Old school Swatch Watches
* Danh ngôn tình yêu: Ái tình là một liều thuốc đắng, song không mấy ai có đủ can đảm chối từ.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
[Truyện voz] Yêu hay thương hại , thất bại hay chơi dại Full phần 2

[Truyện voz] Yêu hay thương hại , thất bại hay chơi dại Full phần 2

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 5644 bình chọn

Tự sự một tý trước khi đọc phần 2 chương 1 này nhé. Khi mình viết chương này. Mình bị xúc động rất mạnh. Thật chả có gì bằng gia đình có thể làm mình xúc động như thế được. Khi viết những dòng về gia đình. Mắt mình nhòa đi. Nước mắt rơi thật sự. Dù là một thằng con trai thật. Nhưng khi nhớ lại những ngày bệnh ấy. Mình chẳng thể quên được khuôn mặt của mẹ của cha. Những nét lo lắng của cha mẹ. Khóc cũng là chuyện bình thường thôi. Xin lỗi mọi người vì mình ra truyện trễ. Mình đã mất gần 1 tiếng để có đủ bình tĩnh hoàn thành chương này. Đêm khuya nhớ về nha mẹ. Nhớ lắm. Mọi người vừa nghe bài hát này vừa đọc chương này nhé. Mình nghĩ là hợp lắm. Chúc mọi người rút ra được nhiều điều từ chương này.

YÊU HAY THƯƠNG HẠI, THẤT BẠI HAY CHƠI DẠI?


Tác giả: Notepad.
Phần 2.
Chương 1.



Hắn tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong phòng nhân viên. Ánh đèn tip chiếu vào mắt làm hắn chịu không nổi. Lại phải nhắm mắt để tránh đau. Lúc ấy má Kim đã ngồi bên cạnh hắn. Thấy hắn tỉnh dậy má quan tâm hỏi:

- Tỉnh rồi à con? Làm sao mà để ra nông nỗi này? Sốt gì mà cao thế này?

Hắn nghe má lên tiếng mới biết má đang ngồi bên cạnh. Hắn vội bật dậy để chào má. Gì chứ má thì hắn hơi sợ. Má có đôi mắt rất dữ. Dù mà rất thương nhân viên nhưng má có cách quản lý của má. Giỡn với má nhiều lúc chả được.

Thấy hắn định ngồi dậy má liền nắm lấy vai hắn đè ngược hắn xuống:

- Con cứ nằm đi. Đang bệnh mà. Cử động nhiều làm gì.
- Con chào má. Con xin lỗi vì làm má phải lo lắng.- Hắn mở miệng nói trong mệt mỏi.
- Cái thằng này nói vớ vẩn. Mày cũng như con má mà. Má đâu có muốn vắt kiệt sức tụi mày. Thôi con nằm nghỉ ngơi đi. Má ra coi anh Hường mua đồ ăn về chưa.

Nói rồi má đi ra ngoài. Má vừa ra ngoài là mấy lão nhân viên liền phóng vào hỏi han. Cũng như hắn. Mấy lão sợ má như... sợ cọp.

- Sao rồi cu? Đỡ tý nào chưa? Đù má thấy mày phóng luôn vào hồ nước làm tụi tao tưởng mày thấy trời nóng quá định nhảy vào tắm chứ. Ha ha ha.- Lão Thanh châm chọc hắn

Hắn nhìn lại mình hóa ra quần áo của mình vẫn còn ướt. Mấy lão kia chắc không dám thay cho hắn. Thấy mình ướt hắn mới thấy lạnh. Đến hắn cũng chả hiểu làm sao mình có thể lao vào hồ nước lúc đó. Chỉ nghe mấy lão kể lúc hắn lao vào hồ nước mấy lão đang đứng trực khu hét ầm ỹ chạy lại kéo hắn ra rồi lôi vào phòng. Hắn lúc ấy người mềm như cọng bún. Cảm tưởng như chết rồi. Má Kim đang đánh bài ở trong phòng nghe hắn như thế cũng bỏ vội vàng chạy ra xem. Chắc mọi người đang vẽ ra cái viễn cảnh hắn sẽ là người thứ hai... chết ở đây.

Hắn mệt mỏi. Miệng cứng ngắc. Không mở ra mà nói chuyện được. Hắn như mất hết sức lực. Đến đi cũng không nổi nữa. Hắn tưởng như mình sắp chết thật. Mấy lão nhân viên đang nhoi nhoi trong phòng hắn thì anh Hường bước vào. Tay cầm một tô hủ tiếu bò viên. Má Kim đi ngay sau anh. Má lại đỡ hắn dậy rồi nói:

- Con dậy ráng ăn hết tô hủ tiếu này đi cho khỏe lại. Anh Hường có mua cả thuốc hạ sốt cho con này. Ăn xong rồi ráng uống liều thuốc vào.
- Con cảm ơn má, cảm ơn anh Hường.- Hắn cố gắng mở miệng.

Cầm tô hủ tiếu trong tay hắn thấy nặng trình trịch. Hắn đã cầm hai tay rồi mà vẫn không nổi. Đành để xuống phản cố gắng cầm đũa ăn. Tô hủ tiếu đêm ấy rất ngon. Nhưng hắn cảm thấy nó nhạt như nước ốc. Gần như lúc ấy vị giác của hắn không còn cảm nhận được gì nữa. Hắn cố gắng cũng chỉ ăn được một phần mười tô hủ tiếu. Má thấy thế thì la hắn:

- Ráng ăn đi con. Ăn như thế này làm sao mà sống được.
- Con... ăn không nổi má ơi.- Hắn ứa nước mắt.

Dù cả ngày nay hắn chả ăn gì, suốt một tuần trước đó từ lúc cảm thấy cơ thể không khỏe hắn ăn như mèo. Còn không được một chém nhỏ một bữa. Nhân viên trong quán thấy ăn như vậy lại tưởng hắn thất tình chán đời không muốn ăn. Nhưng nào biết hắn cố gắng nuốt mà không thể nào nuốt được.

Anh Hường thấy hắn không ăn được như vậy thì đâm lo. Đưa tay vào cằm hắn bóp một cái. Hắn đau quá phải hét lên một tiếng “A”.

- Không ổn rồi. Nhìn miệng nó kìa. Toàn máu là máu. Máu chảy khắp miệng thế này không phải sốt thường đâu. Thôi để con chở nó đi khám.
- Ừ mày chở nó đi đi. Ráng chữa trị cho nó mau khỏi.- Má cũng đồng tình với anh rồi cầm tô hủ tiếu của hắn đi đổ.

Anh Hường vội vã ra lấy cái xe Atila đời đầu của mình chạy ra trước quán. Hắn được lão Thanh và lão Tài dìu ra xe. Giờ hắn mới thấy mình giống cọng bún thế nào. Người gần như không có sức sống. Cứ hết ngả qua bên này bên kia làm lão Tài cũng phát bực.

- Mày không xương đấy à thằng kia?
- Nó sốt thế làm sao mà làm gì được mà chửi nó cái thằng quỷ này.- Lão Thanh bên cạnh chống chế cho hắn.
Hắn được vác lên xe trong tình trạng y chang thằng say rượu. Gục luôn vào lưng anh Hường.

- Cố gắng bám vào anh, không có rớt xuống đường đấy.
Hắn gật gật đầu cho anh an tâm anh mới dám chạy. Anh chạy chậm chậm. Tay trái vòng ra sau giữ hắn. Sợ hắn không thể nào trụ nổi mà tự rớt xuống xe. Hắn cố gắng giữ mình tỉnh táo để anh lái xe. Nhưng chặng đường anh và hắn đi tìm bệnh viện cấp cứu lúc 12 giờ đêm khi ấy thì gian nan không thể tả.

Vừa đi anh Hường vừa làm nhảm không biết đi bệnh viện nào bây giờ. Trước chắc anh cũng chả đi bệnh viện bao giờ nên anh cũng chả biết nên chở hắn đi cấp cứu ở đâu. Anh chợt nhớ có cái bệnh viện Y học cổ truyền dưới đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa. Anh cố gắng phóng nhanh xuống đó. Tới được bệnh viện cũng mất cả 15 phút. Anh định chạy thằng vào thì bị bảo vệ giữ lại.

- Đóng cửa rồi anh ơi. Có gì sáng mai anh đến nhé.
- Thế bệnh viện không có khoa cấp cứu à anh?- Anh lo lắng hỏi.
- Không anh ạ. Bệnh viện này chủ yếu bốc thuốc cho người ta thôi chứ không cấp cứu anh ạ.

Anh cảm ơn rồi lại phóng xe ngược về phía quán. Vừa đi lại vừa lảm nhảm. Tự nhiên anh lại nhớ ra thêm một cái bệnh viện mà sáng nào anh và má Kim cũng đi qua. Bệnh viện... chấn thương chỉnh hình trên đường Lê Văn Sỹ. =.=!. Hắn dù lúc này đang nửa mơ nửa tỉnh nhưng khi thấy anh đánh một vòng tới cái bệnh viện này thì hắn cũng không khỏi thắc mắc. Bệnh viện này người ta chuyên bẻ tay bẻ chân bẻ xương cho lành chứ với cái cơn sốt hắn đang phải gánh chịu. Không biết người ta định bẻ cái gì cho lành đây? @@!

Hình như lúc đó anh Hường cuống thật. Anh không còn biết suy nghĩ gì nữa. Chỉ cần trong đầu nhớ ra bệnh viện nào thì anh liền chở hắn tới. Nghĩ lại thấy tội nghiệp anh ghê.

Vào tới bệnh viện chỉnh hình thấy anh Hường kêu lên: “Cấp cứu cấp cứu bác sỹ ơi”. Mấy y tá bác sỹ chạy ra không quên mang theo cái giường bệnh. Liền hỏi anh Hường hắn bị làm sao:

- Nó bị sốt cao quá anh ạ.
Vừa nghe anh nói tới đấy thì toàn bộ đội ngũ bác sỹ y tá hùng hậu dừng luôn tất cả mọi hoạt động. Đứng hình luôn. Xong... phá ra cười.

- Ở đây là bệnh viện chấn thương chỉnh hình mà anh. Trường hợp của em nó sao tụi em làm được? Anh kiếm bệnh viện khác nha.- Một anh chàng y tá vừa cười vừa nói.

Anh Hường quê không để đâu cho hết. Đành nhịn nhục hỏi gần đây có bệnh viện nào không? Người ta cũng nhớ mãi mới nhớ ra có bệnh viên An Sinh trên đường Trần Huy Liệu. Anh cảm ơn rồi phóng vút đi. Sợ ở lại nghe thêm tiếng cười của người ta chắc ngại chết..

Mãi cũng tới bệnh viện An Sinh. Hắn biết bệnh viện này. Hắn hay đứng chờ xe bus ở trạm này để đi học. Chạy vòng vòng hết nửa thành phố cuối cùng về ngay bệnh viện gần nhà. Bó tay anh Hường.

Cơ mà lúc này hắn sợ. Hắn nghe nói bệnh viện An Sinh là bệnh viện của người giàu. Vô đây nằm vài ngày chắc hắn làm cả năm mới đủ trả tiền cho anh Hường má Kim quá. Anh Hường thì không nghĩ được như thế. Cứ dìu hắn chạy thẳng vào khoa cấp cứu của bệnh viện. Hắn ngày càng mệt. Sức lực như muốn cạn kiệt hẳn rồi. Nằm được vào cái giường bệnh. Hắn thấy khá hơn rất nhiều. Đúng là bệnh viện của người giàu có khác. Khoa cấp cứu mà sạch sẽ vô cùng. Mọi thiết bị máy móc nhìn hiện đại và mới tinh. Giường được phủ drap trắng xóa. Không nghe thấy mùi thuốc sát trùng mà các khoa cấp cứu bệnh viện khác hay có. Kể cả bác sỹ cũng lựa toàn bác sỹ lịch sự còn hơn mấy thằng phục vụ tụi hắn.

- Em bị sao nói chị nghe?- Chị bác sỹ khá xinh và trẻ hỏi hắn.
- Dạ em mệt khắp người chị ạ. Cảm giác như không có tý sức lực nào.

Chị lấy cái nhiệt kế đưa hắn bảo ngậm vào miệng. Lát sau chị lấy ra xem thấy sốt cũng “nhẹ”. Có 40 độ. Chị xem qua mắt hắn rồi bảo hắn mở miệng, thấy miệng hắn vẫn còn chảy máu. Chị cũng sơ sơ đoán được bệnh của hắn.


- Em đang làm gì hay còn đi học?
- Em là sinh viên chị ạ. Em đang đi làm thêm phục vụ cho quán cafe.

Chị nghe thế thì không nói gì nữa. Ngoắc cho anh Hường vào chị nói thẳng:

- Anh đưa thằng bé đi bệnh viện khác đi anh ạ. Thằng bé chắc cũng nghèo. Cho nó nằm đây vài ngày chắc chết tiền đó anh. Nguyên tiền giường nằm không đã 600 ngàn rồi( cả tháng lương của hắn lúc ấy @@!) một ngày rồi, chưa kể thuốc men nữa. Em thấy em nó chắc bị sốt siêu vi hay sốt xuất huyết gì rồi. Nhưng xem ra sốt nặng lắm. Không cứu nhanh sợ không qua được đâu. Anh chở cháu tới bệnh viện Phú Nhuận đi. Dù gì cũng là bệnh viện công chắc cũng rẻ....
123...28>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
XT Error: Can`t read RSS files from XtGem sites.
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000454s | View: 5644 (+1)

On C-STAT