Tế Phật: Sinh tử là việc lớn của con người, nên khó tránh nổi hai chữ tử sinh, bởi vậy Trang Tử nói: "Ngã bản bất nguyện sinh, hốt nhiên sinh ư thế. Ngã bản bất nguyên tử, hốt nhiên tử kỳ chí" (Ta vốn chẳng muốn sinh, hốt nhiên sinh ra đời. Ta vốn chẳng muốn chết, hốt nhiên nạn chết tới). Dù biết con người không làm chủ được sự sống chết tuy nhiên cũng không thể nói con người hết phương cách làm chủ sự sống chết. Chỉ vì người đời không hiểu đạo sống chết, sinh từ đâu tới? Chết đi về đâu? Hẳn là hoang mang chẳng rõ, nên mới để cho Diêm Vương cai quản, nên nói: "Diêm Vương chú định tam canh tử, nan lưu hoạt đáo ngũ canh thiên" (Diêm Vương đã định canh ba chết, khó lòng sống nổi tới canh năm). Nay gặp kỳ phổ độ, nếu như người đời thấu hiểu, quay về với lẽ thực, hoặc thao đại đạo, tu tâm dưỡng tánh, tự nhiên siêu snah khỏi chết, không trở lại luân hồi. Người đời nên quí báu cái thân mình đã được sinh ra, lại được sống ở giữa đất. Giờ này phút này, giác ngộ lo tu kể cũng chưa muộn. Dương Sinh sửa soạn dạo địa ngục.
Dương Sinh: Đa tạ, ân sư chẳng quản khó nhọc, ân cần tha thiết giáo hoá người đời, hiện tại làm cho người ta rất cảm động.
Tế Phật: Trách nhiệm của ta là do người. Tiên Phật lấy từ bi độ người, cứu đời làm chức vụ của mình, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, mời thầy khởi hành ...
Tế Phật: Đã đến điện thứ hai, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Đêm nay sao lại đến chốn này?
Tế Phật: Trước khi bái kiến Diêm Vương, sau thăm lại các ngục.
Dương Sinh: Diêm Vương đã dời điện, phải tới gấp... Bái kiến Diêm Vương cùng chư vị Tiên Quan.
Diêm Vương: Miễn lễ, mau đứng lên, mời Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh vào trong điện nghỉ ngơi.
Tế Phật: Vì thời giờ eo hẹp, tôi thấy không cần thiết, chỉ xin dẫn Dương Thiện Sinh đi thăm ngục hình phạt là đủ rồi.
Diêm Vương: Thôi được. Tướng Quân hãy hướng dẫn Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh đi thăm ngục.
Tướng Quân: Xin tuân lệnh. Mời hai vị theo tôi.
Dương Sinh: Ô, hơi hướm chốn này sao khó ngửi quá, hình như là mùi hôi thúi của phân va nước tiểu.
Tướng Quân: Phía trước là "Phẩn Niệu Nê Địa Ngục" (Địa Ngục bùn phân nước tiểu) do đó nơi đây hôi thối, xin lượng thứ.
Dương Sinh: Mùi xú ế càng đi tới càng nồng nặc, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, thưa thầy con chịu không nổi, con không muốn đi nữa.
Tế Phật: Đừng sợ hãi, ta có bảo vật này, con cầm lấy đi.
Dương Sinh: Thưa vật này là vật gì?
Tế Phật: Cái lồng lọc bụi bậm, con hãy đội lên, không khí tự nhiên trong sạch, mùi xú ế nào cũng tan biến.
Dương Sinh: Thực quá hay, chẳng còn ngửi thấy mùi vị gì nữa hết. A, phía trước có treo một tấm bảng gỗ, trên đề Địa Ngục Bùn Phân Nước Tiểu, tiếng khóc than từ phía trong vọng ra. Nhìn vào thấy đầu người nhấp nhô, hai tay quờ quạng, giống như bơi lội.
Tướng Quân: Đây chính là Địa Ngục Bùn Phân Nước Tiểu, mau tiến lại gần xem.
Dương Sinh: Được được. Thưa ân sư không ngửi thấy mùi hôi thối haysao?
Tế Phật: Làm gì có mùi vị, ta đã thành Phật, đồ ô uế này, ta thấy cũng như không thấy, mùi của nó không hề xâm nhập khứu giác ta khác với người là kẻ phàm nhân, hễ thấy thanh sắc là bị xúc cảm và mê hoặc.
Dương Sinh: Cái ao lớn này giống như biển rộng, không thấy bến thấy bờ. Trong ao có đủ cả già trẻ nam nữ, họ ngụp lặn nổi chìm cùng cứt đái. Mỗi lần há miệng kêu la là lại nuốt thêm phân và nước tiểu. Thực quá dơ dáy! Thầy ơi! Con muốn ói!
Tế Phật: Hãy kiên định tâm thần, đừng dể mùi ô uế ảnh hưởng tới tâm chí
Dương Sinh: Quả thực tôi không hiểu nổi, xin hỏi Tướng Quân, những kẻ tới đây đã phạm phải tội gì mà bắt họ phải chịu cực hình này?
Tướng Quân: Họ là những gái giang hồ, lúc sống chuyên bán thân lấy tiền, dụ dỗ con gái nhà lành đem bán cho khách phá trinh, cầm đồ cho vay nợ lãi. Ăn nhau người để cho bổ béo. Chân không lấm đất, chỉ dùng miệng lưỡi xảo trá để lường gạt người khác lấy tiền. Kẻ chơi bời dâm dục quá độ, kẻ làm chứng gian, nói trắng ra đen, Kẻ vờ kêu người chơi hụi rồi giựt hụi, hùn hạp buôn bán rồi giựt vốn. Kẻ làm quan ăn hối lộ. Kẻ đứng trung gian ăn lời. Kẻ lảnh xây cất nhà cửa ăn bớt tiền công và vật liệu. Những kẻ lúc sống thân ô uế, nhiễm độc dùng mồm miệng không được thanh sạch, khi chết đều bị đày xuống ngục này để họ nếm mùi hôi thối. Những vong hồn ở đây vạn phần thống khổ, thở hít toàn la` mùi phân và nước tiểu, mỗi lần mở miệng là có vật ô uế trôi vào, bụng vừa đối vưa khát, muốn ăn không có ái ăn. Những kẻ lúc sống ăn toàn đô dơ bẩn để sống, khi chết xuống địa ngục lãnh quả báo ứng, như vậy thì kể cũng xứng đáng. Do đó giữa đám bùn phân nước tiểu, họ càng cựa quậy để mong thoát khỏi thì lại càng bị chìm sâu.
Dương Sinh: Thực đáng thương quá, hiện thời dương gian đã sử dụng cầu tiêu máy làm mất hẳn mùi hôi thối, cùng các chất hoá học làm tiêu các chất độc, nhà giàu còn dùng dầu thơm để diệt mùi hôi. Nhưng họ lại tham lam ăn chận tiền tài không trong sạch, thân thể coi bề ngoài đẹp đẽ nhưng trong tâm lại nực mùi cứt đái dơ bẩn, nên bị đầy xuóng địa ngục này kể cũng hợp lý.
Tế Phật: Dương Sinh nói rất phải, mỗi gia đình người đời sửa soạn giàu đẹp đường hoàng, mình mặc y phục lộng lẫy. Nhìn bề ngoài thấy sạch sẽ tươm tất, kỳ thực cái tâm bên trong chứa muôn ngàn mưu kế. Nào như chuyện đầu cơ trữ gian, chẳng hề mưu cầu chính đạo, có thể nói giống hệt mùi vị và hình dáng của phân cùng nước tiểu. Lúc sống tuy nhất thời thời hưởng thụ, nhưng khi tới địa ngục thì chuyện lại khác xa, bởi chỉ được ăn đồ dơ dáy để sống qua ngày.
Tướng Quân: Không thể đồng tình với họ, mấy kẻ đó đều là loại sâu bọ đáng thương, giống như bọ trùng, chuyên ăn đồ dơ bẩn để lớn lên. Khuyên người đời phải quang minh chính đại, không được thấy tiền liền dùng thủ đoạn mưu gian để hại người. Những kẻ chuyên hành nghề bất lương để kiếm đồng tiền dơ bẩn, chắc chắn sau khi chết sẽ phải tới đây để trả nợ.
Dương Sinh: Không rõ nhưng tội hồn này bao giờ mới hết khổ?
Tướng Quân: Căn cứ theo tội của họ nặng hay nhẹ mà xử, nhưng tối thiểu cũng phải tới lúc da thịt của tội phạm nát nhừ. Tới lúc mãn hạn tù ở đây thì giao qua điện khác để xét xử các tội còn lại.
Dương Sinh: Địa Ngục ngày nay thực sợ quá.
Tế Phật: Thời giờ đã trễ, bữa nay cuộc hành trình tới đây ta thấy đã đủ. Dương Sinh sửa soạn tở lại Hiền Đường. Đa tạ Tướng Quân đã chỉ dạy. Cũng nhờ Tướng Quân thay mặt cám ơn Diêm Vương đã chiếu cố.
Dương Sinh: Cái lồng con đang đội thưa có phải lấy xuống không?
Tế Phật: Lên đài sen rồi mới được gỡ nó ra, còn không con sẽ chịu không nổi đâu.
Dương Sinh: Thưa, con đã lên đài sen.
Tế Phật: Con có thể lấy nó xuống, bắt đầu trở lại Hiền Đường. Gió cõi âm lạnh lẽo, uế khí trùng trùng, bụi hồng muôn trượng, chôn vùi biết bao anh hùng hảo hán. Khuyên người đời mau tu sửa để thoát khỏi cảnh địa ngục ưu sầu... Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
HỒI MƯỜI HAI
DẠO ĐỊA NGỤC ĐÓI KHÁT
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 9 tháng 9 năm Bính Thìn (1976)
Thơ:
Cao ca nhất khúc vọng xuân phông
Nữu bãi yêu chi túc đạp trùng
Thế thái văn minh đa ám lộ
U hồn tận đoạ võng la trung.
Dịch:
Xuân về ngóng gió miệng ca vang
Uốn éo lưng tay cẳng đạp trùng
Tân tiến thói đời đường tối ám
Hồn đen lọt trúng lưới trời giăng.
Tế Phật: Phải bôn ba cực nhọc để viết sách, vì ai khổ sở, vì ai phiền não? Ngã đường trần gian tuy người xe náo nhiệt nhưng đạo đức lại suy vi, phong tục ngày càng sa đọa. Tiếng khóc than của các vong hồn ở cõi âm rung chuyển cả núi non địa ngục. Thánh Hiền Đường phụng mệnh Ngọc Hoàng viết sách Địa Ngục Du Ký. Tả lại những hình phạt và thảm cảnh ở địa ngục là có ý dùng những cảnh ấy hầu giảng giải về chân lý để mọi người thấy rõ bến mê, cho nên sách này không phải là cuốn tiểu thuyết giải trí. Mong người đời hiểu rõ như vậy. Dương Sinh sửa soạn lên đường dạo địa ngục.
...
Quét Virus: An toàn