“Nào có…Không… Không…”
“Rượu ngon, rất tốt… Rất tốt…”
Hai vị vương tử Hạo Tàng quốc cấp bách đến sắp phát khóc.
Rượu có chứa lực lượng của tím tôn vương giả là cực phẩm.
Uống vào có khả năng đề cao công lực, so với rượu quý của bọn họ còn tốt hơn rất nhiều.
Nhưng là…nhưng là, với năng lực của bọn họ làm sao uống vào được nha.
Đấu khí của tím tôn vương giả, người có cấp bậc lam tôn uống vô mới có lợi, với cấp bậc của bọn họ chỉ có nước trực tiếp đi diêm vương điện “báo danh”.
Nhìn chằm chằm vào sắc mặt gấp đến độ trắng bệch của hai vị vương tử, Lạc Vũ trực tiếp nhét chén rượu vào trong tay hai người, đồng thời nói: “Vậy là tốt rồi, Lạc Vũ kính hai vị một ly.”
Lạc Vũ tương đương dũng cảm, ngửa đầu một cái uống cạn.
Mà thân thể hai vị vương tử Hạo Tàng quốc cũng đã bắt đầu run rẩy cơ hồ muốn tè ra quần.
Lúc này, Hạo Tàng quốc vương ở bên cạnh đã khôi phục lại tinh thần sau một hồi chấn động do sự xuất hiện của tím tôn vương giả, sắc mặt hắn cũng trắng bệch không còn chút máu.
Không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Nghiêm Liệt.
Nàng là học trò trong trường của ngươi, ngươi nói giúp một câu nha, giúp chúng ta cầu tình…
Mà Nghiêm Liệt nhận thấy ánh mắt của 4 phương truyền đến, khóc không ra nước mắt.
Đến hôm nay hắn cũng mới biết được Lạc Vũ có giao tình với nam nhân này thôi nha.
Mà này nam nhân tóc bạc tím tôn vương giả này lại lãnh huyết vô tình, hắn đã từng thấy qua rồi.
Tại buổi đấu giá Hoa Vũ, Vu Hành nói sai một câu, nam nhân này liền nói một người không để lại, cứ như vậy lại ra lệnh giết tất cả không lưu lại một ai, bọn người của phòng đấu giá Hoa Vũ cứ như vậy bị thuộc hạ của hắn giết sạch.
Một người có tính cách khắc nghiệt như vậy, hắn làm sao có bản lãnh đến trước mặt nam tử tóc bạc cầu tình đây hả.
Bất quá, cũng không thể không mở miệng, cứ như vậy giết chết hai vị vương tử nước chủ nhà ngay tại đây, tím tôn vương giả thì hoàn toàn không xem ra gì, nhưng sau này đế quốc học viện của hắn cũng không tốt a.
“Khụ khụ, Lạc Vũ…”
“Vị đại ca này, cấp bậc bọn họ rất thấp không thể uống, mời người giơ cao đánh khẽ, xin hãy nể tình bọn họ còn trẻ thiếu xuy xét, cũng không phải cố tình, bỏ qua cho hai vị vương tử đi.”
Nghiêm Liệt đang định mở miệng nhờ vả Lạc Vũ, tiểu công chúa Phong Lâm quốc Tân Thần Tinh đứng bên cạnh Diệp vương đột nhiên mở miệng, mỉm cười nhìn Vân Thí Thiên.
Khẩu khí mang theo ba phần mềm nhẹ cùng thanh thúy, nghe vào trong tai rất là sảng khoái, vẻ mặt nàng mang cười, ôn nhu động lòng người.
Lạc Vũ vừa nghe, nghiêng mắt nhìn qua. Sao rồi? Vừa mới cùng Giá Hiên Mặc Viêm mắt đi mày lại, bây giờ lại muốn tiếp cận Vân Thí Thiên?
Cũng không nhìn xem chính mình có xứng hay không a.
“Ngươi là ai?” Ngay lúc Lạc Vũ ngầm phê phán, Vân Thí Thiên mắt lạnh đảo qua nhìn, mặt không chút thay đổi, trên mặt chợt lóe mà qua sát ý.
Có dũng khí lấy loại khẩu khí này nói chuyện với hắn, ngươi cho rằng ngươi là ai.
Lập tức, Tân Thần Tinh cứng ngắc cười, sắc mặt khẽ biến.
Bên cạnh, Diệp vương Phong Lâm quốc bước lên phía trước một bước, che ở trước mặt Tân Thần Tinh, hướng về phía Vân Thí Thiên không ngừng khom người hành lễ: “Công chúa tuổi còn nhỏ, đắc tội tôn giá, vạn mong tha thứ, tha thứ.” Lại kín đáo nháy mắt ra hiệu cho Nghiêm Liệt: mau cầu tình, mau cầu tình đi a.
Lạc Vũ thấy vậy, ý cười tràn đầy trong mắt.
Nghĩ có chút tư sắc đã muốn lấy lòng Vân Thí Thiên, làm như hắn dễ tính lắm vậy, đáng đời.
Mà Yến Trần hai tay khoanh trước ngực, nhưng sát khí vô hình đã vờn quanh Diệp vương cùng Tân Thần Tinh.
Nghiêm Liệt thấy vậy không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể ho một tiếng, đầy mặt mỉm cười nhìn Lạc Vũ nói: “Lạc Vũ, hiệu trưởng như ta đây đã nhiều năm vẫn chưa có tiến bộ, nếu đưa rượu này cho hai người bọn họ uống quá là uổng phí rồi.
Hôm nay có cơ duyên này, Lạc Vũ, ngươi nghĩ xem có thể hay không chuyển kính cho hiệu trưởng hả, đồ ranh con như hai người bọn họ, hiệu trưởng sẽ thay ngươi giáo huấn một phen, ngươi cũng nên làm theo tâm ý hiệu trưởng ta đây, có được không hả?”
Nghiêm Liệt tuổi già thành tinh, hắn biết đến cầu tình với Vân Thí Thiên chính là lấy trứng gà chọi với đá.
Nếu Vân Thí Thiên là chỗ dựa của Lạc Vũ, như vậy cứ xuống tay với Lạc Vũ là được.
Lạc Vũ quay đầu nhìn về phía Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt lập tức nhấp môi nói: “Nể mặt hiệu trưởng chút đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu nhi thật sự là không dám nhận hảo ý này.” Lúc này ở phía sau Diệp Vương, Hạo Tàng quốc vương cũng đã mở miệng nói.
“Tiểu nhi lỗ mãng, xin Lạc Vũ thông cảm cho.”
“Tiểu bằng hữu Lạc Vũ, xin thông cảm, thông cảm…”
Trong lúc nhất thời, mọi người trong đại điện bắt đầu cầu tình với Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy một màn này liền nhướng mày, nàng chưa kịp lên tiếng, Giá Hiên Mặc Viêm nãy giờ vẫn đứng không nhúc nhích đột nhiên lại cau mày nói: “Bọn họ mặc dù lỗ mãng, chỉ muốn cho ngươi xấu mặt chút thôi, nhưng không có muốn lấy mạng ngươi.
Tha được thì tha cho người ta đi, trừng phạt bọn họ một chút là được rồi, cũng không nên vô tình như thế.”
Lời này vừa nói ra, đại điện nhất thời yên tĩnh lại, sắc mặt mọi người đều có chút thay đổi. Trong đó Nghiêm Liệt là nhiều nhất.
Hắn không ngừng trừng mắt với Giá Hiên Mặc Viêm, lại vội vàng che trước mặt Giá Hiên Mặc Viêm, cuống quít chắp tay với Vân Thí Thiên.
Tiểu tử chết bầm này, không muốn sống nữa sao chứ.
Mà Giá Hiên Mặc Viêm lỡ miệng nói ra đã biết mình mắc phải sai lầm, hắn sao lại có thể đắc tội tím tôn vương giả chứ.
Nhưng là, hắn cũng không biết sao nữa.
Nhìn Vân Thí Thiên che chở vị hôn thê xấu xí của hắn, Lạc Vũ dường như cũng có cảm tình tốt với Vân Thí Thiên, bọn họ cứ mắt đi mày lại trước mắt hắn, hắn thật sự cảm thấy không thoải mái.
Hắn là vị hôn phu chân chính của nàng, nhưng nàng lại đứng trước mặt hắn liếc mắt đưa tình với nam nhân khác, đem hắn đặt chỗ nào?
Bởi vậy, hắn cứ như vậy vọt miệng nói ra.
Đại điện một mảnh yên tĩnh, Vân Thí Thiên híp mắt lại, không khí trong đại điện lập tức giảm xuống rất nhanh.
Vốn là ngày hè chói chang, nhưng lúc này lại giống như trời đông giá rét khắc nghiệt.
Ngón tay Yến Trần trực tiếp ngưng tụ thành một tia đấu khí màu lam, chỉ cần Vân Thí Thiên nói một tiếng liền giết không tha.
“Ngươi là ai?” Vân Thí Thiên chống lại ánh mắt Giá Hiên Mặc Viêm.
“Vị hôn phu của nàng.”
Giá Hiên Mặc Viêm cũng không biết có phải hay không mình là trâu nghé mới sinh nên không biết sợ hổ, hay là đầu óc vô nước rồi, cư nhiên chống lại Vân Thí Thiên, bang bang trả lời.
Trong đại điện, khí tức mãnh liệt càng lúc càng bốc lên kinh người.
Ngay lập tức, những vật bày trí tinh mỹ trong đại điện bắt đầu phát ra thanh âm “bang bang” gãy đỗ.
Những vật phẩm tinh xảo không chút tì vết bắt đầu vỡ vụn ra rơi xuống mặt đất.
Mưa gió phiêu tán, là điềm báo trước cơn bão sắp đến.
Trong đại điện, mọi người câm như hến.
Vẻ mặt Vân Thí Thiên vẫn như trước không thay đổi, chỉ là…đôi mắt hắn đã đen lên, sâu thăm thẳm, bên trong tuyệt đối ẩn chứa sát khí bắt đầu nổi lên.
“Vị hôn phu, giết.” Bốn chữ lãnh huyết ngắn gọn cực kỳ.
“Vâng.” Yến Trần giương tay lên, đấu khí màu lam bốc lên muốn ra tay.
Lúc ba chữ “vị hôn phu” vừa ra khỏi miệng Giá Hiên Mặc Viêm, Lạc Vũ đã cảm giác được sát khí bốc lên từ người Vân Thí Thiên.
Đó là tức giận, là tuyệt đối phẫn nộ.
Không biết người khác có nhận ra không, dù sao nàng đã nhận ra.
Lúc này, vừa nghe Vân Thí Thiên hạ lệnh, nàng cũng không để ý bức hai vị vương tử Hạo Tàng quốc uống rượu nữa rồi.
Lập tức đem chén rượu quăng về hướng Nghiêm Liệt, xoay người kéo cánh tay Vân Thí Thiên, nói: “Đừng giết, muốn giết chờ sau này hãy giết, lần này còn nhờ vào hắn đi tỷ thí đây.
Hơn nữa, qua vài ngày sẽ không phải rồi, cũng không có ý nghĩa gì cả.”
Vừa nói, vừa dùng sức túm Vân Thí Thiên đi ra ngoài.
Vân Thí Thiên trầm mắt nhìn Lạc Vũ, thân hắn như nặng ngàn cân, Lạc Vũ có kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
Lạc Vũ thấy vậy ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên nói: “Ngươi tin ta, nếu thấy cần thiết ta đã nói cho ngươi biết rồi, nhưng là ta cảm thấy chuyện này không quan trọng.”
Vân Thí Thiên nhìn đôi mắt tràn ngập thành khẩn của Lạc Vũ, mắt hắn khẽ chớp.
Hắn nhìn ra được trong mắt nàng, nàng không hề để ý đến chuyện này....
Quét Virus: An toàn