Dương Sinh: Bạch thầy, tội hồn này còn một điểm lương tri, còn hiểu được hai chữ Hiền Đường. Con nhận thấy nên giảm bớt một vài phần tội, không hiểu có được chăng?
Tế Phật: Lúc sống không tin Tiên Phật, quỉ thần, tự khoe khoa học văn minh, sau khi chết mới hối hận. Ngươi hiện tại ở trong tay quỉ thần, hối hận thì đã muộn, ta vì nghĩ tình người đã có công kể hết những hành vi lúc phạm tội, hầu khi cuốn sách Địa Ngục Du Ký in xong, có thể cảm hoá được thế nhân, ta căn cứ vào một phần công đức trong muôn ngàn đó giú cho ngươi thoát khỏi khổ đau.
Ngục Quan: Tội thì phải báo ứng, hình phạt dữ để trị kẻ không tuân hành luật pháp, chớ có van xin. Tuy việc chế tạo thuốc giả không trực tiếp hại mạng người nhưng cũng di hại cho cơ thể về sau, đó là gián tiếp sát nhân. Cho nên Minh Vương mới phạt trọng hình.
Tế Phật: Thời giờ đã cận. Dương Sinh trở lại Hiền Đường, lần sau có duyên hẳn còn trở lại tham quan.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân đã tận tình chỉ giáo, tôi phải về Hiền Đường, mong gặp lại.
Tế Phật: Mau lên đài sen sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, mời ân sư khởi hành.
Tế Phật: Đã tới Thánh hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
HỒI HAI MƯƠI BỐN
DẠO ĐỊA NGỤC NƯỚC SÔI LUỘC TAY
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 23 tháng 1 năm Đinh Tỵ (1977)
Thơ:
Tiểu thâu đại đạo nhạ di sai
Bất nghĩa chi tài phú diệc lưu
Dưỡng tử hồ vi thương tổ đức
Môn đình lạc diệp ý thiêm sầu.
Dịch:
Cướp to trộm nhỏ kết dây oan
Giàu có bất nhân của chẳng còn
Con cháu sao không gìn đức tổ
Sân nhà lá rụng ý thêm buồn.
Tế Phật: Thế gian trăm nghề có thể làm ăn. Tục ngữ nói: "Cố gắng là mẹ thành công", chỉ cần kiếm tiền cách lương thiện, không phạm luật pháp quốc gia, ắt trên đời hết người chết đói. Nhìn vào xã hội có nhiều kẻ không làm ăn lương thiện, chuyên trộm cắp, gian manh, cướp bóc, giết chóc. Nuôi con không dạy thì tội ở ai ? Thương thay tình cha mẹ phí biết bao mồ hôi nước mắt, nuôi con lớn lên thành du đảng hành động bất lương, phá rối trị an xã hội, tội ác đáng bị tru diệt. Lúc sống xưng hùng xưng bá, lưu lạc giang hồ, ô danh một cõi, nhưng khi chết xuống âm phủ, chịu thúc thủ trong xó ngục, bị âm binh đánh đập chửi bới thật đáng thương. Người đời nếu quả không tin, bữa nay ta dẫn Dương Sinh dạo thăm âm phủ một phen hẵn là biết rõ. Dương SInh sửa soạn dạo âm ti, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Đa tạ ân sư đã mở đường khai lối. Người đời được nghe lời chỉ dạy của thầy ắt vô cùng cảm động. Xin hỏi ân sư, có nhiều người muốn con nói về việc dạo âm ti cùng thắc mắc là trong lúc thầy đưa con đi dạo âm phủ, nếu như có người thỉnh thầy giáng lâm, thầy có thể phân thân không? Xin thầy vì chúng sinh giải rõ hết mối nghi ngờ.
Tế Phật: Đó chính là điều chúng sinh thường nghĩ, bữa nay thầy tạm giải thích sơ lược như sau: Ao trong in bóng trăng, sáng của như lau, nếu người đời bắt nó là bắt bóng, cho nên nói "hoa trong gương, trăng trong nước, hư ảo không thực". Phật nói "Phật pháp vô biên"; Tiên nói "Thần thông quảng đại". Tiên Phật chỉ một khối ánh sáng hư linh mà thôi, nhưng ảo hoá vô cùng. Tiên Phật ở trên trời, vầng trăng sáng nơi sông nước, biển khơi đều có ánh trăng, nên nói: "Ngàn sông có nước ngàn sông trăng, vạn dặm không mây vạn dặm trời". Trăng chỉ có một vầng, tại sao lại có thể biến hoá vô cùng như vậy? Bởi vì trăng cao sáng nên có thể phối hợp với trời. Người nếu như tu nhân tích đức, chăm tu đạo lớn, như ba chữ Thánh Hiền Đường khuyên tu, nhưng ba chữ đó lại in sâu trong tim mắt người đời có hàng ngàn vạn, một vầng trăng soi vạn dòng sông. Có thể thí dụ thêm, hiện nay như máy truyền hình, trong đó chỉ có một vị chủ trì, nhà nhà đều mở máy ra coi, đều thấy hiện ra ngàn vạn vị chủ tri, sở dĩ nó ảo diệu như vậy là do một niệm mà tương thông. Người đời nếu như muốn ta giáng lâm, chỉ cần tâm họ và ta tương đồng, cảm ứng đạo giao, ta bèn lập tức giáng lâm trong tim mắt họ. Điểm đó mong thế nhân biết đến. Tế Phật tuy chỉ có một, ta ở trên Trời, phàm kẻ nào có duyên, một có thể hoá muôn ngàn, người người đều có thể nhìn. Kinh có nói: "Phật tại Linh Sơn mạc viễn cầu. Linh SƠn chỉ tại nhĩ tâm đầu. Nhân thân hữu cá Linh Sơn tháp. Hảo hướng Linh Sơn tháp hạ tu". (Phật ở Linh Sơn há kiếm xa. Linh Sơn ở tại chính tâm ta. Linh Sơn tháp báu người người có. Mau tới Linh Sơn tháp đó tu). Để khỏi trễ giờ, Dương Sinh mau lên đài sen, chuẩn bị dạo âm ti mà tham quan.
Dương Sinh: Thưa thầy con đã sẵn sàng, mời thầy khởi hành...
Tế Phật: Đã tới nơi, Dương Sinh mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Tuân lệnh, tai nghe tiếng kêu la thảm thiết, trước mắt là các nhà giam nơi địa ngục, trên cửa có bảng đề "Địa Ngục Nước Sôi Luộc Tay".
Tế Phật: Đây là địa ngục luộc tay bằng nước sôi, trực thuộc Đệ Tứ Điện, chúng ta mau đi tới để còn ra mắt.
Dương Sinh: Từ bên trong đi ra một nhóm quan viên, có thể là Ngục Quan... Tham bái Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân, hôm nay tôi cùng Tế Phật phụng mệnh đến viếng ngục tham quan, xin chỉ giáo nhiều cho.
Ngục Quan: Miễn lễ, hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường tới thăm bản ngục cùng chỉ giáo. Tôi nhận được lệnh của Minh Vương, biết quí vị tới thăm bản ngục, có điều chi khiếm khuyết xin tha thứ.
Tế Phật: Đã mất quá nhiều thời giờ rồi, việc đến trễ chắc Ngục Quan cũng chẳng ngạc nhiên. Dương Sinh mau theo Ngục Quan vào trong xem xét cho tường tận.
Ngục Quan: Mời hai vị theo tôi vào trong ngục xem xét để biết rõ tình hình.
Dương Sinh: Đa tạ, trong ngục đầy nghẹt hơi nước nóng, tiếng kêu la vang dội, hai tay các tội hồn bị xích chặc, quỉ sứ dùng gầu múc nước sôi từ trong thùng xối lên hai tay, tội hồn bị phỏng la thất thanh. Quỉ sứ khác tay cầm roi, nghe kêu la thì đánh đập, tình cảnh thật đáng thương, không rõ họ bị tội gì? Có kẻ quá trẻ cũng chịu hình phạt này.
Ngục Quan: Mấy tội hồn này tại thế gian phạm tội gian tham, trộm cắp cho nên sau khi chết phải chịu thụ hình tại bản ngục, tôi kêu vài tội hồn tới để Dương Sinh có dịp nghe họ thuật rõ lại những việc làm sái quấy lúc còn tại thế.
Dương Sinh: Phải đấy, để tôi hỏi rõ sự tình sái quấy của tội hồn viết vào Địa Ngục Du Ký hầu khuyên răn người đời.
Ngục Quan: Tôi tạm tha ba tội hồn và ra lệnh cho tội hồn thứ nhất cung khai hết với Dương Sinh những hành vi gây ác nghiệp lúc còn sống .
Tội Hồn: Than ôi! Hai tay tôi lở loét, xin sư phụ cứu tôi, giúp tôi xức thuốc cho bớt đau.
Dương Sinh: Thấy hai tay tội hồn chảy nước vàng, giống hệt thịt heo thối, xin thầy ban cho họ thuốc.
Tế Phật: Con không được nhiều lời, hai tay nó gây ác nghiệp, thuốc nào trị được sự đau đớn của bàn tay ác độc này.
Ngục Quan: Quân súc sanh, không được cầu xin cứu khổ bừa bãi, hãy đem việc làm lúc còn sống kể ramau.
Tội Hồn: À! Lúc tôi còn sống vì gia đình giàu có, được nuôi dưỡng quá đầy đủ, kết bè nạp đảng với đám ăn rồi không lo làm việc, lang thang tại các quán cà phê, giỡn cợt cùng gái giang hồ, nhập bọn với gái buôn phấn bán hương sống đời truỵ lạc. Cha mẹ khuyên lơn mấy cũng không nghe, sau cùng bị cha mẹ đăng báo từ. Tôi mang mối hận trong lòng, bỏ nhà theo bọn du thủ du thực, đám đầu trộm đuôi cướp, bị chúng dẫn dụ dạy cho nghề móc túi. Thường biểu diễn mánh khoé "tay thần" trên xe buýt hay tại các trạm xe công cộng đông đúc người qua lại.
Ngục Quan: Quân súc sanh, khi nói không được dùng tiếng "tay thần" mà phải dùng tiếng 'tay quái".
Tội Hồn: Không chỉ hành nghề móc túi, trộm tiền bạc mà thôi, vì sau đó tôi cho rằng không kiếm được nhiều lời bằng xâm nhập các cư xá ăn trộm tài vật. Trong đời tôi kiếm dược cả trăm vạn tiền tài vật, một lần trong lúc đang lén lấy đồ thì bị lộ, người hàng xóm rượt đuổi, không may bị bắt đưa ra pháp luật, quan toà xử tội, tống giam vào ngục chịu hình phạt. Sau khi mãn hạn tù, không tự hối cãi từ bỏ tính xấu mà lại vẫn tiếp tục trộm cắp như trước. Đến năm 41 tuổi, vì tửu sắc quá độ, mắc bệnh ung nhọt mà chết. Khi nằm bệnh, không một bạn trộm cắp nào tới lui thăm hỏi, cho nên buồn rầu mà thác. Lúc chết bị quỉ đầu trâu mặt ngựa tới áp giải xuống địa ngục này dùng roi vọt đnáh đập. Sau khi bị xử án và bị tống giam vào ngục, mới biết là bị giảm thọ 9 năm, hiện thời ác nghiệp báo ứng, tôi không conbiết nói sao....
Quét Virus: An toàn