Old school Swatch Watches
* Danh ngôn tình yêu: Muốn biết thế nào là tình yêu thì phải biết sống cho kẻ khác. Sống cho kẻ khác tức là yêu.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Đặc Công Hoàng Phi - Chương 1 - 70

Đặc Công Hoàng Phi - Chương 1 - 70

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 19644 bình chọn



Mà Giá Hiên Mặc Viêm đứng một bên vừa nghe lời này thì đen mặt, há mồm định nói chuyện.

Buồn cười, trước mặt nhiều người như vậy, lại dám xem nhẹ hắn, đừng tưởng rằng có cao thủ chống lưng thì hắn sẽ sợ nàng.

Nghiêm Liệt thấy tình thế không ổn, tay mắt lanh lẹ che lại Giá Hiên Mặc Viêm, giương tay che miệng Giá Hiên Mặc Viêm không cho hắn mở miệng, làm hắn tức giận đến mắt trợn trắng.

“Đừng để ta phải khó xử có được không?” Thanh âm mềm dịu, Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên vẫn đứng bất động.

Nếu Vân Thí Thiên giết Giá Hiên Mặc Viêm ở đây, nàng sẽ gặp phiền phức, rất phiền phức.

Vân Thí Thiên cúi đầu nhìn vào mắt Lạc Vũ, một lúc lâu sau đột nhiên giương mắt, lãnh khốc cực kỳ nhìn quét về phía Giá Hiên Mặc Viêm.

Một cái liếc mắt như vậy tràn đầy uy hiếp cùng băng lãnh, cơ hồ đông lạnh Giá Hiên Mặc Viêm làm hắn thở không ra hơi, giống như bị sét đánh, đó là, đó là độc bá tuyên cáo cùng miệt sát.

Đó là muốn tuyên cáo với Giá Hiên Mặc Viêm, nàng là của hắn, dám theo hắn tranh đoạt, chỉ có một chữ “chết”.

Sau đó Vân Thí Thiên phất tay một cái, xoay người đi ra ngoài.

Lạc Vũ thấy Vân Thí Thiên cư nhiên đồng ý chỉ vì một câu của nàng, trong lòng rung động, vội vàng bước nhanh theo chân hắn ra ngoài.

Yến Trần mắt lạnh đảo qua mọi người trong đại điện, hướng hai vị vương tử Hạo Tàng quốc cười âm u, xoay người đuổi theo.

“Nhanh, mau kêu người dẫn bọn họ tới nơi đế quốc học viện ở lại.” Vừa thấy Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên rời đi, Hạo Tàng quốc vương liền thở nhẹ một hơi, vội vàng cao giọng nói.

Rất nhanh ngoài điện liền có người gấp rút chạy đi.

“Ông trời ạ, tím tôn vương giả, ta…”

“Hả, không tốt, chạy mau…”

Diệp vương cũng vừa thở nhẹ một hơi, chưa kịp nói hết trong lòng khiếp sợ. Nghiêm Liệt đột nhiên kêu to một tiếng, nhanh chóng nhảy vọt ra ngoài.

Cùng khắc trong đại điện, vách tường tinh xảo, xà nhà, nóc nhà đồng thời xuất hiện vết nứt, giống như những lằn tơ nhện giăng tứ tung, không ngừng vỡ vụn ra.

“Không tốt, đại điện sắp bị vỡ vụn rồi…”

“Chạy mau…”

“Ầm.” Tiếng kêu liên tiếp vang lên, đại điện Hạo Tàng quốc bị khí tức giận dữ của Vân Thí Thiên lúc này tác động, “ầm” một tiếng liền hoàn toàn vỡ vụn ra rồi.

Một tòa chính điện tinh xảo, trong nháy mắt như thủy tinh bị nghiền nát, rầm một tiếng liền sụp xuống.

Trừ ra Nghiêm Liệt phản ứng nhanh, những người khác đều bị rơi trúng ở bên trong.

“Khụ khụ, đầu của ta…”

“Ôi chao, thắt lưng của ta…”

“Đại điện của ta a…”

Tiếng kêu sợ hãi liên tiếp xuyên phá bóng đêm.

Đám người Hạo Tàng quốc vương vô cùng chật vật. Về phần hai vị vương tử vừa tìm được đường sống trong chỗ chết do không phải uống rượu của Vân Thí Thiên, bọn họ chưa kịp vui mừng đã bị một đạo ánh sáng màu lam đánh trúng, miệng phun máu tươi ngất xỉu.

Ở trước mặt Vân Thí Thiên khi dễ Lạc Vũ, nhất định phải trả giá.

Người của Vân Thí Thiên, khắp cả Hạo Tàng không ai có đủ tư cách khi dễ.

Tối nay thật là vô cùng náo nhiệt.

Ba nước tỷ thí trao đổi, vì đế quốc học viện là thân phận đặc biệt nên được ở lại trong cung.

Tại nơi ở lại của đế quốc học viện.

Một đoàn bảy người của đế quốc học viện được phân làm bốn gian phòng tại Thiên Thương viện.

Mà lúc này Lạc Vũ sợ Vân Thí Thiên phát hỏa, túm hắn vào phòng của nàng tại Thiên Thương viện.

Bóng đêm trôi qua, ngọn cây sàn sạt rung động.

Trong phòng Lạc Vũ.

Lạc Vũ ngồi ở trước giường nhìn Vân Thí Thiên đang chắp tay sau lưng trầm mắt nhìn lại nàng, nói ra từ đầu tới đuôi: “Chuyện là như vậy, cho nên ta cũng xem nhẹ.

Ngươi cũng không nên đi giết hắn, hôn ước cũng sắp bị giải trừ rồi, ngươi đừng làm cho ta sống không yên ổn tại Phi Vũ quốc.”

Nghe xong Lạc Vũ giải thích, Vân Thí Thiên không nói chuyện, chỉ là khí thế tức giận quanh thân đã dần dần tiêu tán.

“Đi theo ta, không cần ở lại Phi Vũ quốc.” Thanh âm kiêu ngạo lãnh khốc vang lên.

Lạc Vũ cũng không sao, chỉ có thể gật đầu nói: “Được rồi, được rồi, bất quá còn có hai tháng không phải sao, ngươi không thể hại ta thành chuột chạy qua đường, chuyện của ta nếu làm không xong, ta tìm ngươi tính sổ.”

Vân Thí Thiên thấy Lạc Vũ cư nhiên có dũng khí uy hiếp hắn, mày kiếm dựng lên, hung hăng nhìn Lạc Vũ.

Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên, một lát sau đột nhiên chậm rãi cười lên, thấp giọng nói: “Ta thật cao hứng.”

Mặc dù Vân Thí Thiên xuất hiện, sau này nàng sẽ gặp phiền phức.

Nhưng là, nàng quả thật thật cao hứng, cao hứng hắn đến, càng cao hứng hắn lo lắng cho tình cảnh của nàng mà suy nghĩ.

Ngắn ngủn bốn chữ liền dập tắt lửa giận của Vân Thí Thiên. Đôi mắt hắn chậm rãi nhu hòa xuống.

Lạc Vũ thấy vậy cười đáp lại hắn, một lát sau nàng thay đổi đề tài nói: “Sao không đợi ta? Ta tìm các ngươi rất lâu.”

Vân Thí Thiên nghe vậy lại trừng mắt nhìn Lạc Vũ, trầm giọng nói: “Ngươi quá chậm.”

Lạc Vũ vừa nghe liền biết, lập tức lắc đầu, cũng không hỏi tới Vân Thí Thiên đi gặp ai, nàng đứng lên nói: “Bỏ qua đi, dù cũng đã gặp nhau, bất quá như vậy cũng tốt, tím tôn vương giả xuất hiện, phỏng chừng đại hội năm nay sẽ trở nên náo nhiệt rồi.”

Trong lòng còn đang suy nghĩ, Lạc Vũ đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy trước mặt nàng, Vân Thí Thiên rất tự nhiên bắt đầu cởi quần áo, ngồi ở mép giường.

“Đây là phòng của ta.” Lạc Vũ thấp giọng nói.

Vân Thí Thiên không lên tiếng, mắt lạnh nhìn quét Lạc Vũ liếc mắt một cái, ánh mắt thật là lãnh khốc a.

“Ta đây ngủ trong phòng của ngươi…”

“Lại đây.” Lạc Vũ sờ sờ cái mũi, lời nói còn chưa có nói xong, Vân Thí Thiên lạnh giọng quát, ánh mắt đó thật là…chậc chậc…

Lạc Vũ hết nói nổi, Vân Thí Thiên này thật là…hoàn toàn không sợ lời ra tiếng vào đồn đãi, lại càng đừng trông mong hắn e dè, hắn lại muốn ngủ cùng với nàng.

Mặc dù nàng mới mười bốn tuổi, cũng chưa tới tuổi lập gia đình, như vậy cũng…

“Ta không muốn nói lần thứ hai.”

Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên một hồi, lắc đầu, đi ra phía trước.

Tuổi của nàng và Vân Thí Thiên cũng không kém nhau là mấy, nhưng sao nàng lại có cảm giác như nàng đang sủng nịch hắn vậy, àyyyy.

Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ đi tới liền cảm thấy hài lòng, tay duỗi ra ôm chầm nàng chuẩn bị đi ngủ.

“Lạc Vũ, có trong phòng không?” Một lúc sau, bên ngoài cửa phòng Lạc Vũ truyền đến thanh âm trầm thấp, nhẹ như con chuột, vốn là tiếng của Nghiêm Liệt.

Lạc Vũ bĩu môi hướng lên trời, hiệu trưởng này thật là…

Chẳng lẽ hắn nghĩ Vân Thí Thiên ngủ tại cách vách phòng nàng, với bản lĩnh tím tôn vương giả của hắn chẳng lẽ không nghe thấy thanh âm của hiệu trưởng hay sao?

Thật là giàu sức tưởng tượng mà.

“Tính cách hiệu trưởng rất được, ta ra ngoài một chút, ngươi ngủ trước đi, đừng nóng giận.” Lạc Vũ vỗ vỗ mi mắt đang trầm xuống của Vân Thí Thiên, nàng cười với hắn, sau đó xoay người đi mở cửa.

“Lạc Vũ, ta nói ngươi… Hả, hắc hắc…” Lạc Vũ vừa mở cửa ra, Nghiêm Liệt liếc mắt một cái liền thấy Vân Thí Thiên đang ngồi trên giường lạnh lùng nhìn hắn, nhất thời nghẹn lại, hắc hắc cười khúc khích.

“Hiệu trưởng, người thật sự là.” Lạc Vũ thấy vậy bật cười, đóng cửa đi ra ngoài.

Nghiêm Liệt thấy Lạc Vũ đóng cửa, lập tức túm Lạc Vũ ra xa.

“Các ngươi…”

“Đã có chút giao tình, hắn cố gắng để mắt ta.” Lạc Vũ thẳng thắn nói.

Nghiêm Liệt nghe vậy, giơ ngón tay cái lên: “Vậy ngươi có thể hay không…”

“Ta cũng là người mà thôi, hiệu trường người nói đi.” Nghiêm Liệt còn chưa nói xong, Lạc Vũ mỉm cười cắt ngang.

Nghiêm Liệt nghe ra ý tứ trong câu nói của nàng, hắn muốn nàng mời Vân Thí Thiên, nhưng nàng không tiếp nhận.

Lạc Vũ này thật là tinh quái.

Lập tức lại thử nhe răng định nói, đột nhiên Giá Hiên Mặc Viêm đi tới, sắc mặt đen thui.

“Hắn cư nhiên ngủ trong phòng ngươi, ngươi…”

“Hắn muốn ngủ, ngươi có bản lãnh đi đấu với hắn, đem hắn quăng ra đi.” Lạc Vũ không chút khách khí nói.

Một nói chặn họng làm sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm vừa đen lại hồng, hồng lại chuyển xanh như con tắc kè bông đổi màu.

“Ngươi cư nhiên có dũng khí làm trò, trước mặt ta câu tam đáp tứ.” Giá Hiên Mặc Viêm đã tức giận đến độ không thấy Nghiêm Liệt đang ở trước mặt.

Lạc Vũ nhướng mày, mắt lạnh nhìn Giá Hiên Mặc Viêm tức giận sắp bốc khói, nói: “Ngươi cùng tiểu công chúa Phong Lâm quốc cũng mắt đi mày lại, ta không hỏi ngươi, ngươi lại đến quản ta, quản được cũng nhiều đa.”

Giá Hiên Mặc Viêm nhất thời nhướng mắt lên nói: “Ta là nam nhân, thiên kinh địa nghĩa.” (*là chuyện đương nhiên)...
<<1...6162636465...136>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.001219s | View: 19644 (+23)

On C-STAT