* Danh ngôn tình yêu: Ái tình không nhìn bằng mắt mà bằng tâm hồn. Vì vậy, nhân loại khắc họa Thần Tình ái có hai cánh nhưng con mắt mù lòa.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
[Truyện voz] Yêu hay thương hại , thất bại hay chơi dại Full phần 2

[Truyện voz] Yêu hay thương hại , thất bại hay chơi dại Full phần 2

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 5936 bình chọn



- Tối nay xịt muỗi. Mấy thằng mày coi cất hết khăn trải bàn. Mấy thằng bếp với pha chế che hết trái cây với thức ăn đi nhé. Không lại nhiễm độc thì mệt.
Cả bọn “Dạ” cái rụp rồi làm đúng những gì anh bảo. Tới hơn 12 giờ đêm thì anh Hường xịt muỗi làm cả bọn phải ra ngoài đứng đường. Chứ đứng trong đó thì có mà ngạt thở với cái mùi thuốc xịt muỗi. Một giờ hơn mấy thằng mới được vào đi ngủ.

Sáng hắn cùng cả bọn dậy rồi quét quán. Quán hắn cây cối nhiều nên lá rơi rất nhiều. Một ngày phải quét vài lần là ít. Quét xong xuôi hắn cùng nhỏ Thu chia nhau ra cho cá ăn. Nhỏ Thu cho cá ăn hồ chính. Còn hắn cho cá ăn hồ của hắn. Hắn ra tới nơi thì hắn chết đứng. Toàn bộ số cá trong hồ của hắn đang nằm phơi xác nổi lềnh bềnh. Hắn chỉ biết hét lên hai tiếng:

- Anh Hườngggg...................


.................................................

Đôi khi tình đến tình lại đi
Nhẹ nhàng như gió lướt qua vai
Nàng rơi nước mắt quên không hỏi
Sao chàng lặng lẽ cất bước đi.
Hỏi chàng có chắc không hối hận?
Chàng gật nhẹ đầu dối tim đau
Thời thế thay đổi người thay đổi
Đành thôi quên lãng tự tình si.

Anh Hường và má Kim vừa vào quán, hắn đã chạy lại ngay chỗ anh bắt đền:

- Anh Hường... Sao đêm qua anh xịt muỗi anh không chừa cái hồ cá kia ra? Giờ chết hết cá của em rồi.
- Ơ tao có biết đâu?!? Mày nuôi cá trong đó sao không nói tao trước? Tao tưởng không có cá nên chỉ tránh xịt có hồ cá chính thôi. Thôi chịu vậy nhé. He he.- Anh cười thấy ghét.
- Em không biết đâu. Công sức em chăm bón nuôi dưỡng tụi nó. Giờ chết hết rồi....- Hắn ủ rũ.
- Thôi anh mày xin lỗi. Lấy đại mấy con cá ở hồ chính mà thả lên nuôi.- Anh vỗ vai hắn an ủi.
- Dạ.- Hắn tiu nghỉu rồi vô thay quần áo làm việc.

Cả ngày hôm đó hắn buồn mà như mất hết sức sống. Hắn không tiếc tiền mua mấy con cá. Nhưng những gì là của hắn. Hắn yêu quý vô cùng. Hắn nuôi cá và phong lan để có thể thư giãn mỗi khi mệt mỏi. Nhìn ngắm những bông hoa lan hay đàn cá của hắn bơi lội hắn luôn cảm thấy nhẹ nhàng. Âu cũng là không gian riêng của hắn. Anh Hường dù là tổng quản lý nhưng anh tôn trọng suy nghĩ và cách sống của hắn. Thấy hắn lâu lâu xách một giỏ phong lan về treo trong quán anh cũng chỉ nhắc khéo hắn phí tiền. Hắn chỉ cười rồi bảo làm cho quán thêm đẹp. Giờ đàn cá chết hết thế này, hắn buồn lắm. Hắn tuy không giận anh Hường vì dù gì anh cũng không biết. Hắn chỉ trách bản thân hắn đã không cẩn thận. Hắn cứ nghĩ cái gì là của mình thì mình phải giữ kín. Để lúc nào đó người khác không biết đánh mất cái quý giá của hắn. Hắn hối hận đã muộn.

Hôm đó khách đông, hắn phải làm cả ngày nên cũng chẳng có thời gian buồn nhiều. Tối tối vắng khách, anh Hường nhìn mặt hắn vẫn còn vẻ thểu não. Anh mới mở phim hoạt hình báo hồng lên rồi rủ hắn coi. Đúng là ông anh này cũng tâm lý, gì chứ hắn dán mắt vào Tivi cả ngày cũng được. Anh Hường dù lớn tuổi nhưng cũng thích xem những cái trẻ con. Giống như các bạn trẻ bây giờ hay nói: “ Cho tôi một vé về tuổi thơ” vậy. Hai anh em xem phim mà cứ cười lăn lộn với cái con báo hồng ngu mà hên. Mà công nhận con báo đấy nó đểu thật. Nhìn cái mặt nó thôi đã thấy mắc cười rồi. Khỏi cần phải xem mấy cái hành động ngớ ngẩn của nó cũng khiến người lớn như bọn hắn phải bật cười.

Cùng anh Hường xem hết phim thì hắn cũng quên luôn nỗi buồn hồi sáng. Thôi thì mọi thứ đã tới thì đâu thể ngồi ôm nỗi buồn mãi được. Nỗi buồn có “ăn” được đâu. Mà muốn tồn tại thì phải có ăn. Tốt nhất “ém” luôn nỗi buồn mà sống. Thế có phải hơn không.


Ngày mai là chủ nhật. Thường là ngày khách đông nhất trong tuần. Bọn hắn thường ngủ sớm để lấy sức mai chạy. Thứ bảy và chủ nhật hắn phải làm cả ngày nên cũng phải dậy sớm cùng anh em. Chả được ngủ nướng như mọi khi. Thế mà đêm nay anh Hường lại rủ bọn hắn nhậu. Ừ thì nhậu. Hắn và mấy lão nhân viên hùn tiền mua rượu. Còn mồi với bia anh Hường bỏ. Anh chơi nguyên cái gỏi cá. Thêm một nồi lẩu bành ky. Trời mùa đông được ăn mấy món này còn gì bằng.

Ngồi nhậu mấy anh em lại buôn chuyện trên trời dưới đất. Mà chủ yếu là anh Hường nói không à. Bọn hắn thì... ngồi ăn. Bọn hắn rất thích chốc rượu cho anh Hường. Anh mà say là anh nói không dứt được. Bọn hắn cứ ngồi cười ra nước mắt.

- Tụi mày không biết cái ngày tao với má Kim đi ra nước ngoài làm việc đâu. Hồi đó qua Thái với Lào. Bọn nó bán dâm công khai lắm. Liên hệ với thằng cò. Nó dắt tụi mày vào một cái chòi. Trong đó có gần hai chục đứa con gái không mặc gì nằm sấp xuống. Mày không được nhìn mặt cũng không được nhìn “hàng”. Chỉ được nhìn mông với eo thôi. Buồn cười ông bạn đi cùng bọn tao. Chọn thế nào đúng con nhỏ trắng nhất. Nhưng mà vừa già vừa xấu nhất bọn. Làm bọn tao lăn ra cười. Thằng bé buồn chảy nước mắt. Muốn trả cũng đếch trả được. Sáng ra cái mặt nhìn như... cứt ngâm. Bọn tao thì tha hồ mà chọc đểu nó làm nó tức anh ách.
- Xong cái hồi tao với má tụi mày sang châu Phi làm. Con gái bên đó tuy nó đen nhưng nó hiền. Thích em nào là được em ấy. Nghĩ lại mà phê. Ơ đệt mợ... ăn hoài vậy mấy thằng chó.


Cả bọn phá ra cười. Anh Hường thì cứ mải nói trong khi cái dĩa gỏi đã bị tụi hắn ăn sạch. Nồi lẩu cũng chỉ còn rau với nước. Anh Hường không còn gì để ăn. Đành ngồi nốc Vodka Hà Nội.

Anh và bọn hắn nhậu tới hơn một giờ sáng mới chịu nghỉ. Hắn giờ cũng ngà ngà say. Trong bọn có mình hắn uống cũng dữ nhưng lát sau là mặt đỏ tía tai. Cả người đỏ lên như con tôm luộc nên hắn thường là chủ đề trêu chọc của mấy lão khi tiệc gần tàn.

Hắn biết tửu lượng của hắn. Không uống để nôn hết những chất bổ trong người ra ngoài. Hắn nhớ nhất cái lần quá đà khi học lớp 12. Bọn bạn thân hắn rủ nhau đi hát karaoke. Hồi đó hắn biết uống hắn chết liền. Hắn lại ghét nhất là bia. Uống vào nặng bụng không chịu được. Bữa đó chỉ uống có ba chai mà hắn về nhà thằng Sơn ngủ tới hơn bốn giờ chiều. Tình dậy thì hắn buồn nôn kinh khủng. Chạy vội ra vườn cafe nhà nó nôn thốc nôn tháo. Nôn cả đường miệng lẫn đường mũi. Người mất hết cả sức sống. Từ dạo ấy hắn chừa không bao giờ cố gắng nhét quá làm gì.

Má Kim và anh Hường về tụi hắn mới chịu đi ngủ. Sáng mai thể nào má chả đến sớm để xem thằng nào đêm qua nhậu không chịu dậy làm vệ sinh để chửi cho nát nước chào đón một ngày mới. Đúng 6 giờ sáng cả bọn hú nhau như nhà có cháy. Thằng nào cũng vội vội vàng vàng dậy quét lá cây. Vừa cầm được cây chổi thì má tới. Đúng là má hiển linh. Cũng may tụi hắn biết trước. Không thì sáng nay e là một thảm họa.

- Mấy đứa mày ngoan nhỉ? Cũng biết dậy sớm mà dọn dẹp cơ đấy. Má tưởng tụi mày không dậy nổi chứ.
- Nhằm nhò gì má ơi. Hôm qua tụi con uống có tý à má.- Lão Thanh cười cười trêu má.
- Mả chả anh, uống có tý mà cái mắt anh đỏ rực lên thế kia à.- Má trừng mắt.

Lão Thanh sợ quá lủi mất dép lên khu L quét dọn. Bọn hắn thì không thằng nào dám lại gần chỗ má ngồi. Má chỉ cần lia mắt một cái thôi thì cả bọn muốn dựng hết cả tóc gáy chứ đừng nói má phải mở lời.

Buổi sáng ấy cũng may trôi qua êm đẹp. Má chỉ coi tụi hắn làm một tý rồi cũng vào phòng đánh bài với mấy người bạn giàu có của má. Kể ra số má cũng khổ, dính vào cờ bạc không dứt ra được. Má đi mười mấy nước trên thế giới làm ăn suốt hơn mười năm. Về Việt Nam cầm hơn một trăm tỷ trong tay, vậy mà chỉ vài năm má đã bị mấy người đánh bài chung luộc cho hết. Đến cái quán Heo May này má cũng chỉ có khả năng thuê chứ không mua nổi. Doanh thu của quán thì mỗi ngày được ba bốn triệu. Chỉ đủ má sống như người bình thường. Nhưng cái máu cờ bạc của má thì nó ăn vào máu rồi. Tiền làm ra được bao nhiêu má cũng nướng hết vào bài bạc đến nỗi anh Hường phát cáu. Anh cáu thì cáu nhưng cũng chỉ dám góp ý nhẹ nhàng với má. Nói lớn má tự ái thì không chỉ anh khổ mà bọn hắn cũng bị vạ lây.

Được cái dù má thua tiền hay thắng.. Nhưng một ngày quán cũng kiếm được mấy trăm ngàn từ cái bàn bài bạc của má. Má còn không quên bảo người ta “bo” cho tụi hắn. Nên thường bọn hắn cũng sống xem như là sung sướng.

Hắn chỉ mong cho hết ngày thật mau. Thứ bảy và chủ nhật này hắn khá là bội thu. Kiếm được gần hai trăm ngàn. Mong cho mau tới thứ hai hắn có thể thoải mái lên em chơi mà chả cần lo nghĩ.

Hắn quen Quỳnh không cảm thấy áp lực như quen Oanh. Oanh hắn phải lo chỗ ăn chỗ ngủ cho em. Trong lòng lại nơm nớp lo sợ má Kim biết. Má biết thì không chỉ em có thể không có nhà về mà hắn cũng chả khác là mấy. Quỳnh thì khác. Em ở trong ký túc xá. Em lại chả yêu hắn quá nhiệt tình như Oanh. Hắn cũng biết thế nên hắn chỉ xác định yêu qua đường cho vui thôi. Xem như tìm khoảng trống lấp trong tim mình.

Sáng thứ hai hắn cùng mọi người dậy làm vệ sinh rồi hắn đi tắm thay đồ tót ra ngoài hướng Gò Vấp thẳng tiến. Trường em khá xa chợ Gò Vấp. Hắn lần này biết đường đi rồi. Lên tới chợ hắn chả cần báo em biết. Bắt luôn xe ôm đi cho tiện. Mất có mười lăm ngàn. Hồi ấy xăng vẫn còn rẻ nên đi một đoạn thế mười lăm ngàn cũng tạm chấp nhận được. Khỏi phải phiền em mất công đạp xe ra đón hắn lại mệt....
<<1...678910...28>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
XT Error: Can`t read RSS files from XtGem sites.
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.002192s | View: 5936 (+3)

On C-STAT

Snack's 1967