Diêm Vương: Tín ngưỡng tôn giáo vốn không phân chia khu vực, tôn giáo nào thì cũng chủ trương tín ngưỡng làm đầu. Nhưng mi đã vong bản quên mất cội nguồn, phá hoại thần chú bài vị của tổ tiên, vậy thì phương pháp tín ngưỡng đó làm sao giáo hoá được thế nhân uống nước nhớ nguồn được. Tuy người truyền đạo nói là không được lễ bái thần tượng, nhưng vì chân lý mi không ngộ, thập tự giá và thánh kinh, mục sư kia cũng là tượng thì tại sao mi lại bái lạy? Nếu nói là phải từ bỏ thần tượng thì mi không thể nào nhìn những giả tướng ở thế gian, không được tham lam hưởng thụ nhục thể, thành thực giữ trọn tinh thần hư không. Không lễ lạy thần tượng tức là sùng thượng tinh thần tín ngưỡng để cầu sống lâu. Mi đã giải ra cái ý như vậy cho nên mi mới phá hoại thần chú bài vị, cắt đứt tổ đức, thử hỏi thân của mi ở đâu mà có, mi mang họ gì? Nhất thiết đều do tổ tiên của mi đã ban phát cho mi. Trên Trời có đức Đại Thượng Đế thì tổ tiên là Tiểu Thượng Đế mà mi vong bản, khinh khi tổ tiên, làm việc trái điều dạy của Thượng Đế cho nên Thiên Đường không nhận mi để cho mi rớt xuóng địa ngục. Mi đã tự khai thị, giảm khinh cho mi hai tháng tội. Sau khi mãn hạn tù ở đây mi sẽ phải đầu thai sáu kiếp luân hồi.
Tế Phật: Tín ngưỡng ton giáo dạy cho người ta tu tâm dưỡng tính, không phải để cho người ta tố cáo bài xích lẫn nhau, tự cho mình là phải. Luật Trời đã định, tố cáo tôn giáo khác là sai, tự cho mình phải đó là sinh ra lòng chia rẽ. Cái tâm từ bi bác ái đã mất thì không thể chính đạo. Nếu quả những người đó chứng được đạo thì Thần Thánh ắt sinh lòng riêng rẽ. Nếu Thần Thánh Tiên chia ra riêng từng nhóm, từng phe thì trên Thiên Đường sẽ biến thành chiến trường, làm sao mà gọi là thanh tịnh cực lạc được. Hôm nay thời gian đã trễ, bữa khác trở lại tham quan. Dương Sinh chuẩn bị trở lại Hiền Đường.
Diêm Vương: Ra lệnh cho chư tướng hàng ngũ chỉnh tề để tiễn chân.
Dương Sinh: Vì thời giờ eo hẹp, không thể lưu lại đây lâu hơn. Đa tạ Diêm Vương, Ngục Quan cùng chư Tướng Quân đã hướng dẫn cặn kẽ, chúng tôi xin cáo từ.
Tế Phật: Mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa con đà chuẩn bị sẵn sàng, mời ân sư trở lại Hiền Đường....
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
HỒI BA MƯƠI BA
DẠO ĐỊA NGỤC MOI TIM LẦN THỨ HAI
Tế Công Hoạt Phật
Giáng ngày 29 tháng 5 năm Đinh Tỵ (1977)
Thơ:
Vô tài mỗi phát đố hiền tâm
Huỷ báng tha nhân sử kiếm âm
Ác độc hoành hành chung thọ báo
Tru tâm địa ngục khiếu ai âm.
Dịch:
Kẻ ngu ghen ghét kẻ hiền tâm
Nói xấu bày mưu hại ngấm ngầm
Hành động bất nhân rồi quả báo
Hồn giam địa ngục khóc ngày đêm.
Tế Phật: Thế gian có một loại người bản thân không có tài cán gì, thấy người khác có tài năng bèn đem lòng ghen ghét. Ngấm ngầm sử dụng mưu mô hiểm độc, bày trò thị phi, vạch lá tìm sâu nói xấu người này người nọ. Khi thấy kẻ khác tu không cùng tín ngưỡng với mình thì bày trò phỉ báng, gièm pha cho nên bị sa xuống Địa Ngục Moi Tim này. Cái hại đó là do lòng ghen ghét người hiền. Dương Sinh mau sửa soạn lên đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh, con đã sẵn sàng, mời ân sư khởi hành.
Tế Phật: Đã đến nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Quả nhiên Địa Ngục Moi Tim đã hiện ra trước mắt.
Tế Phật: Hôm nay chúng ta không tới quấy rầy Minh Vương để tiết kiệm thời giờ cứ vào thẳng ngay Mười Sáu Ngục Moi Tim. Ngục Quan đã mở cửa ngục sẵn sàng nghênh đón chúng ta.
Dương Sinh: Vậy mình hãy vào mau.
Ngục Quan: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh tới thăm. Xin mời hai vị vào trong quan sát sự tình.
Dương Sinh: Hình phạt các tội hồn ở địa ngục quả là rất đáng sợ, từ Đệ Nhất Điện mở đầu đến các địa ngục sau này, những điều mắt thấy tai nghe đều đã quá kinh hãi nhưng chẳng thể nào so sánh nổi. Vì hình phạt mà cá tội hồn phải gánh chịu tại Ngục Moi Tim này nó rùng rợn gắp bội phần.
Ngục Quan: Tâm là chủ thể của người. Moi tim là hình phạt thống khổ không thể tả được. Trái tim mà bị hành hạ thì lục căn phải chấn động, cho nên nỗi đau đớn không bút mực nào tả hết được.
Tế Phật: Chúng ta vào trong ngục phỏng vấn vài tội hồn để có thêm tài liệu.
Ngục Quan: Hai vị hãy chờ ở ngoài để tôi vào trong đem mấy tội hồn ra. Lệnh cho các Tướng Quân ngưng việc hành hình, lấy quạt hoàn hồn quạt cho tội hồn tỉnh lại để thấy rõ bọ mặt thật của họ.
Tướng Quân: Tuân lệnh.
Ngục Quan: Mau giải ra đây cho ta ba tội hồn để Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung hỏi rõ tội trạng để viết vào sách hầu khuyên răn người đời.
Tướng Quân: Đã tạm thả ba tội hồn, mau theo Ngục Quan ra ngoài cửa ngục.
Ngục Quan: Đây là Phật Sống Tế Công và Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở dương gian, thầy trò bữa nay phụng chỉ dạo thăm âm ti để viết sách, mau khai hết những tội đã phạm lúc còn tại thế để làm tài liệu soạn sách khuyên đời.
Tội Hồn: tôi lúc còn sống phục vụ tại một cơ quan, vì chưa lập được thành tích, thấy đồng sự thăng quan thì trong lòng sinh ra đố kỵ. Tôi oán viên quản lý đã bất công, cho nên tôi luôn luôn tìm cách báo thù. Do đó kiếm chuyện lén tâu lên thượng cấp, lại còn vu cho kẻ này làm biếng, người kia ăn cắp để ám hại họ. Bốn năm về trước, tôi bị bệnh đâu gan mà thác. Bị quỉ Vô Thường Hắc Bạch áp giải xuống giam tại địa ngục. Sau đó tôi bị đưa lên đài gương soi ác nghiệp để chiếu rõ lại những hành vi hại người của tôi khi trước, để rồi bị giao qua Ngũ Điện Sâm La Vương để thẩm xét. Tại đây Diêm Vương thấy tôi cả giận mắng là không có tài đã chẳng an phận lại còn đố kỵ kẻ hiền tài, lập tâm ác độc hại người, do đó mới bắt tôi thụ hình; ngày đêm bị quỉ cắt tim đau đớn đến xé gan đứt ruột. Lúc còn sống vì không tin nhân quả báo ứng, cho nên lúc chết tôi mới phải chịu cực hình.
Tế Phật: Ghen ghét kẻ hiền tài là đánh mất cái tâm. Mi đã phá hoại sự đoàn kết của tập thể thành ra một thứ ngựa hại bầy. Chúng sinh thường tôn trọng, noi theo người hiền tài mà học hỏi để thăng tiến. Nếu như sinh ra cái tâm đố kỵ thì lúc chết sẽ bị moi tim như kẻ tội hồn này.
Ngục Quan: Tội hồn thứ hai mau thuật lại cho Dương Sinh nghe những hành vi phạm tội lúc còn tại thế.
Tội Hồn: Tôi sinh tiền là một Phật tử quy y cửa Phật, là cư sĩ tu tại gia, đọc rất nhiều kinh sách, nên gặp tín đồ các đạo khác tôi đều khinh thị, nhất là loại tín đồ của đạo Lão, tôi còn cho họ là thấp hèn vì lễ bái quỉ thần ngoại đạo tương lai sẽ không được siêu thăng. Có người đem kinh sách do Thánh Hiền Đường ấn tống tặng tôi, tôi đã không thèm đọc lại còn nói "ma quỉ nhập vào người rồi vung bút lạon lên, đó là một thứ tà đạo". Lúc sống tôi đã phỉ báng các tôn giáo khác và cho rằng mình là kẻ giác ngộ Phật pháp vô lượng cao siêu, không ngờ sau khi chết đi đã không tới được Tây Phương Cực Lạc mà còn bị đày xuống âm phủ. Tôi chẳng được thần hộ Pháp tới nghênh đón mà lại bị âm binh áp giải tới Ngũ Điện tống giam vào ngục. Minh Vương thấy tôi lòng buồn giận mắng: "Mi là quân phản bội Phật A Di Đà, lòng không có chút từ tâm, thân thụ giới, lòng còn oán hận phỉ báng tôn giáo khác, không ngộ Phật pháp bình đẳng, đạo nào cũng có đường lối, giáo nào cũng có lý lẽ, chỉ cần tu hành lương thiện, không được phản pháp, làm việc ác đức đều là chính giáo. Mi biết Phật pháp vô lương, thần thông quảng đại sao còn thoá mạ đạo người, tự xưng mình cao minh? Lúc sống cố chấp thiên kiến, tự cao, tự đại mê cái ta nên sinh lòng phỉ báng pháp, phỉ báng đạo, phỉ báng giáo, Phật tính bị lu mờ nên phải sa xuống chốn này. Mong đồng đạo của Phật, chớ học đòi sự sái quấy của tôi mà tạo ác nghiệp uổng phí một đời cùng rước lấy sự khổ tâm"....
Quét Virus: An toàn