tranh đua, đôi khi không xử lý tốt có thể sẽ tạo ra khuynh hướng
bạo lực và sử dụng vật gây kích thích như rượu bia, thuốc lá,... cho
Thiên Yết' Thế có nghĩa là... nếu quan hệ không hài hoà, tao sẽ say
rượu, hút thuốc, và bạo lực gia đình??”
Bạn: “Phì ha ha. Cho tao gửi lời cảm thông sâu sắc đến Từ
thiếu nhé... Ha ha ha ha ha.”
Tôi lau mồ hôi: “Say rượu, hút thuốc, và bạo lực gia đình...
như kiểu chị cả xã hội đen bao nuôi mặt trắng ấy.”
Bạn: “Hay phết, đàn chị xã hội đen VS mặt trắng nhỏ[3">, sau
này mày viết một truyện kiểu thế đi!”
([3"> Tiểu bạch kiểm, ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, thư sinh thường mang nghĩa châm
chọc)
Tôi im lặng thật lâu.
Lát sau, bỗng đọc được, chòm sao hợp nhất với Song Tử là...
Bạch Dương.
Tôi cười bò: “Cái này còn buồn cười nữa! 'Bạch Dương (em
trai) và Song Tử (bạn trai) là một cặp đôi lí tưởng. Song Tử thuộc
khí, Bạch Dương thuộc lửa đều là chòm sao dương tính, vị trí, góc
sắp xếp không kị; cá tính và cách hành động khá giống nhau, dễ
yêu thích, thu hút đối phương. Bạch Dương thích những thứ mới lạ,
hay thay đổi, không chấp nhỏ nhặn, không ngang bướng, biết giữ
quy tắc, rất hợp gu Song Tử, có thể thúc đẩy bước phát triển mới.
Có điều về phương diện suy nghĩ, tốc độ của Song Tử quá nhanh,
Bạch Dương đuổi theo sau rất vất vả, dễ làm cho Bạch Dương
thành núi lửa phun trào'.”
Bạn: “Phì... Nói thế hai người họ là một đôi hả?”
Tôi: “ 'Bạch Dương và Song Tử có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên,
và yêu say đắm. Họ không nghĩ đến tương lai, không muốn phí
thời gian tính toán cái kết của cuộc tình này là HE hay BE' Hoá ra
hai người họ là một đôi, mà tao là chị cả xã hội đen... chắc cuối
cùng chỉ có đường bị ám sát.”
Bạn: “Hay quá! Mà không được, hai người họ là tiểu công với
tiểu thụ! Rồi mày là thế lực hắc ám ngăn cản tình iu đôi lứa! Chị cả
xã hội đen không chiếm được tiểu công nên đã bạo lực gia đình!”
Tôi: “...”
Nó ảo tưởng siêu happy, “Vận dụng hết sáp nến, roi da,
chuông đồng ấy...”
Tôi: “Tao thấy thà tác thành cho bọn họ rồi đi cướp địa bàn
gây dựng sự nghiệp còn hơn.”
Nó cười ầm ĩ.
Về sau Từ Vi Vũ đọc lại đoạn này, hỏi: “Người yêu em là
Song Tử?”
Tôi nghi ngờ: “Anh không phải là Song Tử á?” Tính cách chia
rõ ràng thế mà.
Vi Vũ hít một hơi, cắn răng nhả từng chữ: “Anh, là, Xử, Nữ!”
“...”
Thôi, thế là giấc mơ lí tưởng của ai đó với ai đó đi về nơi xa
vời rồi.
#102
Nửa đêm, em trai gõ cửa phòng tôi, mở hé hé ra một tý rồi thò
đầu vào, thấp giọng hỏi, “Chị, em xuống nhà, chị có cần mua đồ
giúp không?”
Tôi chưa hiểu lắm, hỏi: “Đồ gì?”
“Ăn.”
“... Giờ mấy giờ rồi?”
“Rạng sáng.”
“... Không cần.” Nghiêng đầu ngủ ttiếp.
Từ Vi Vũ nằm cạnh cũng bị đánh thức, khó chịu: “Nó cố ý hay
mộng du thế không biết?”
Chừng hai phút sau, có một bàn tay mò mẫm trên lưng tôi... tôi
mở mắt, hất bàn tay ấy ra, “Anh làm gì đấy?”
Vi Vũ cuộn trong chăn cười: “Mộng du.” Rồi nghiêm túc nói:
“Thanh Khê, khi ai đó đang bị mộng du, em không được đánh thức
bất ngờ như vậy!”
“...”
#103
Từ Vi Vũ đi miền Nam còn mẹ tôi về quê.
Tối, tôi và em trai ngồi trước bàn ăn.
Em: “Chị, vùng Giang Chiết chắc chẳng có ai sống khổ sở như
nhà mình đâu nhỉ?”
Tôi: “Hở?”
Em trai đau đớn: “Sáng chị em mình ăn cháo trắng với dưa
chua, trưa cháo trắng với đậu nhự, tối cháo trắng với xì dầu...”
Tôi cũng buồn lắm chứ bộ.
Không có xe đi lại bất tiện, lại thêm cái thời tiết kinh khủng
chẳng muốn ra ngoài. Tất cả đã tạo nên hoàn cảnh hiện giờ.
Bài học rút ra: trong nhà luôn luôn phải có một người biết nấu
cơm - nếu không những người còn lại sẽ rất khốn khổ.
Cuối cùng tôi và em trai không chịu nổi cháo trắng mỳ tôm
nữa, hôm sau ra ngoài ăn, tiện mua ít đồ.
Lúc chờ xe bus, nắng nóng gần chết chẳng thấy ma nào, đợi
mãi mới thấp thoáng một chiếc xe con nghênh ngang đi qua.
Em trai: “Chị duỗi chân ra ngoài đi?”
Tôi: “...”
Em trai: “Ở nước YYY toàn thế.”
Tôi: “... Đây là Trung Quốc.” Thò chân ra chỉ có người cười
vào mặt cho thôi.
#104
Tối, em trai đang nghịch máy tính bỗng chạy ra tí tởn: “Chị, ở
Anh có biến động!”
Tôi “hmm”. Thấy nó hỉ hửng mãi mới nói: “Em làm sao thế?”
Nó vừa xoa tay vừa về chỗ, cười thâm thuý, “Không biết
trường em có kéo dài kỳ nghỉ không, ha ha, ha ha...”
Tôi gọi nó lại kể: “Vừa nãy một chị nhìn thấy tin ấy hỏi thăm
xem em đã về trường chưa? Quan tâm em lắm đấy.”
Em trai vừa thấy có người đẹp hỏi han, vội vàng: “Thật á? Ai
ai ai?”
“Nó còn bảo đêm qua mơ thấy em cơ.”
Em trai thẹn thùng, “Chị nói thật không đấy?”
Tôi nói thật mà, “Nhưng em bé quá, chắc nó không để ý đâu.”
Thằng bé ngẩn ra rồi nhăn nhó vào phòng sách, “Thế mà còn
mơ thấy người ta...”
#105
Một hôm bỗng nghĩ đến, gọi em trai vào hỏi thành tích năm
nay, nó trả lời: Mấy cái thành tích ấy không quan trọng, quan trọng
làở kiến thức mỗi người tiếp thu và học tập!
“...”
#106
Em trai về mới được gần nửa tháng mà bố đã giục mấy lần nên
nó phải sang Anh sớm hơn dự kiến.
Một phút trước khi lên xe ra sân bay, cậu em quý hoá vẫn còn
dính lấy máy tính chơi súng ống, đeo tai nghe, gác chân, miệng la
hét ầm ĩ: “Mày bị ngu à? (Are u stupid?) Bắn đi chứ! (Fire!) Tao
phải đi giờ đấy! (No time!)”
“...”
Vĩ Vũ đứng lắc đầu cảm thán: “Đúng là trời rộng lắm kẻ tài.”
Về sau, ở sân bay.
Trước khi lên máy bay, nó ngoái lại nhìn bọn tôi, bi tráng:
“Em đi đây! Nửa năm sau quay lại quyết vẫn là một đấng anh
hào!”
Thằng nhóc này ghét về trường đến mức nào vậy.
Chương 15: Trước khi cưới: Anh đẹp thì có đẹp nhưng quá
“cặn bã”
#107
Đại khái Từ Vi Vũ là quân nhân (người trong quân đội),
nhưng thuộc bộ phận nghiên cứu.
Sau khi em trai về trường, nhà cửa yên ắng hẳn (mẹ tôi cũng đi
cùng).
Giữa trưa Vi Vũ gọi điện thoại hỏi tôi, “Em đang làm gì đấy?”
Tôi trả lời, “Đang định nghỉ trưa. Còn anh?” Đau chân xin
phải nghỉ một tuần.
Vi Vũ: “Đang họp.”
Tôi lau mồ hôi, “Thế mà còn gọi điện cho em?”
Anh đáp, “Nghỉ giữa giờ. Tâm sự với anh tý.” Rồi Vi Vũ bắt
đầu kể lể buổi họp buồn tẻ ra sao, balabala, cuối cùng chốt lại một
câu: Hôm nay họp hội nghị nhân viên, nhìn một vòng anh đẹp trai
nhất!
Tôi nghe xong câu cuối là câm bặt, hỏi: “Cả buổi họp anh nghĩ
được mỗi thế thôi à?”
Anh cười nguy hiểm, “Không, anh còn nghĩ đến vài chuyện
nữa.” (giọng điệu có vẻ rất sâu xa)
“...” Lại còn có tư tưởng không đứng đắn = =
Đang định nói tiếp thì nghe thấy bên kia có người gọi, “Từ
thiếu, vào họp kìa, đang nói chuyện với ai thế? Cười rõ nguy
hiểm!”
“Đang tâm sự với vợ, lượn đi.” Vi Vũ quay lại nói với tôi, “Ôi,
anh phải vào rồi đấy. Hôm nay họp về tên lửa XX. Tức là loại
XXXX với loại XXX...”
Tôi vội vàng ngắt lời: “Những chuyện ấy là cơ mật không
được nói cơ mà!”
Vi Vũ cười: “Không sao đâu, anh có nói em cũng chẳng hiểu.”
Người đâu thế không biết?
#108
Đang xem biên lai thu tiền phạt trên mạng, tự nhiên thấy mình
có hai lần vượt quá tốc độ. Mà thời gian thì vào lúc tôi không đi.
Vi Vũ thích phóng nhanh (hoặc thà không lái luôn) - bệnh
chung của phái mạnh: thích đua tốc độ, nhưng kiểu gì thì kiểu,
phóng quá nhanh cũng dễ làm người ta lo lắng.
Thế nên bạn trai bị cảnh cáo: “Anh có hai giấy phạt. Lần sau
còn đi nhanh là em giận thật đấy.”
Vi Vũ ngẩn ra rồi nghiêm nghị thề thốt: “Từ nay chắc chắn
anh sẽ không dính giấy phạt nữa.” Đấy là chuyện của hứa hẹn.
Còn về thực hiện, ngày hôm sau, tôi thấy anh đang nghiên cứu
một tờ giấy gì đó, ngó qua thì là vị trí sắp xếp đèn giao thông trên
các tuyến đường và những nơi đặt máy đo tốc độ ngầm!
Đầu đầy vạch đen[1">.
([1"> Thường có trong truyện tranh, gần giống như -_- |||, chỉ trạng thái bất đắc dĩ.)
Tôi hỏi, “Anh lấy cái này đâu ra thế?”
Vi Vũ cười ha ha, “Từ một thằng bạn đấy, tình yêu, chắc chắn
sau này anh không bao giờ bị phạt nữa cho xem.”
Cái này... có “đầu xuống đất, cật lên trời” quá không?!
#109
Những chuyện tương tự như vậy anh làm không hề ít, ví dụ
như đi trên đường cao tốc, GPS liên tục cảnh báo: Bạn vượt quá
tốc độ, bạn vượt quá tốc độ...
Tôi: “Anh không để cho nó im lặng được một tý à?” Ý tôi là
đừng vượt quá tốc độ nữa.
Vi Vũ ừ một tiếng rồi với tay tắt GPS đi
“...”
#110
Ra ngoài, thỉnh thoảng Vi Vũ hay mặc quân phục (khi vừa họp
hội nghị xong, đến thẳng đây đón tôi). Thường thì những lúc như...
Quét Virus: An toàn