Ngồi sau xe anh, em hay hát, vì có lần anh khen em hát hay nên từ đó em cũng hát nhiều hơn, tất nhiên là chỉ cho anh nghe mà thôi. Có lần em ôm anh thật chặt và ngân nga: "Nụ hoa ấy không phải nụ hồng, ngày không em anh có nát tan cõi lòng?". Anh siết chặt tay em và gật đầu. Ấy vậy mà, chỉ một thời gian ngắn sau, mọi thứ đảo lộn, người nát tan cõi lòng ấy lại chính là em, con người đã trót yêu anh bằng cả trái tim.
Em giật mình khi anh nói sẽ đưa em về ra mắt. Em, nửa muốn công khai chuyện hẹn hò, nửa sợ gia đình anh sẽ phản đối vì anh yêu con gái tỉnh lẻ, gia đình lại chẳng cao sang quyền quý. Nửa muốn đi, nửa không. Liệu có phải vì em là một Thiên Bình hay do dự? Nhưng anh đã nói chắc nịch:
- Anh quyết rồi, em không phải nghĩ nữa, chiều mai đi làm về anh đón em qua.
Em chẳng nói được lời nào. Cả đêm nằm trằn trọc không sao ngủ được. Liệu bố mẹ anh có ghét em không? Liệu có chấp nhận để anh yêu một cô gái tương lai chưa biết về đâu như em không? Liệu bố mẹ anh có là người coi trọng "môn đăng hộ đối" hay không? Liệu mẹ anh sẽ hỏi những gì, và em sẽ phải trả lời ra sao? Em lo lắng, đến mức bật khóc khi nghĩ đến chuyện bố mẹ anh sẽ phản đối và ép anh phải rời xa em. Nếu điều đó thực sự xảy ra, em có lẽ sẽ không sống nổi. Giống như việc lấy đi nguồn sáng duy nhất của 1 cái cây, và nó sẽ héo dần, héo dần và chết.
Hôm sau ra chợ mua ít hoa quả làm quà, em chờ anh đón để qua nhà ăn cơm tối. Về đến cổng, thấy bố anh đang cắm cúi viết lách.
-Cháu chào bác ạ
-Ừ (bố anh chỉ ngẩng đầu lên 1 lát rồi lại cắm cúi viết)
Mẹ anh chạy từ bếp ra bảo em vào rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm luôn.
Thay vì những điều em đã mất cả đêm suy nghĩ và lo lắng, bố mẹ anh hầu như chẳng nói với em câu nào, cũng chẳng hỏi chuyện gia đình (sau này mới biết vì anh sợ em hồi hộp nên đã kể hết trước đó). Nhưng thực sự em đã cảm nhận được sự im lặng đáng sợ, sự im lặng như muốn bóp nghẹt em, không sao thở nổi. Ăn xong bữa cơm theo nghĩa vụ, em rửa bát rồi xin phép về sớm. Và, vẫn thái độ hờ hững và lạnh lùng như thế, bố mẹ anh chỉ ừ một cái rồi thản nhiên ngồi xem tivi.
Về nhà anh nhắn tin cho em
"Hôm nay có sợ không?"
"Sợ chứ, nhưng hình như bố mẹ anh không thích em hay sao ấy"
"Hâm à, làm gì có chuyện ấy, bố mẹ anh lúc nào cũng vậy đấy. Thôi ngủ đi"
"Em chào bố mẹ anh chỉ ừ mỗi tiếng, chẳng nói gì cả"
"Ai bảo em không chủ động nói chuyện trước. Thôi ngủ đi đừng nghĩ linh tinh nữa"
Có chút bực dọc, lần đầu tiên đến, lo lắng bỏ xừ ra còn biết hỏi chuyện gì chứ, đúng là không hiểu tâm lý con gái. Nhưng nghe anh nói thế cũng có chút an tâm, chắc họ không ghét mình đâu. Rồi, có lẽ vì đã lo lắng cả đêm qua nên hôm nay em nhanh chóng chìm vào giấc ngủ không mộng mị.
Chap 4
Ngày tháng cứ thế trôi qua, em vẫn ngơ ngác không tin nổi mối tình đầu lại có thể hạnh phúc và đẹp đến như thế. Ai bảo mối tình đầu là sẽ tan vỡ, là sẽ đau khổ? Thật là vớ vẩn. Em đã có anh, người luôn mang lại cho em niềm vui và là chỗ dựa vững chắc mỗi khi em mệt mỏi. Chúng ta bắt đầu nói nhiều đến tương lai, những dự định rõ ràng, những mơ ước về "ngôi nhà và những đứa trẻ". Chúng ta vẽ ra viễn cảnh sau khi em ra trường, chúng mình sẽ lấy nhau, em sẽ hàng ngày nấu cho anh những bữa cơm thật ngon và chờ anh đi làm về, sẽ cùng chăm sóc cho tổ ấm của mình và sống thật hạnh phúc. Cuộc sống chỉ cần có thế, thật hạnh phúc. Chỉ 1 năm nữa thôi. "Khi ra trường, anh sẽ lấy em nhé".
Năm cuối đại học là năm nhàn nhất, em không phải lên lớp mấy. Em quyết định xin làm thu ngân ở 1 quán cafe lớn. Vừa kiếm thêm chút tiền để có thể mua những món quà đẹp tặng anh, vừa là ra ngoài để bắt đầu va chạm cuộc sống. Dĩ nhiên là anh chẳng hài lòng chút nào vì điều đó cũng có nghĩa là em sẽ gặp anh ít hơn vì em chỉ làm tối và thường về muộn. Em chỉ biết ôm lấy anh giả vờ nựng như người ta nựng một đứa trẻ "Đừng giận, đừng giận, em chỉ làm thêm 1 thời gian thôi, anh định cứ để em ở nhà mãi không cho em giải ngố à, cho anh thoải mái đi kiếm cô khác còn gì :3 hì hì. Thôi cười lên, đấy, thế có phải yêu không :3". Em giỏi việc đó lắm, thế nên chả bao giờ anh giận em được. Con người, sống với nhau được bao nhiêu năm, sao không yêu thương lấy nhau mà cứ phải mất thời gian giận hờn, oán trách, thù ghét, đúng không?
Đi làm, đồng nghĩa với việc sẽ bận rộn hơn, sẽ có thêm các mối quan hệ, những niềm vui và cả những mâu thuẫn. Tất cả những điều đó, vô tình lại tạo nên áp lực. Em thường về nhà muộn trong tình trạng đầu óc cứ căng ra vì chuyện tiền nong, kèm theo sự mệt mỏi vô độ vì phải đứng cả buổi tối. Những lúc đó, em chỉ muốn kể lể với anh. Không phải em không chịu được cực nhọc, chỉ là em muốn làm nũng một chút, để được anh quan tâm, để được nghe anh nói âu yếm "Em mệt à, thương quá cơ, lần sau anh mua cái gì ngon ngon cho em ăn tẩm bổ nhé". Em chẳng cần anh phải mua cái gì cho em thật, chỉ cần anh an ủi như thế là em đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng không, tất cả những gì em nhận được chỉ là sự cáu gắt của anh "Sao lúc nào em cũng kêu thế, phải cứng rắn độc lập lên chứ. Cứ kêu thế thì nghỉ việc đi, đừng đi làm nữa". Và em rơi vào trạng thái hụt hẫng. Là vì anh chẳng hiểu tâm lý con gái, hay là vì con gái quá khó hiểu? Chắc là thế, cho nên em đã nói thẳng với anh, rằng em chỉ muốn thế này, thế kia thôi. Một lần nữa, em lại như được dội thêm một gáo nước lạnh "Anh đi làm đã đủ mệt rồi, không muốn nghe chuyện em kể lể thêm nữa". Đâu phải em chỉ lo kể lể chuyện của em, hàng ngày em vẫn nhắn tin hỏi thăm anh, vẫn an ủi anh, vẫn động viên anh. Vậy mà sao anh không thể làm thế với em? Anh ích kỉ hay vì em đã đòi hỏi quá nhiều? Ok, anh không muốn nghe, em cũng chẳng kể nữa.
Và người ta nói, im lặng tạo nên khoảng cách...
Tin anh phải chuyển lên công tác ở Tuyên Quang 1 năm rưỡi đến với em cũng giống như việc kênh thời tiết đưa tin ngày mai có gió mùa về mặc dù hôm nay mọi người vẫn mặc áo phông quần soóc. Anh buồn, em cũng buồn. Sao không phải là ai khác mà lại là anh? Em đã quen việc hàng ngày nhìn thấy anh. Bây giờ, 1 tuần, 2 tuần, có khi cả tháng mới gặp. Em sẽ nhớ anh chết mất thôi.
- Thôi em đừng buồn nữa, đi xe khách mất hơn 3 tiếng thôi, khi nào em nhớ anh anh về liền
- Làm sao mà về dễ thế được, anh còn phải đi làm nữa chứ.
- Thế thì cuối tuần anh về vậy, ở nhà ngoan đừng có mà léng phéng đi với giai nào đấy nhá. Ây da, mình đi rồi ai ở nhà canh miếu đây (cười)
- (chun mũi) Quên đi, có anh ấy. Người ta bảo "chè Thái, gái Tuyên", lên trên ấy thấy con gái xinh rồi thể nào cũng sáng hết cả mắt lên quên mình cho mà xem.
- Em yên tâm chỉ có gái theo anh chứ anh chả bao giờ, cô nào đến gần anh anh kamezoko cho bay hết. Ok?
Em yêu anh lắm lắm ấy anh có biết không? Anh đi xa nhà như thế, chẳng có ai bên cạnh, em lo cho anh nhiều lắm. Ngày nào cũng cầu cho anh được bình an. Chúng mình lại gọi điện, nhắn tin như thuở ban đầu. Chỉ khác là, những tin nhắn, những cuộc gọi bây giờ chứa đựng biết bao tình cảm, biết bao yêu thương. Mỗi lần gọi điện, đến lúc hết chuyện để nói, 2 đứa lại đùn đẩy, không ai chịu dập máy trước. Đương nhiên là em cứng đầu hơn anh nên anh toàn thua em rồi.
Chưa bao giờ em mong ngóng đến cuối tuần như thế. Được gặp anh, được thấy anh, được ôm anh thật chặt cho bõ cái nhớ nhung. Tuần nào anh không về thì cứ loanh quanh ra vào. Thở dài buồn bã. Từ bao giờ anh đã chiếm lấy trọn trái tim và cả tâm trí của em. Chỉ nghĩ đến anh thôi là đã hết cả ngày rồi, em chẳng còn thời gian cho việc khác.
Và người ta nói, xa mặt cách lòng...
[Chap 5">
Anh gọi điện vui vẻ kể về sự hội ngộ bất ngờ của anh và một cô bạn học cùng cấp 2 đã lâu không liên lạc.
- Thế bạn anh lấy chồng ở đó luôn à?
- Không, nó cũng chỉ lên đây công tác 2 tháng thôi xong lại về, nhà nó trước ở ngay gần nhà anh nhưng chuyển rồi, còn chưa có người yêu ấy, chả hiểu xinh thế mà vẫn ế
- Thế có ở gần chỗ anh không?
- Ngay gần, hôm trước anh đi cafe thấy quen quen lại hỏi mới nhận ra nhau. Hồi xưa nó vừa gầy vừa đen, tính thì như con trai ấy. Thế mà giờ khác thế ..bla..bla..bla..
- Ừm
- Em làm sao thế? Ừ gì mà nghe cụt lủn thế?
- Em không thích nghe anh kể chuyện người ta, thế thôi
- Em hâm à, bạn cũ lâu không gặp thì như thế chả có vấn đề gì cả, lại suy diễn lung tung
- Suy diễn gì mà suy diễn, anh...
- Thôi anh bận rồi
Và anh dập máy chẳng để em nói hết. Em chỉ biết thở dài, cảm giác có gì đó bứt rứt đang len lỏi vào từng thớ thịt, vào từng nơ ron thần kinh. E chẳng dám gọi tên nó ra, vì có thể là em quá nhạy cảm. Chỉ cố gắng tiết chế cảm xúc. Lúc này, nóng giận có thể đánh đổ tất cả.
Đến tối thì anh nhắn tin xin lỗi vì đã cúp máy đột ngột và an ủi em đừng lo nghĩ nhiều, cuối tuần về anh sẽ đưa em đi chơi :3 Và, khi người ta yêu nhau, người ta tin nhau nhiều lắm.
Nếu không tin, nếu không yêu người ta, bạn đã chẳng bao giờ có cái ý nghĩ là mình có thể hi sinh vì người ta. Chính vì thế, người ta mới nói người trong cuộc thì thường mù quáng. Họ bị ánh sáng của tình yêu che mờ cả mắt, đâu thể phân biệt được cái gì đúng, cái gì sai, đâu thể mang mọi thứ lên bàn để cân đo đong đếm. Một đặc điểm nữa là những người khi yêu thường rất tự tin vào giác quan của bản thân, họ tin là họ đang làm đúng để bảo vệ tình yêu của mình, nên thường có xu hướng không nghe những lời khuyên bên ngoài của bạn bè, người thân. Ý nghĩ lúc đó là "Mọi người có yêu đâu mà biết người ta là người như thế nào mà đánh giá. Tôi đã lớn, tôi biết dùng cái đầu để suy nghĩ nên tôi biết tự lo cho bản thân mình". Thực tế thì việc sử dụng đầu óc để suy nghĩ trong những mối tình kiểu như thế này ít lắm. Bạn đang ngây ngất trong một mối tình đầu đẹp như trong phim và tự huyễn hoặc bản thân về một hapy ending như trong truyện cổ tích "and they live happlily ever after". Bạn tin tưởng người yêu tuyệt đối, hoặc cố gắng đổ lỗi hết cho hoàn cảnh nếu có chuyện gì xảy ra chứ không phải đổ lỗi cho người yêu bạn. Một lời khuyên dành cho bạn bè của những người như vậy: Mackeno! Nếu đã khuyên mà không nghe thì hãy cứ để người ta tự chịu trách nhiệm với cuộc sống và hành động của mình, nó có thể kết thúc tốt đẹp, hoặc là một bài học vấp ngã đầu tiên về tình yêu. Nếu bạn vì thương người ta mà cứ tiếp tục lải nhải phân tích, hãy cẩn thận, người ta có thể quay lưng lại với bạn ngay đấy ...
Quét Virus: An toàn