Dương Sinh: Thưa tuân lệnh, con đã lên dài sen.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập vào thể xác.
HỒI BỐN
QUA QUỶ MÔN QUAN NGHE PHÁP CỦA VẠN PHÁP TÔNG MÔN
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 26 tháng 8 năm Bính Thìn (1976)
Thơ:
Nhất phiến tiên tâm độ hữu tình
Bồ đoàn vị toạ hạ hồng daonh
Thu phong bất giác đơn y lãnh
Viên nhiệt từ hoài vị chúng sinh.
Dịch:
Một tấm lòng tiên chan chứa tình
Giờ thiền chưa toạ đã băng mình
Gió thu áo mỏng quên thân lạnh
Sưởi ấm niềm thương bởi chúng sinh.
Tế Phật: Bữa nay chuẩn bị dạo âm phủ, Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa vâng, con đã sẵn sàng, xin thầy khởi hành...
Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Phía trước có một cái thành, trên cửa đề ba chữ Quỷ Môn Quan, cửa ải quỉ là đây rồi, cớ sao cửa thành lại không mở, chỉ nghe tiếng động của nhiều thứ khí cụ va chạm ở bên trong.
Tế Phật: Cửa Quỷ vốn không mở, người đời đều tự nhiên bước vào, ta dùng quạt bồ quạt một cái, tự nhiên nó mở liền.
Dương Sinh: Thật hay quá, thầy phất nhẹ quạt Phật, cửa quỉ mở lớn ngay. Nếu như kẻ mới chết, không có quạt Phật, làm sao vào được cửa ải quỉ này.
Tế Phật: Người chết làm quỷ, đi hết đường trần đến nơi đây, cửa ải quỷ tự nhiên khai thông. Cửa trần đóng, cửa quỷ mở, đó là lẻ kỳ diệu của tạo hoá âm dương. Đi lẹ lên, thầy đưa con tới coi nơi này. Đừng lo nghĩ vẫn vơ nữa.
Dương Sinh: Xin vâng. Nhưng trong cửa ải quỷ tại sao lại đông đúc người ta quá vậy, y như một cái chợ, không rõ họ còn muốn đi đâu nữa đây?
Tế Phật: Đó là các hồn quỷ đi thụ án ở mười cửa điện, âm binh đều làm nhiệm vụ dẫn đường, chúng ta hôm nay không cần sem xét kỹ việc này. Hãy mau theo ta.
Dương Sinh: Dạ dạ, nhưng sao con đường này trắc trở chông chênh quá, và cuối cùng dẫn tới đâu đây?
Tế Phật: Con đi thêm hai dậm nữa thì rõ liền.
Dương Sinh: Phía trước có một người đang bị âm binh dẫn đi như thế kia là tại sao vậy?
Tế Phật: Người đó lúc còn sống là đạo sĩ của phái tu đồng thiếp, nhân vì chưa ngộ được chân lý, huỷ báng cá tôn giáo khác, cho nên bây giờ chết xuống âm ti phải chịu hình phạt.
Dương Sinh: Phía trước có một toà lầu, đề bốn chữ "Vạn Pháp Quy Tông" vậy đây là đâu?
Tế Phật: Bởi nơi đây, hiện thời ngàn "môn" vạn "giáo" mọc lên như nấm, tín đồ không rõ chân lý, công kích lẫn nhau, làm mất ý nghĩa của đạo, nên phạm vào khẩu nghiệp, khi chết phải vào "Vạn Pháp Quy Tống để tu luyện lại. Phía trước có các thầy dạy đạo tới kìa. Dương Sinh mau đến vái lạy đi con.
Dương Sinh: Xin cúi lạy quý thầy.
Tông Chủ: Hoan nghênh Phật Sống Tế CÔng và thánh bút Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường tới thăm. Chúng tôi đã sớm nhận được lệnh phải tiếp đoán quý vị, Miễn lễ, mời đứng vậy.
Tế Phật: Hôm nay tôi dẫn Dương Sinh tới đây, nhờ Tông Chủ đưa đi thăm các nơi cùng giảng giải cho y hiểu.
Tông Chủ: Xin chớ khách sáo, mời nhị vị vào trong sảnh. Mời ngồi.
Dương Sinh: "Vạn Giáo Quy Tông" thật là có ý nghĩa, nhưng tôi chưa hiểu tường tận, mong Tông Chủ giảng rõ nghĩa cho.
Tông Chủ: Thế giới ngày nay có năm tôn giáo lớn: Nho, Đạo, Thích, Gia, Hồi có thể nói đó là các chính giáo nổi tiếng, nhưng nguồn gốc sâu xa của năm tôn giáo đó cũng xuất phát từ "Đạo". Từ thượng cổ vốn không có danh xưng "tôn giáo". Về sau Trời giáng xuống những bậc thánh triết, chia ra ở các nước, thay Trời mà lập ngôn, dạy người hành đạo theo phép của Trời, nhân loại vốn có cùng một tôn giáo, không hề chia rẽ. Nhân các giáo chủ về trời, môn đồ hiểu sai, phân chia nhiều ngã khác biệt, tạo ra cảnh các phe phái chống đối nhau. Họ không hiểu rằng trăm sông đổ về một biển, ngàn cửa đều thuộc một nhà, nên mới tranh giành không tương nhượng nhau, lập môn phái riêng, tự khen là tôn giáo mình cao siêu, dám nói là tôn giáo khác thấp kém . Do đó sau khi chết, linh hồn không thoát khỏi được khí số, rơi hết xuống đây. Ngọc Hoàng vì không nỡ để chúng sanh truỵ lạc, do đó mới mở pháp môn "Vạn Pháp Quy Tông" tại đây để dạy dỗ các tu sĩ u tối giác ngộ chân lý, rồi sau mới được siêu thăng.
Tế Phật: Thưa, Tông Chủ nói rất có lý, nhưng Dương Sinh chưa rõ hết được điều kỳ diệ, chi bằng đưa hắn đi xem xét tại chỗ, đó chính là trăm nghe không bằng một thấy.
Tông Chủ: Phải đấy, đi theo tôi.
Dương Sinh: Phòng này rộng hàng mấy mẫu, bên trong giống như nhà giảng, ngồi đầy mấy vạn người, có đủ nhân sĩ các nước, hình như họ đang chuẩn bị nghe giảng.
Tông Chủ: Chính phải, họ đang sửa soạn nghe giảng . Mời hai vị theo tôi ngồi nơi chiếu danh riêng cho quí khách ở phía trước để dự thính.
Dương Sinh: Phòng học quá lớn, thật ít thấy ở cõi dương gian, bảng đen phía trước đề bốn chữ "Vạn Pháp Quy Tông", một vị giáo sư đầu trọc lóc bước lên bục giảng, hình như là một vị tỳ kheo, tất cả đứng dậy thi lễ xong bèn ngồi xuống.
Giáo Sư: Hôm nay có ngài Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trên dương thế xuống đây tham dự cuộc hội thảo với chúng ta, xin mọi người vỗ tay hoan nghênh.
Dương Sinh: Bạch thầy, các nhân sĩ ở đây thuộc nhiều chủng tộc, làm cách nào họ có thể nghe hiểu được tiếng Trung Quốc.
Tế Phật: Thế giới lớn rộng, tuy có nhiều giọng khác nhau, nhưng tín ngưỡng của họ không ngoài mục đích ký thác tinh thần. Do đó cùng một "tâm" tín ngưỡng này, mà sau khi chết bản tính của linh hồn sẽ thông suốt, không thể vì cớ chủng tộc mà cái "tâm" chúng đó phân chia, giống như nghe một tiếng sấm nổ, nhân sĩ khắp các nước điều hiểu là trời sắp đổ mưa. Nay chi cần nghe tiếng của Giáo Sư hẳn rõ được hết ý nghĩa. Y hệt Phật dùng một tiếng diễn giảng pháp, chúng sinh tuỳ loại đều giải được hết ý pháp của ngài. Thôi đừng hỏi nhiều, hãy nghe Giáo Sư giảng đạo.
Giáo Sư: Người tuy vạn loài, nhưng tánh cùng một lẻ, sống thì khácđường, chết cũng quay về một chốn. Thế giới loài người có nhiều màu da khác nhau, nhưng đói thì biết ăn, tối thì biết ngủ, trời che đất chở, mặt trời mặt trăng cùng chiếu, mưa pháp thấm nhuần, đều được hưởng ơn trời đất. Có thể nói là cùng một "tâm" sống chỉ vì khác tín ngưỡng tôn giáo mà thành bài bác, công kích nhau. Cho đạo ta mới có thể lên thiên đàng, còn đạo khác thì xuống địa ngục, đem cái nguồn cội thông tròn đầy, tự do, tự tại của thiên đường xây thành lầu son gác tía ở giữa không trung, rồi tự giam hãm mình trong đó, chẳng khác nào chui vào lòng chim treo lơ lửng giữa trời, tự cho la cao thượng không gì sánh nổi, mừng mừng rỡ rỡ, đắc chí hót vang, đó là thứ địa ngục ở thiên đàng, tội nhân ở cõi trời, tât cả đều là những con chiên chờ cứu rỗi, lả những kẻ không được cứu chuộc. Các vị lúc còn tại thế đều nói lên thiên đường, nhưng hôm nay lại rớt xuống địa ngục, các vị đến âm phủ với nhục thể đấy phải không? Xác thân có các giống đen, trắng, vàng, áo mặc có in hoa cá màu đỏ vàng, xanh . Duy có cái "tâm" ban sơ chẳng thể nhuộm màu, nếu nuôi ý bài xích thì thiếu cái "tâm" cùng tu và những tiếng từ bi, bác ái từ lời nói nào mà ra? Mặt trời, mặt trăng từng chiếu người thiện lẫn kẽ ác khắp cổ kim, không sinh "tấm phân biệt, đối đải nên mặt trời mặt trăng luôn sáng mãi, lưu mùi thơm vạn thuở . Các vị phải giác ngộ, tự chiếu sáng bản tính mình, đừng sinh lòng oán ghét, vì hiện giờ đang là thời kỳ phổ hoá "Vạn Pháp Quy Tông", mà quy tông tức là quy tâm. Kết hợp tâm của chúng sinh, lấy nhân ái đối xử với nhau, phát huy giúp đở lẫn nhau, tốt lành với nhau. Các tôn giáo phải mở lớn cửa, tuỳ duyên mà độ người, mặc dù không cùng giáo chủ, nhưng tâm nguyện và mục tiêu lại cùng đường, hy vọng toàn nhân loại đồng quy Thiên Đạo, đem thế giới ta bà biến thành nước hoa sen hoan lạc. Giáo Chủ vốn chỉ cứu được tâm tính và linh hồn, chẳng thể cứu nổi xác thân. Do đó phát hiện được thực tướng của nội tâm mới có thể giải thoát sống đời tự tại. Chỉ có như vậy mới mong hoàn thành được thế hoại đại đồng, để mỗi người có thể trở thành Tiên Phật, khả dĩ làm thánh hiền. Còn như phản bội đường lối này, ắt trở lại kiếp luân hồi......
Quét Virus: An toàn