thế, ví dụ như khi xếp hàng mua súp mang về, luôn có người chủ
động nhường chỗ cho anh. Có lần tôi cảm thán, “Anh được đối xử
như người khuyết tật ấy.”
Anh nghĩ một lúc rồi chỉ vào tôi, dỗi: “Em kỳ thị anh đấy à!”
“...” Người khuyết tật là một trong những người tôi tôn trọng
nhất. Cuộc sống của họ khó khăn hơn người bình thường rất nhiều,
và cũng giàu nghị lực hơn người bình thường rất nhiều. Tôi trả lời:
“Em nói thế là còn đề cao anh quáấy. Anh tay chân đủ cả, mặc
mỗi bộ quân phục thôi mà cũng có người nhường chỗ cho.”
Vi Vũ: “Làm quân nhân cũng khổ lắm chứ.” Sau đó thiếu gia
ta bắt đầu kể lể con đường quân nhân gian khó ra sau, “Mặt trận
đầu quân nhân tiên phong, nơi nguy hiểm nhất quân nhân xông pha,
xảy ra tai nạn quân nhân chống đỡ, nằm gai nếm mật như cơm bữa,
sinh ly tử biệt là lẽ thường tình, balabala...”
Chỉ cần đứng trong khu vực xếp hàng là có thể nhìn thấy một
chàng trai cao to đẹp giai, mặc quân phục nghiêm chỉnh đang lải
nhải như bà già.
Thực ra tôi cũng kính trọng các chiến sĩ Trung Quốc lắm chứ.
Riêng anh thì... sống chung lâu mới biết, thật không kính trọng nổi.
Chỉ là rất yêu thôi.
#111
Tôi là người không biết quản lý tải sản, hay nói cách khác là
không biết giữ tiền. Vậy nên thường sống trong tình trạng không
một xu dính túi.
Có lần đi xa tám ngày, khi về đếm trong ví còn gần 0 và
một ít nhân dân tệ. Nói chung là còn không đủ tiền thuê xe về nhà,
trừ khi lái xe chịu nhận ngoại tệ.
Thế nên không thể không gọi điện thoại cho Vi Vũ, anh đang
ở cơ quan (trước khi đi tôi đã nói là sẽ tự lực cánh sinh!), đồng chí
Từ nhận điện thoại, vừa nghe xong lý do là bắt đầu cười ầm ĩ:
“Bảo em mang anh đi thì không mang, giờ không về được chứ gì,
ha ha ha ha ha!”
Lúc đến đón tôi vẫn đang cười, “Ai bảo em không mang thẻ
đi.”
Tôi buồn bã, “Ai biết châu Phi đắt đỏ thế.” Tính ra mua cái mũ
cói để đội cũng tốn gần một trăm NDT, cuối cùng lại còn bị gió
thổi bay = =!
Vi Vũ vừa ôm vai tôi vừa thủ thỉ: “Em để anh lại ăn Trung thu
một mình, giờ về nhà phải bồi thường đầy đủ đấy nhé!”
Tôi tảng lờ: “Em mang đặc sản về cho anh đây này.”
Anh “chậc” một tiếng, “Thèm vào.”
Về đến nhà, ai đó bắt đầu lục lọi, “Đặc sản của anh đâu?”
Anh bảo không thèm cơ mà?
Vi Vũ: “Chỉ cần em mua là anh nhận hết, được chưa, lấy ra
nhanh lên, mai anh mang lên cơ quan khoe!”
“...”
Tôi mua, nói đúng ra là lấy... một nắm cát, đặt trong lọ nước
hoa nho nhỏ mang từ nhà đi. Cứ tưởng bị chê, ai ngờ chả thấy nói
gì, đã thế hôm sau thiếu gia nhà ta còn cầm lọ cát đến cơ quan
khoe khoang khắp nơi thật. Chẳng hiểu anh khoe được cái gì với
người ta thế không biết?
#112
Vi Vũ hẹn tôi đi gặp đồng nghiệp của anh, trước kia tôi toàn
chối khéo vì thấy kể cả hiện tại hay tương lai thì tôi và các đồng
chí 'cơ quan' anh rất hiếm khi gặp mặt, lại không có nhiều đề tài
chung, dù đồng chí Từ có giải thích thêm bao nhiêu tôi nghe cũng
không hiểu.
Lần này bị ép phải đồng ý vì mục đích ‘'chính trị” (đi phát
thiệp cưới). Nhưng tôi mới đi nước ngoài về, trở lại cơ quan làm
việc bận tối cả mắt nên đến tận 6h chiều mới chạy được lấy người,
đến nơi Vi Vũ hẹn đã muộn nửa tiếng.
Khi tôi mở cửa phòng bao, bên trong đang rất ồn ào.
Còn thấp thoáng có tiếng nói: “Từ thiếu, suốt ngày nghe chú
mày khoe khoang vợ dễ thương đáng yêu thế nọ, xinh đẹp vô song
thế kia! Đến giờ anh em mới được nhìn tận mắt một lần!”
“...”
Có người thấy tôi mở cửa.
Tôi: “Xin lỗi, tôi nhầm phòng.”
“...”
Hôm ấy, trong phòng bao, Vi Vũ cười như điên ôm tôi nói:
“Vợ, hôm nay em thẹn thùng thế!” Có người gọi tôi là chị dâu, có
người gọi em dâu, thậm chí còn gọi luôn là người đẹp nên tôi hơi
xấu hổ.
Khi ăn cơm, mọi người thấy Từ Vi Vũ '’cướp'’ con tôm trong
bát tôi mới phê bình, “Từ gia, mày thất đức quá, thích ăn thì tự mà
gắp, ai lại giành đồ ăn trong bát vợ thế?”
Vi Vũ: “Mày biết cái mông! Côấy ăn là lên dị ứng ngay.”
“...”
Tôi thích ăn hải sản nhưng cứ ăn là nổi mẩn, còn ngứa nữa.
Dẫu thế tôi nhất quyết không tin, rõ ràng trước kia ăn hải sản
có làm sao đâu, tự nhiên lớn lên lại thành ra lắm bệnh lắm tật thế
này.
Vậy nên bao giờ đi ăn tôi cũng gọi một ít hải sản, muốn chứng
minh rằng dị ứng chỉ là chuyện rất tình cờ. Mỗi lần như vậy, Vi Vũ
lại ngồi cạnh lắc đầu thở dài, “Em xem em có ngốc không? Lần
nào ăn cũng dị ứng còn cứ hăng hái đi chịu khổ.” Nhưng Vi Vũ
biết tôi chẳng thích ăn gì, chỉ một lòng yêu thương hải sản nên
cũng không nỡ can ngăn, đành nói: “Thôi ăn đi, lát về anh đưa đi
bệnh viện.”
Chẳng hiểu sao hôm nay nhất định không cho tôi ăn. Tôi rất
buồn. Vì có người ngoài nên không tiện nói gì, đành mặc cả: “Chỉ
ăn một con thôi, không sao đâu.”
Vi Vũ: “Không được, em sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi.”
“...”
Anh hoàn toàn không sợ mất mặt, không-sợ-mất-mặt,
KHÔNG SỢ MẤT MẶT à?
#113
Từ Vi Vũ nói chuyện về H trên mạng với bạn bè chẳng bao
giờ tránh tôi.
Có lần một cậu bạn thất nghiệp, hỏi anh: “Từ gia, chú thấy anh
đi đóng phim giường chiếu thế nào? Có kiếm được nhiều tiền
không?”
Từ Vi Vũ thản nhiên trả lời: “Mày? Phim giường chiếu? Mày
đóng vai giường hay vai chiếu?”
...
Đối phương giận quá hóa cười: “Từ Vi Vũ, bạn Thanh Khê
nhà mày đâu, không cần mày nữa à? Ha ha ha ha có thấy đau đớn
tiều tuỵ không, có hận đời gặm giường trả thù xã hội không? Ha ha
ha ha!”
Vi Vũ cười nói: “Ngày nào tao với Cố Thanh Khê cũng lăn ga
trải giường cả, mày bạn gái đâu chẳng thấy, thấy mỗi cái giường
vậy, thôi cứ tự cung tự cấp tự hưởng thụ tiếp đi!” Không chờ trả
lời, Từ Vi Vũ tắt máy tính, đứng bật dậy: “Thanh Khê, lăn ga trải
giường!”
“...” Là anh ngày càng trẻ con hay ngày càng... lưu manh thế?
#114
Xem Từ Vi Vũ chat với bạn. Đại loại là cậu ta bị tổn thương
tâm lý, cảm xúc không ổn định cho lắm.
Ai đó: “Anh Vũ, em đáng sợ lắm à?”
Vi Vũ: “Ừ.”
Ai đó: “Em SB[2"> lắm à?”
([2"> SB: Ngu ngốc)
Vi Vũ: “Ừ.”
Ai đó: “Thế giờ em phải làm sao đâyyyyy?”
Vi vũ: “2B continue[3">.”
([3"> Còn có thể hiểu là SB continue)
“...”
(Vốn 2B continue là To be continue, Từ Vi Vũ đổi nghĩa vô
cùng thâm thuý!)
#115
Khi tôi nghịch máy tính, Từ Vi Vũ thường dính lấy sofa.
Nếu tôi đọc truyện thì anh hát: “Nỗi cô đơn, trống vắng, thất
vọng của tôi bùng lên như lửa rừng cháy mãi...” (“Cô đơn” – Vạn
Phương)
Tôi không chịu được ồn, quay sang xem phim. Anh lại hát tiếp:
“Người có biết chăng, có hiểu chăng nỗi đắng lòng của đứa trẻ
lang thang, không, người không biết cũng không hiểu, rằng đứa trẻ
lang thang cũng cần được yêu...” (“Đứa trẻ lang thang” – Lữ Phi)
Tôi quay lại lườm một cái. Anh im luôn. Rồi đứng dậy ra
ngoài, không quên lẩm bẩm hát: “Suy cho cùng vẫn tại tôi yếu lòng,
yếu lòng...”
“...”
#116
Tối, hẹn Vi Vũ ăn mỳ ở cửa hàng nổi tiếng nhất trong thành
phố. Tôi từng đi rất nhiều nơi nhưng chưa thấy ở đâu ngon bằng ở
đây (nổi tiếng phải biết).
Nó gồm có một loạt tiệm mỳ dài nối đuôi, trang trí tương tự
nhau, vô cùng giản dị, bình thường, bàn ghế đóng từ mười mấy
năm trước nhưng lau dọn rất sạch sẽ.
Gần như nơi đây toàn các ông bà già, vừa ngồi ăn trong tiệm
vừa nói chuyện phiếm, hơi ồn ào nhưng rất ấm cúng.
Tôi và Vi Vũ vào bừa một cửa hàng, gọi một bát mỳ thịt băm
cải thìa to, hết năm đồng.
Khi đang ngồi chờ mỳ, có một đôi trẻ bước vào.
Cô gái vừa ngồi xuống đã lấy khăn tay trong túi lau bàn ghế
cẩn thận, tay không mảy may chạm vào mép bàn. Cậu trai hỏi cô
ăn gì, cô gái trả lời, “Gì cũng được, em có ăn mấy đâu.” Rồi rút
điện thoại ra chơi. Khi cậu bạn đi chọn mì, cô gái nghe điện thoại:
“Chết mất, đưa tao đi ăn mỳ những mấy đồng một bát cơ đấy mày
ạ... Tối tao kể tiếp cho, cậu ta quay lại rồi, cúp nhé.”
Tôi huých Vi Vũ, hỏi anh, “Em mời anh ăn mỳ năm đồng, anh
cảm thấy thế nào?”
Ai đó đang nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên, mơ màng: “Cảm
thấy gì?” Rồi bừng bừng hào hứng, mắt sáng long lanh hỏi: “Cho
anh bát nhiều sườn hơn à?”
Đây rõ là... rất dễ nuôi, chỉ cần cho ăn no, thỉnh thoảng vứt vài
miếng thịt là được!
#117
Hôm rồi đọc truyện, nam chính là côn đồ, đặc biệt nổi loạn,
đọc rất thích, khi đọc xong tôi còn buột miệng: “Kể ra tìm bạn trai
làm côn đồ cũng được đấy chứ, (*ảo tưởng*) Chàng trai siêu lạnh
lùng đứng khoanh tay, miệng ngậm điếu thuốc hất cằm nói 'Côấy
là của tao'.”...
Quét Virus: An toàn