Tế Phật: Tâm Phật mi tối tăm mà mi đòi giảng Phật pháp, thật đáng tiếc! Chẳng những bị cắt tim bữa nay mà hôm khác còn bị xẻo lưỡi đau đớn.
Ngục Quan: Tội hồn thứ ba hãy mau khai rõ những hành vi sai lầm lúc còn tại thế.
Tội Hồn: Tôilúc sống làm việc tại một đền hầu bóng, lúc đầu giữ nhiệm vụ ngồi đồng để tuyên hoá chúng sinh, Thánh Thần rất là linh ứng. Sau đó ông từ giữ đền không lưu tâm tới tôi, tôi thấy mỗi giá đồng vất vả quá mà chẳng đem lại ích lợi cụ thể nào nên mất hết tin tưởng. Tôi bèn nói với các tín hữu của đền là: "Việc đồng bóng do người nguỵ tạo, quí vị chớ có mê tín: Thiện na tín nữ nghe nói vậy mất hết lòng tin, không tới đền học đạo tu thân nữa, tôi cũng bỏ luôn đền chẳng tới hầu bóng. Bảy năm sau tôi ngã bệnh thác, hồn bị âm binh áp giải tới Đệ Ngũ Điện, Minh Vương mắng tôi: "Mi là vai chính phụ đồng, trong đền dù không có quan tâm đến mi mi cũng không nên phỉ báng thánh thần. Mi đã phạm lỗi lớn, vậy đày mi 15 năm ở Ngục Moi Tim sau đó sẽ giải qua địa ngục thụ hình. Thật hối cũng đã muộn, Tế Phật thương tình xin ân giảm giùm cho.
Tế Phật: Thần đồng bóng đại biểu Tiên Thánh, thế nhân không được nhạo báng, nghịch ý tội chẳng tha. Cơ bút là để khuyên đời, lại còn ứng vào thiên vận mà phổ dộ húng sinh cho nên đức Ngọc Đế ra sắc chỉ cholập đền truyền đạo. Phỉ báng nhừng đền đó tội rất nặng, không thể tha thứ. Đã tới giờ, Dương Sinh chuẩn bị trở lại Hiền Đườn.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan và các vị Tướng Quân. Xin cáo từ.
Ngục Quan: nếu như hai vị tới thăm bản ngục lần nữa thì hoan nghênh lắm.
Tế Phật: Địa Ngục Moi Tim này rất quan trọng, lần tới chúng tôi sẽ trở lại thăm.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, mời ân sư trở lại Hiền Đường.
Tế Phật: Đã tới Thánh hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
HỒI BA MƯƠI BỐN
DẠO ĐỊA NGỤC MOI TIM LẦN THỨ BA THÁNG BẢY CỬA QUỶ MỞ
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 3 tháng 7 năm Đinh Tỵ (1977)
Thơ:
Trung Nguyên phổ độ quỷ môn khai
Địa phủ u hồn thừa hứng lai
Thất nguyệt tiêu diêu tam thập nhật
Nhân sinh đắc ý bất đa hồi.
Dịch:
Ngục quỷ ngày rằm được tạm tha
U hồn âm phủ dạ hoan ca
Thênh thang tháng bảy ba mươi buổi
Ham thích trần gian chẳng muốn về.
Tế Phật: Tháng bảy thì các cửa ngục mở rộng, anh em được dịp trở lại dương gian lòng phấn khởi sung sướng, cho nên tháng bảy tục gọi là tháng xá tội vong nhân, mọi việc trên trần đều thận trọng tối đa để tránh sự đụng chạm với các quỷ hồn. Người đời nếu như trong lúc kinh sợ quỷ thần thì tự nhiên không phạm phải những điều lầm lỗi. Cửa quỷ đã mở thì việc dạo âm ti để viết sách có phần trở ngại. Nhưng đã có ta, hoà thượng điên Tế Phật ở đây thì quỷ âm ti sẽ phải tránh xa, Dương Sinh đừng có sợ.
Dương Sinh: Quỷ là do người hoá thân, thấy sự quái gở lòng không kinh hãi thì sự quái gở ắt tiêu tan. Con chẳng sợ chi hết.
Tế Phật: Được vậy thì tốt lắm. Mau lên đài sen chuẩn bị dạo âm ti.
Dương Sinh: Con đã ngồi yên, xin ân sư khởi hành...
Tế Phật: Đã đến nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Trước mặt là Quỷ Môn Quan và cửa đã mở, vong hồn chen chúc đi ra, kẻ nào kẻ nấy mặt mày vui tươi hớn hở giống như được hít thở bầu không khí mới.
Tế Phật: Tháng 7 thì Quỷ Môn Quan mở rộng, phàm những vong hồn ở khu bình dân đều được luân phiên nhau ra khỏi ngục dạo chơi đây đó thênh thang. Kẻ nào kẻ nấy như chim sổ lồng hăng hái nhắm ngã dương gian tiến tới.
Dương Sinh: Những vong hồn này tại sao thấy chúng ta lại tránh né như vậy.
Tế Phật: Bởi vì chúng ta mang Ngọc Chỉ ở trong mình, hào quang tỏ lấp lánh khiến các vong hồn sợ hãi.
Dương Sinh: Có phải hàng năm cứ vào tiết tháng bảy, tất cả các vong hồn tại âm phủ được tạm thả đi đây đi đó tự do phải không?
Tế Phật: Không phải. Tháng bảy, Quỷ Môn Quan tuy mở nhưng chỉ mở cho khu vong hồn bình thường mà thôi. Những vong hồn ở khu bình thường lúc sinh tiền tuy không có công đức nhưng cũng không phạm sái quấy cho nên họ mới được an trí ở khu bình thường. Đáng lý họ không được rời cái khu của họ, nhưng đến tháng bảy thì Địa Quan đại xá, họ được luân phiên ra chơi, cho nên ở âm phủ theo đạo quỷ thì rằm tháng bảy tất cả các vong hồn mới ra khỏi ngục để hưởng sự tế độ. Ngày này Phật Giáo gọi là hội Vu Lan Bồn, mà đạo giáo gọi là Trung Nguyên phổ độ. Quan viên địa phủ bình thường làm việc có ngày tháng rõ ràng nhưng âm phủ không ấn định kỳ hạn rõ ràng, đại khái đó là thể thức sinh hoạt của âm phủ. Dương Sinh mau lên đài sen, chúng ta sẽ đến ngục moi tim để quan sát .
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, xin ân sư khởi hành...
Tế Phật: Đã đến nơi, hãy xuống đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh, Ngục Quan đã ra nghênh tiếp. Bữa nay thầy trò chúng tôi lại tới quấy rầy, mong chỉ giáo tường tận cho.
Ngục Quan: Khách sáo quá. Bữa nay nhân dịp tiết tháng bảy, các ngã đường ở suối vàng giao thông bị tắc nghẽn hẵn là hai vị vất vả lắm?
Tế Phật: Không hề chi, chúng tôi thấy bên ngoài các vong hồn hoan hỉ lắm, coi vẻ rât tự do.
Dương Sinh: Mời hai vị quá bộ vào trong quan sát, tôi sẽ cung cấp tài liệu để quí vị viết sách khuyên đời.
Dương Sinh: Xin đa tạ, tôi thấy trong ngục tội hồn rên siết thảm khóc hơn hôm trước nhiều, không hiểu tại sao?
Dương Sinh: Vì gặp tiết tháng bảy, những vong hồn vô tội đều được xuất ngục du ngoạn, những tội hồn này lúc còn sống, nghe người ta nói đến tháng bảy thì nghĩ rằng sẽ được giải thoát nhưng họ có biết đâu rằng gông cùm trói buộc thân họ mất hết tự do, không nhưng được tiêu dao mà còn bị giữ lại. Âm binh vẫn vô tình thi hành hình phạt moi tim, cho nên tội hồn ruột thắt lòng đau, khổ sở gắp bội phần. Thế nhân nếu không sớm chuẩn bị trở thành người lương thiện, làm việc nhân đức, tránh xa tội lỗi, thì sau khi chết đi bị đày xuống đây sẽ chẳng che giấu được, vừa mất tự do vừa bị hình phạt. Vì thời giờ có han, tôi xin gọi tiếp vài tội hồn nữa ra để chúng cung khai.
Dương Sinh: Xin đa ta. Quỷ địa ngục nhẫn tâm dùng dao sắc sả ngực tội hồn,máu tươi chảy ra lênh láng, thảm tới nỗi tôi chẳng dám nhìn.
Dương Sinh: Tôi đã đem ra hai vị tội hồn, mau thuật rõ lại những tội ác đã làm lúc còn sống cho Phật Sống Tế Công và Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường nghe để hai vị ấy viết vào sách hầu khuyến nhân độ thế.
Tội Hồn: Thú thật, tôi chẳng còn mặt mũi nào ngó ai nữa cả. Tôi lúc trung niên nhân khi vợ chết, lòng dục lại chưa dứt, cho nên một bữa nọ tại đồng vắng cạnh làng, gặp một thiếu nữ, lòng dục nổi lên tôi bèn ôm lấy lôi vào vườn mía cưỡng dâm. Thiếu nữ ấy kêu gào giãy giụa, cầu xin tôi buông tha nhưng tôi chẳng còn lý trí càng khủng bố tinh thần nàng thêm. Tôi đã hăm doạ là nếu nàng không phụ tòng thì tôi sẽ giết nàng. Sau cùng nàng chịu khuất phục và bị tôi xâm phạm tiết hạnh. Việc đó sau này tôi biết là trái và hết sức hối hận, mặc dầu thiếu nữ kia không tố cáo thưa gửi nhưng tôi vẫn thấy xấu hổ nên thường tự trách mình. Chẳng bao lâu tôi ngã bệnh thác, hồn tới âm phủ, thấy tôi Minh Vương cả giận song vì tôi đã thú nhận hết tội lỗi nên không cần phải tới đứng trước Đài Gương Soi Ác Nghiệp. Sau đó tôi bị kết án mười năm và bị đày ơ tại Ngục Moi Tim thuộc Đệ Ngũ Điện. Tim hiếu sắc cùng cưỡng dâm của tôi bị cắt mất, tính tới nay tôi đã chịu cực hình được bốn năm. Bây giờ dầu tôi có hối hận cách nào đi nữa thì cũng không còn kịp.
Dương Sinh: Cưỡng dâm phụ nữ, làm hại cuộc đời người ta tội ác rất lớn. Tuy ngươi đã hối cải nhưng mà tội đó không thể tha thứ, bởi lẽ mi đã tự lao mình vào lưới không thể oán Trời giận người được. Khuyên người đời nếu trót phạm phải ác nghiệp dâm dục thì phải lập tức sám hối cùng Tiên Phật, lập đại nguyện hoặc in tặng 1000 quyển Địa Ngục Du Ký để khuyên nhân độ thế thì có thể ân xá, còn nếu không sau khi chết tới địa ngục sẽ bị hành quyết. Lại ra lệnh cho tội hồn khác mau thuật lại những tội ác đã làm.
Tội Hồn: Tôi đau khổ muôn phần, muốn nói ra mà nói không được, vì lúc sinh tiền tôi có phạm một tội rất nặng, hình phạt thảm khóc mà tôi phải chịu sẽ không bao giờ dứt. Kính xin Phật Sống Tế Công giải cứu giùm tôi.
Tế Phật: Lúc sống ngươi ăn chơi hoang đàng quá mức, lúc chết bị quả báo thì ta sao cứu nổi.
Tội Hồn: Tôi quá đau khổ, Tế Công chẳng có phép gì cứu nổi tôi thì thôi, tôi đành chịu tội. Tôi lúc còn sống là kẻ lái xe đón khách. Vì không dược giáo dục cho nên thường làm những việc bậy bạ. Tôi rất hiếu sắc, trong xe của tôi treo đầy hình ảnh khích dâm, cùng máy phát âm. Gặp những nữ khách lên xe một mình thì tôi tìm cách tán tỉnh. Nếu bị mắng là hiếu sắc quỷ dâm dục chẳng hạn thì tôi càng lấy làm thích thú, đã không hề biết xấu hổ lại còn tìm cách cưỡng dâm. Có một lần giữa đêm khuya tôi đón được một thiếu nữ rất đẹp, lòng dục nổi lên, tôi bèn vặn máy phát thanh kêu thật lớn, rồi rồ ga chạy thẳng vào đồng hoang, dùng dao uy hiếp để cưỡng dâm nàng. Tôi hành động bất nhân như vậy đén ba lần, không may năm năm trước đây toi bị tai nạn xe cộ mà thác. Lập tức bị quỷ đầu trâu mặt ngựa dùng xích sắt cột tôi áp giải về âm phủ. Sau khi xét xử xong tôi bị kết án tù ba mươi năm và đày tại Địa Ngục Moi Tim thuộc Đệ Ngũ Điện. Giờ đây tôi vô cùng đau đớn và dầu có hết sức hối hận thì cũng đã muộn. Hy vọng Dương Sinh lúc trở lại Hiền Đường nên khuyến cáo cho người đời biết là lúc sống không nên phạm những tội ác đó, kẻo lúc chết hối không kịp và hình phạt ở địa ngục thì thống khổ vô cùng, không thể nào chịu đựng nổi. Tôi hận mình vì quá nông cạn cho nên đã phạm đại tội, giờ đây không cách nào gỡ nổi....
Quét Virus: An toàn