lấy xe ra về. Mất cả buổi tối lãng mạn của hắn. Hắn chở nhỏ về thì nhỏ cứ ngồi sau cười vang làm hắn khó chịu muốn chết:
- Nãy em biết phải không?
- Dạ.
- Sao không bảo anh biết?
- Em có nói mà chồng có chịu nghe đâu.
- Haizzz. Đến sợ tụi nhỏ thật. Tụi nó mà giở trò trấn lột chắc anh cũng đành bó tay chịu chết chứ chả làm gì được. Gì mà công viên này lắm trẻ ăn xin thế?
- Tụi nó đi theo đoàn đấy anh ạ. Tới công viên tụi nó chia nhau ra xin. Xin được ai là nó gọi cả bọn tới xin người đó. Em bị rồi nên chừa.
Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Lần này hắn được mở mang tầm mắt. Mấy đứa nhỏ chắc cũng giống mấy đứa ăn xin trong phim. Cũng bị người ta bắt đi ăn xin kiếm tiền cho mấy thằng giang hồ. Hắn chỉ biết cảm thán thương cho mấy đứa nhỏ. Sinh ra tương lai đã mù mịt như vậy rồi.
Hắn chở nhỏ về tới cổng trường rồi cũng chào nhỏ về:
- Tối nay anh ngủ ở đây đi.- Nhỏ đề nghị.
- @@! Thôi. Ngủ gì mà ngủ. Phòng em toàn con gái mà. Tối bảo vệ nó tới kiểm tra nữa thì có mà chết cả bọn.
- Không sao. Em giấu anh được. Anh đừng lo.
- Thôi để bữa khác nha. Anh không muốn bạn bè em nghĩ xấu về anh. Nhiều vấn đề lắm. Thôi em vào đi. Anh về nha.
Hắn bắt xe ôm rồi đi thẳng về nhà. Trong đầu mang rất nhiều suy nghĩ. Hình như Quỳnh yêu hắn quá nhiều rồi. Nhưng hắn thì lại không như thế. Ngay từ đầu hắn đã xác định mình chỉ là quen nhau vậy thôi. Không có ý định tiến xa hơn hay làm điều gì quá đáng. Rủi sau này có chia tay cũng dễ. Nhưng cứ cái đà này thì hắn e là hắn đang tự đẩy mình vào thế khó. Dù là ở bên Quỳnh cũng khá vui. Nhưng hắn không cảm nhận được trái tim hắn rung động. Hắn chỉ sống như kiểu trách nhiệm mà thôi. Giờ... hắn hoàn toàn khó nghĩ.
...........................................
Mùa đông lạnh lẽo có em
Nhưng tim cảm nhận vẫn thèm tình yêu.
Phải chăng chưa hẳn là yêu?
Chỉ là ngộ nhận mỗi chiều tim đau.
Chừng nào cảm nhận cần nhau
Đó mới là lúc yêu nhau thật lòng.
Tình yêu chẳng phải cái vòng
Để em buộc chặt tấm lòng anh đâu.
Chương 8
Kể từ sau sinh nhật nhỏ, hắn ít qua nhỏ hơn. Chỉ hơn một tuần hắn mới qua một lần. Hắn muốn nhỏ có thể từ từ xác định rõ tình cảm của mình. Hắn không muốn nhỏ ngộ nhận giữa “tình yêu” và “thói quen”. Khi hai người khác giới gần nhau nhiều quá. Đôi khi đó không phải là tình yêu. Mà đó chỉ là một thói quen thôi. Gần nhau nhiều cảm thấy bình thường nhưng xa nhau lại thấy khó chịu, thấy cần, thấy nhớ. Cũng giống như một người nghiện thuốc lá như hắn. Trong túi lúc nào cũng phải có một cái hộp quẹt. Xem nó rất bình thường nhưng khi tìm không ra thì cuống cuồng lên lại sinh nóng giận.
Chuyện tình của hắn và nhỏ vẫn cứ trôi qua bình lặng như thế. Thấy hắn ít qua hơn nhỏ có nhắn tin hỏi. Hắn chỉ nói do bận học và bận làm nên không có nhiều thời gian qua nhỏ. Cùng thời gian ấy nhỏ Lý và nhỏ Lụa không biết làm sao có số điện thoại của hắn mà cũng nhắn tin hỏi han. Nhỏ Lụa thì lúc nào cũng nói chuyện như đốp chát vào mặt người ta. Nhưng hắn lại thích thế. Hắn biết đó chỉ là lớp vỏ bọc của nhỏ Lụa. Con gái lên Sài Gòn sống một mình. Đôi khi phải sống không là con người mình để không bị thiệt thòi trong cái xã hội đầy lừa lọc này. Cũng vì hắn hiểu nhỏ mà nhỏ Lụa rất thích nói chuyện với hắn. Lâu lâu trốn ra ngoài hành lang nhắn tin nói chuyện điện thoại với hắn cả đêm. Có lúc cười nói với hắn rất vui. Nhưng cũng có lúc khóc lóc bù lu bù loa lên làm hắn xót cả ruột.
Nhỏ Lý thì khác. Rất nhẹ nhàng. Rất quan tâm hắn như một người bạn... “không bình thường”. Hắn thì lại không thích nói chuyện với nhỏ lắm. Đôi khi nhỏ nhát nói quá nên nhiều lúc hai đứa lại rơi vào im lặng. Những ngày ấy điện thoại hắn cả ngày gần như lúc nào cũng có tin nhắn. Hắn cũng tốn bộn tiền điện thoại cho cái khoản nhắn tin hay gọi điện thoại này. Hết nhỏ Hoa tới Quỳnh ban ngày. Đêm khuya thì nhỏ Lụa nhỏ Lý. Hắn vừa làm vừa phải trốn nhắn tin mà thấy hãi hãi. Có một lần má thấy hắn cầm điện thoại. Má nói thẳng:
- Dạo này má để ý mày lắm đấy nhé. Mày làm xuống tinh thần hẳn. Không còn hoạt bát như trước nữa. Má nói một lần thôi. Đừng để má “để ý”.
Hắn nghe muốn rợn tóc gáy. Thôi đành có lỗi với mấy nhỏ. Hắn tắt luôn điện thoại mỗi khi làm việc. Kệ cho mấy tin nhắn cứ đến liên tục. Cuộc sống hắn cứ thế trôi bình thường như những người khác. Lâu lâu hứng lên thì hắn đi học. Cứ đến lớp là hắn hết làm nhỏ My bực mình rồi lại cười tươi vui vẻ. Xong xách cặp về như chẳng quen biết. Nhỏ ức chế mà không biết làm gì. Xin số điện thoại hắn không cho. Chả điên dính thêm vào nhỏ nữa. Nhỏ Hoa đã làm hắn nhức đầu rồi. Nhỏ My đẹp nên hắn không muốn dính vào. Hắn chả ở gần nên bảo yêu được nhau hắn đã không khoái rồi. Thêm cái vụ đẹp nữa lại phải canh me thì hắn không khoái tý nào. Thôi kệ nhỏ kiếm được thằng nào thì kiếm. Hắn cầu chúc cho nhỏ như thế.
Thấm thoắt cũng đã tới Tết âm lịch. Ngày 28 và 29 Tết hắn cùng mọi người tổng vệ sinh Heo May để đón tết. Cả bọn chả ai được về Tết. Cái Tết đầu tiên hắn xa nhà. Mà lại chỉ đón Tết có một mình. Chiều ngày 28 hắn và cả bọn nhân viên xắn quần áo chà rửa toàn bộ bàn ghế và nền gạch. Cả bọn vừa làm vừa xịt nước lên nhau mà cười đùa. Tối 28 và 29 má bắt cả bọn chọc lá cây. Mấy giàn hoa trên đầu có những chiếc lá khô mắc trên giàn phải chọc xuống cho bằng hết. Tụi hắn thằng nào cũng lấy cái khăn trải bàn trùm lên đầu rồi lấy cây tre chọc xuống. Tới hai giờ sáng mà được mấy bao tải lớn toàn lá cây. Má lại mua cho mỗi thằng một ổ bánh mì thật ngon. Ăn xong rồi đi ngủ. Sáng 30 cả bọn tiếp tục làm việc như bình thường.
Đêm giao thừa hắn buồn và nhớ nhà thật sự. Lần đầu tiên phải đón tết xa nhà. Hắn cảm thấy một nỗi buồn vô hạn xâm chiếm tim mình. Hắn thấy gia đình người ta sau khi dọn dẹp nhà cửa xong thì vào quán hắn uống cafe cả gia đình. Nhìn hạnh phúc biết bao. Hắn cũng thế, mọi năm giờ này có thể cả gia đình đang ngồi quây quần bên nhau đón giao thừa. Mấy đêm trước thì cùng làm mứt, làm củ kiệu hay dưa món. Tối 29 năm nào hắn cũng xí phần canh nồi bánh chưng. Nhà hắn nấu bánh chưng khác người Bắc khá nhiều. Người Bắc thích ăn bánh chưng mặn nhưng nhà hắn toàn ăn bánh chưng ngọt. Không những thế bánh chưng nhà hắn nấu từ 4 giờ chiều ngày 29 mà tới 8 giờ sáng ngày 30 mới xong. Nấu lâu thì bánh chưng mới giữ được lâu. Bánh chưng nhà hắn tới mùng 10 Tết mà vẫn còn ngon. Chiên lại ăn thì... thôi rồi. Hắn luôn thích ngồi canh nồi bánh chưng. Thêm nước rồi đút củi vào lò. Có năm chị Sáu hắn về ăn tết cùng. Hai chị em ngồi canh nồi bánh chưng rất ấm áp. Dù là khí hậu trên Lâm Đồng lạnh lẽo khi đêm xuống. Nhưng chẳng ngăn nổi một đêm ấm áp tình thương như thế này. Chị luôn là người pha cho hắn một ly Nestcafe rồi cả hai chị em ngồi sát bên nhau để cùng cảm nhận cái ấm áp từ ngọn lửa phả vào. Ngồi tâm sự những chuyện buồn vui suốt năm qua. Cùng cười nói khi kể những chuyện vui hay cùng rơi nước mắt khi nghe những cực khổ mỗi người phải gánh chịu.
Đêm giao thừa mọi năm mà lẽ ra năm nay cũng như vậy. Cả nhà cùng xem tivi rồi chờ tới giao thừa. Cùng đọc kinh cầu nguyện cho một năm mới bình an. Cùng chúc tết ba má rồi ăn uống. Thấy ấm áp lạ. Năm nay chỉ khác có một điều, gia đình thiếu đi hắn. Má gọi cho hắn từ ngày 25 Tết. Biết hắn không về được má buồn lắm. Mà vừa buồn vì thiếu đi con trai đón tết. Vừa thương hắn vì phải đón tết một mình.
Quán hắn tới giao thừa vẫn còn ít khách. Hắn canh đúng 12 giờ 15 khi biết chắc gia đình đã đọc kinh xong thì gọi điện cho ba. Hắn chỉ biết chúc gia đình sang năm mới bình an và làm ăn tốt hơn năm trước. Chúc ba má nhiều sức khỏe để sống lâu cùng với hắn. Cũng chỉ biết chúc em gái sang năm mới học giỏi và ngoan hơn. Rồi hắn khóc, hắn khóc vì buồn, vì tủi thân. Hắn cố gắng không nấc lên chỉ sợ ba má nghe thấy. Hắn chỉ biết nói câu cuối rồi tắt luôn điện thoại:
- Con nhớ nhà lắm.
Tắt xong điện thoại hắn chạy luôn ra ngoài hẻm vào Heo May. Ngồi trên thành tường Quận Ủy Phú Nhuận mà ngồi khóc. Hắn chưa bao giờ thấy mình thảm hại thế này. Một thằng con trai 19 tuổi như hắn mặc dù đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời nhưng lại có lúc không cầm lòng được vì nhớ nhà. Hắn biết không chỉ mình hắn phải xa gia đình mỗi khi xuân về. Nhưng... cũng tủi thân lắm.
Lão Thanh tắm rửa xong ra xem thì không thấy hắn trong khu trực liền đi tìm. Tìm mãi cũng thấy hắn ngồi ngoài đường hẻm. Lão tới thì thấy hắn đang gục đầu xuống mà nấc. Lão tiến tới vỗ vai hắn bảo:
- Nhớ nhà à?
- Vâng. Nhớ lắm anh ạ. Lần đầu xa nhà em cảm thấy cô đơn quá.- Hắn nói trong tiếng nấc.
- Thôi nín đi. Con trai sao lại khóc? Tao trước cũng buồn nhiều lắm. Nhưng rồi cũng quen thôi. Ở đây còn có mọi người. Cũng đỡ buồn nhóc ạ. Thôi, lau nước mắt đi. Vào trực cho hết khách rồi vào ngủ.
- Vâng! Anh vào trước đi, em ngồi tý nữa. Xíu em vào.
Lão biết hắn cần thời gian. Cần có một chút xíu để tĩnh tâm lại. Con người hắn hoạt bát là thế, nhưng ít ai biết hắn là người sống rất nội tâm và tình cảm. Cũng chính vì thế trong lòng hắn dù có mang những nỗi buồn hay cô đơn. Hắn cũng ít khi chia sẻ với ai. Dù rằng hắn là người có thể ngồi nghe ai đó kể chuyện cả ngày hay khóc trước mặt hắn mà kể lể. Hắn cũng có thể lắng nghe được. Chỉ có việc của bản thân hắn. Hắn lại cảm thấy bế tắc. Luôn phải sống sao cho mạnh mẽ trước mặt người khác. Đôi khi hắn thấy mình thật giả tạo. Có lẽ trong Heo May lão Thanh cũng hiểu hắn đôi phần. Lão thở dài rồi trở vào trong. Để hắn được một mình....
Quét Virus: An toàn