Tân Thần Tinh, chỉ biết bề ngoài, nàng tuyệt đối không phải là người mà Nghiêm Liệt nói tới.
Trong lòng có kết luận, Lạc Vũ lạnh lạnh nhìn Tân Thần Tinh.
Xem ra, Phong Lâm quốc quả thật có không ít thủ đoạn và những chuyện kỳ hoặc.
“Lạc Vũ, ngươi nhìn xem, có phải nàng ta sử dụng võ công tương tự như ngươi hay không?” Lúc này Liễu Dục Thần cũng đã nhìn ra, đè thấp thanh âm nói bên tai Lạc Vũ.
Lạc Vũ nghe hắn hỏi liền lắc đầu: “Không giống, võ công sở trường của nàng ta vẫn là đấu khí.”
Giá Hiên Mặc Viêm rất thính tai, mặc dù có rất đông người ồn ào ở đây nhưng hắn vẫn nghe rõ những lời Lạc Vũ nói, liền quay đầu nhìn nàng trầm giọng nói: “Nói cho rõ ràng.”
Lạc Vũ quay đầu: “Hai tròng mắt của ngươi sinh ra để làm gì, nhìn không thấy à?”
Giá Hiên Mặc Viêm nhất thời trừng mắt, còn chưa kịp phát hỏa, Giá Hiên Ly ở bên cạnh liền túm lấy hắn nói: “Mau nhìn, mau nhìn, tốt, chiêu thức rất tốt.”
Liễu Dục Thần không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Hai người các ngươi là có chuyện gì đây hả.”
Lạc Vũ cười cười, hai người bọn họ hoàn toàn không có bất cứ chuyện gì liên quan với nhau.
“Ta nghe nói, năm nay 2 quốc bọn họ có đòn sát thủ, bên trong có người sử dụng võ công tương đối giống ngươi, ngươi nói xem có thể hay không vốn là…”
Liễu Dục Thần đè thấp thanh âm nháy mắt ra hiệu với Lạc Vũ, sau đó lại nhìn lướt qua Tân Thần Tinh trên lôi đài.
Lạc Vũ trầm mặc trong nháy mắt, chậm rãi gật đầu.
“Đương nhiên bọn họ có cao thủ bí ẩn rồi.” Lạc Vũ cũng gật đầu, trầm giọng nói.
“Không phải là nàng?” Liễu Dục Thần kinh ngạc.
“Nàng.” Lạc Vũ nghe vậy cơ hồ muốn bật cười ra tiếng, chút công phu bề ngoài của Tân Thần Tinh có là gì chứ, nếu nàng ta có thể làm cho Nghiêm Liệt tự mình nhắc nhở qua, thì nàng ta sao lại có thể là người nhạt nhẽo như vậy chứ.
Lạc Vũ không trả lời Liễu Dục Thần, nàng không phải là người chia rẻ cảm tình của người khác, Giá Hiên Mặc Viêm thích Tân Thần Tinh, vậy thì càng tốt, nàng và hắn sẽ thật sớm giải trừ hôn ước.
Liễu Dục Thần thấy Lạc Vũ không trả lời, nhưng những gì nàng vừa nói cũng đã tiết lộ ra nhiều chi tiết lắm rồi.
Lập tức, con ngươi trong mắt bắt đầu chuyển động, quan sát.
Mà Giá Hiên Mặc Viêm thì hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vũ.
Trong mắt hắn tuyệt đối tràn đầy bất mãn cùng khinh bỉ, hắn nghĩ rằng nàng nói xấu sau lưng người khác, nhân phẩm thật đúng là thấp kém mà.
Lạc Vũ không thèm nhìn ánh mắt Giá Hiên Mặc Viêm, xoay người định rời đi.
Nàng biết có điều bất thường quỷ quyệt bên trong các tuyển thủ Phong Lâm quốc là được rồi, về phần trận đấu của Tân Thần Tinh trên lôi đài, quả thật là không có gì cần phải xem rồi.
Trong lòng suy tính, Lạc Vũ vừa mới quay người lại, còn chưa bước đi, phía sau lưng đột nhiên bị người va chạm, một mùi thơm nhè nhẹ lập tức tản ra.
Nơi này vốn đông người, bị người khác va chạm cũng không có gì là lạ, nhưng mùi thơm này…
Lạc Vũ vốn là dược sư, nàng rất mẫn cảm với dược liệu.
Vừa ngửi một chút mùi thơm, đôi mắt nàng liền trở nên sắc bén, một đạo tuyệt đối âm hàn sát khí chợt lóe qua trong mắt.
Mùi này, nếu nàng đoán không sai chính là chất thúc giục chất kịch độc chậm tính, người nọ là muốn kịch độc phát tác trong cơ thể nàng đây mà.
Tốt tốt tốt! Đạp phá thiết hài vô mịch xử, hôm nay chính hắn tự mình đưa đến trước mặt nàng.
Sát khí bay quanh quẩn trong lồng ngực Lạc Vũ, nhưng nét mặt vẫn như trước không thay đổi.
Lạc Vũ lập tức giả vờ bị mùi thơm kia dẫn phát kịch độc, thân thể run run, đứng không vững lảo đảo ngã về hướng bên cạnh.
Bên cạnh đang đứng là Liễu Dục Thần, theo tiềm thức lấy tay đỡ nàng.
Sau đó mới có phản ứng: “Không phải chứ, Lạc Vũ, ngươi chỉ mới bị người ta đụng một chút đã đứng không vững rồi sao?”
Với cấp bậc của Lạc Vũ sao lại bị người ta đụng một cái đã té ngã cho được, điều này cũng quá mức lạ lùng à nha.
Mà Lạc Vũ vừa vịn vào Liễu Dục Thần làm điểm tựa đứng lên liền quay đầu đi, rất nhanh chạy đuổi theo nam tử đụng vào nàng.
Liễu Dục Thần sửng sốt nhìn Lạc Vũ đuổi theo người nọ, mà nam tử kia thì lại chen chúc qua đám người đi ra ngoài.
Một lúc sau Liễu Dục Thần mới quay đầu lại nói: “Ta nhớ rõ Lạc Vũ cũng không dễ dàng tức giận a. Sao hôm nay mới bị đụng có một chút lại chạy đuổi theo người ta rồi.”
Một lời vừa dứt, vốn tưởng rằng Giá Hiên Mặc Viêm sẽ trào phúng, nhưng lại thật không ngờ Giá Hiên Mặc Viêm cau mày nhìn thân ảnh Lạc Vũ đang chạy đuổi theo người kia.
“Làm sao vậy?” Liễu Dục Thần kinh ngạc, Giá Hiên Mặc Viêm đổi tính rồi sao?
“Sắc mặt Lạc Vũ không tốt.” Giá Hiên Ly cũng quay đầu nhìn về phương hướng Lạc Vũ chạy đi. Bởi vì Giá Hiên Mặc Viêm vẫn tàn nhẫn trừng mắt nhìn Lạc Vũ, mà hắn phải canh chừng hành động của Giá Hiên Mặc Viêm nên cũng nhân tiện nhìn luôn Lạc Vũ.
Cho nên vừa rồi Lạc Vũ té ngã, lúc ngẩng đầu lên hắn có liếc mắt một cái nhìn nàng, nếu hắn không nhìn lầm, sắc mặt Lạc Vũ trở nên tái nhợt chỉ trong nháy mắt.
Chỉ là bị va chạm, sao sắc mặt lại tái nhợt chỉ trong nháy mắt như thế?
Trình độ Lạc Vũ cường hãn như thế, sao lại trở nên như vậy chỉ trong chớp mắt, này…
“Có chuyện.” Sắc mặt Giá Hiên Ly trở nên trầm trọng.
Cùng khắc, Giá Hiên Mặc Viêm xoay người lại, đẩy ra đám người chạy theo hướng Lạc Vũ vừa rời đi.
Tuy là hắn có cừu oán với Lạc Vũ, nhưng trong tình cảnh này nếu có người dám hại đồng đội hắn trong Đế Quốc học viện, hắn tuyệt đối không tha thứ.
Cừu hận cá nhân là thuộc về chuyện riêng, hắn không phải là người vì thù riêng mà bỏ mặc đại nghĩa.
Liễu Dục Thần cùng Giá Hiên Ly thấy Giá Hiên Mặc Viêm đuổi theo, liếc nhau nhau một cái, cũng lập tức đầy ra đám người chạy theo.
Dám ở trước mặt họ hại đồng đội của bọn họ.
Phía sau, mọi người vẫn huyên náo ầm ĩ, 24 lôi đài vẫn kịch liệt giao chiến.
Ngày hè bay lên, khí tức cực nóng như lửa, trong đại hội 3 nước trao đổi rầm rĩ lại ẩn tàng càng sâu lửa nóng mãnh liệt.
Gió bay qua ngọn cây, Lạc Vũ âm thầm theo sát người phía trước, Giá Hiên Mặc Viêm, Liễu Dục Thần, Giá Hiên Ly đuổi theo phía sau Lạc Vũ bay nhanh đi xa.
Gió thổi, mây trôi, nhanh như sấm đánh.
Lạc Vũ giả vờ bị kịch độc trong cơ thể kích thích, sắc mặt bi thảm không chịu nổi, tái nhợt như tờ giấy.
Nhưng bàn chân lại chạy nhanh không hiện sơn, không lậu thủy, càng ngày càng đến gần người đang chạy trốn phía trước.
Người nọ chạy cũng cực nhanh trong khi Lạc Vũ vẫn theo sát phía sau, hắn chuyên chọn những nơi hẻo lánh để chạy, nhưng lại hoàn toàn không che lấp thân mình, hình như không sợ hãi, cũng không e ngại Lạc Vũ đuổi theo hắn vậy.
Chạy vào một con ngõ nhỏ, phi thân nhảy vọt lên, rất nhanh đã chạy ra khỏi Tàng Thư học viện, hướng phía đông kinh thành Hạo Tàng mà chạy.
Ven đường hoa rơi liễu rũ dường như đi về hướng có cảnh đẹp của Hạo Tàng quốc.
“Đứng lại.”
Mắt thấy đuổi tới một con hẻm cụt hẻo lảnh, người đánh lén Lạc Vũ đã không còn đường đi nữa rồi, Lạc Vũ quát lạnh một tiếng chặn lại trước đầu hẻm.
Người đánh lén nàng thấy bức tường chắn trước mặt, cư nhiên thật sự đứng lại.
Cũng không quay đầu lại, ngược lại cúi đầu cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười lạnh vang dội như không sợ hãi Lạc Vũ đuổi theo, ngược lại dường như hắn hoàn toàn tự tin vào chính mình.
Lạc Vũ nghe vào trong tai, hiểu rõ trong lòng.
Bàn tay vẫn nắm chặt thành quyền, sắc mặt tái nhợt, thái độ lạnh lùng nói: “Nói, ngươi hạ cái gì trên người ta?”
Namtử đưa lưng về phía Lạc Vũ vừa nghe, cười hắc hắc hai tiếng, thanh âm khàn khàn, cư nhiên mở miệng nói: “Quân Lạc Vũ, ngươi không nên ngậm máu phun người. Ta lúc nào động tay động chân vào ngươi? Ngươi có bản lãnh như vậy, ta làm sao mà ra tay thành công cho được?”
Hắn không đáp, nhưng hỏi ngược lại, cư nhiên thật là thanh nhàn.
Lạc Vũ vừa nghe, vừa chậm rãi tới gần, vừa trầm giọng nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi, nói.”
“Nói? Nói cái gì? Ta không có động tay vào, ngươi kêu ta nói cái gì? Quân Lạc Vũ, ta xin khuyên ngươi một câu, tốt nhất không nên quá kiêu ngạo.”
Namtử đưa lưng về phía Lạc Vũ, thanh âm khàn khàn, phản ngược lại uy hiếp Lạc Vũ.
Lạc Vũ nghe hắn nói, hừ lạnh một tiếng: “Không nói phải không, được, ta đây cũng không rảnh nói nhảm với ngươi, giữ lại tánh mạnh của ngươi, để xem ngươi có nói hay không.”
Dứt lời, thân hình chớp lên, một cỗ sát khí bao phủ cả con hẻm nhỏ....
Quét Virus: An toàn