Thanh âm nổi giận nương theo tiếng nước chảy “róc rách” vang vọng trong bầu trời đêm mùa hạ, thế giới là một mảnh tĩnh lặng.
Đôi mắt thật sâu trầm xuống, sát khí quanh quẩn trong không khí: “Ngươi hận ta?” Từ kẽ răng Vân Thí Thiên nghiến ra ba chữ.
“Nói nhảm, ngươi vừa không thích ta, vừa không thương ta, dựa vào cái gì đối với ta làm như vậy, chỉ bởi vì ngươi cho rằng ta thích ngươi, là ngươi có thể muốn làm gì thì làm?
Vân Thí Thiên, ta nói cho ngươi biết, cho dù ta thích ngươi, nhưng nếu ngươi làm ra chuyện mà ta chán ghét, thì cũng có thể biến thành chán ghét.
Ngươi đừng ép ta trở thành địch nhân của ngươi.”
Lạc Vũ không hề giãy dụa, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Thí Thiên, trên mặt là một mảnh lạnh sát.
Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ rống giận như vậy, nhưng thật thần kỳ là hắn không hề tức giận, chỉ bình tĩnh suy nghĩ một lát mới trầm giọng nói: “Thích ngươi là có thể?”
“Chừng nào ngươi yêu ta đến có thể chết vì ta, lúc đó ta sẽ thuận theo ngươi.”
Lạc Vũ cho rằng bây giờ thần trí Vân Thí Thiên không tỉnh táo giống như lúc hắn ở trong thủy tinh cung, bởi vậy nàng không hề khách khí nói ra những lời như vậy, trực tiếp nói ra yêu cầu có độ khó cao nhất.
Lại không ngờ Vân Thí Thiên nghe nàng nói, cánh tay mạnh mẽ gắt gao ôm Lạc Vũ, nhưng lại tàn nhẫn nhíu mày: “Chết vì ngươi? Thật buồn cười, một người đã chết, cho dù có yêu ngươi còn có tác dụng gì nữa, đạo lý chó má gì đây.”
Lạc Vũ không ngờ thần trí Vân Thí Thiên không tỉnh táo mà còn có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy, nàng ho khan một tiếng bổ sung thêm một câu: “Ngươi sẽ không chết đâu, ta cứu ngươi.”
Vân Thí Thiên nghe vậy, nhìn Lạc Vũ một cách hung dữ, nhưng cũng không có hành động gì.
Một lát sau, hắn đột nhiên cúi đầu hung hăng cắn xuống cổ Lạc Vũ một cái.
“Hôm nay ngươi phát điên cái gì vậy?” Lạc Vũ bị đau, thân thể run lên, tức giận mắng.
Tàn nhẫn cắn xuống một cái, mùi máu tanh nhè nhẹ bay lên, mộ tlúc sau Vân Thí Thiên mới chậm rãi từ trên cổ Lạc Vũ ngẩng đầu lên.
Đôi môi dính dầy vết máu của Lạc Vũ, hồng tươi đẹp đến kinh người.
Sóng mắt đen nhánh như có ba động, đáy mắt sâu đến làm cho người ta không thể tự kiềm chế.
Vung tay lên, Vân Thí Thiên rời khỏi Lạc Vũ, xoay người lên bờ: “Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, ngươi nghe kỹ cho ta, nếu ta chết, ngươi cũng sẽ đi theo ta cùng nhau xuống địa ngục.
Muốn sống, theo ta cùng sống.
Muốn chết, theo ta cùng chết.
Đời này, ngươi tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện khác.”
Sải từng bước chân lên bờ, Vân Thí Thiên cầm lấy quần áo của Lạc Vũ, ném về phía nàng, xoay người đứng sừng sững trên bờ, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Lạc Vũ đang cấp tốc mặc quần áo.
“Lúc này đây, ta không chạm vào ngươi, không phải sợ ngươi hận ta, hận ta, hừ, nhớ cho kỹ, đời này cho dù ngươi hận ta, cũng đừng mơ tưởng rời khỏi ta dù chỉ là một bước.”
Trước kia, hắn đối với Lạc Vũ còn chưa đến mức cố chấp giữ lấy như vậy.
Hôm nay, chỉ là một tấm lưng trần, lại có thể dễ dàng câu dẫn ra tất cả tâm tình ba động của hắn.
Một người có thể hoàn toàn ảnh hưởng đến bản thân hắn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không thả nàng đi, tuyệt không, kiếp này, dù sống hay chết đều phải theo hắn cùng một chỗ.
Nghe Vân Thí Thiên bá đạo tuyên cáo, Lạc Vũ liền kinh ngạc trong nháy mắt nhưng rất nhanh đã biến mất.
Thần trí Vân Thí Thiên không rõ, sau khi hắn tỉnh dậy, cái gì cũng sẽ không nhớ rồi.
Cho nên, nàng có nhớ hay không cũng không sao cả.
Tình cảm như vậy, quả thực chính là điên cuồng a.
“Được, được.” Lạc Vũ qua loa đáp ứng Vân Thí Thiên, từ trong sông bước lên.
Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ đáp ứng lưu loát như vậy, đôi mắt sắc bén lạnh trầm liền hiện lên một tia hài lòng, ngọn lửa uốn giận chậm rãi tiêu tan.
“Ầm...” Ngay lúc thanh âm lãnh khốc của Vân Thí Thiên định vang lên, phía xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang kinh thiên động địa.
Đêm trăng mùa hạ, trong trời đêm đen nhánh, đằng sau là ánh lửa màu hồng chiếu sáng cả bầu trời.
Chợt lóe rồi biến mất, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
“Khí tức thật mạnh.” Lạc Vũ dừng bước, kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nổ nói.
Cùng lúc, Vân Thí Thiên cũng quay đầu nhìn về hướng đó, mi mắt khẽ nhấch: “10 cấp ma thú.”
“10 cấp ma thú?”
10 cấp ma thú? Trong ma thú rừng rậm này lại có ma thú có đẳng cấp cao như vậy tồn tại sao?
“Hình như là Uẩn Hỏa Kim Sư.”
Tiếng nói Lạc Vũ vừa dứt, Yến Trần lắc mình một cái đi ra từ trong đêm tối, bước nhanh tới nói.
Vân Thí Thiên gật đầu.
“Chủ nhân, người không thể mặc y phục ẩm ướt.” Sắc mặt Yến Trần hổ thẹn nhìn Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên không để ý tới hắn, trên người liền tỏa ra đấu khí nhợt nhạt màu tím, vạt áo đã được hong khô toàn bộ.
Yến Trần thấy vậy, cúi người nhặt lên trường bào màu trắng, bất mãn nhưng cũng không dám nói gì, khoác áo lên người Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên chậm rãi mặc trường bào, lấy đầu ngón tay ấn lên trán một chút.
Vừa lúc Lạc Vũ quay đầu thấy cảnh này, nhìn động tác của Vân Thí Thiên, lập tức vừa đi từ trong sông lên vừa nói với Vân Thí Thiên: “Khỏe lại rồi?”
Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ, ánh mắt khó hiểu, cái gì mà khỏe lại rồi?
Lạc Vũ thấy vẻ mặt Vân Thí Thiên không thay đổi, nhưng thần sắc bình thường, xem ra là vừa mới từ thần trí không rõ ràng đã tỉnh táo trở lại rồi.
Lập tức cũng không nhắc lại chuyện lúc nãy, xem như nó chưa từng phát sinh, chỉ hưng phấn nói: “Đi, chúng ta đi xem một chút.”
Mặc dù đã từng thấy qua nội đan của 11 cấp ma thú, nhưng 10 cấp ma thú còn sống thì nàng chưa từng thấy.
Phải biết rằng, từ trăm ngàn năm qua, trong lịch sử Phi Vũ quốc, chỉ có một lần phát hiện ra tung tích của 10 cấp ma thú.
Mà lần này lại xuất hiện Uẩn Hỏa Kim Sư, trên dưới toàn thân của nó đều là bảo vật nha.
Vân Thí Thiên nhìn đôi mắt Lạc Vũ đang hưng phấn, mặc dù không có được Lạc Vũ, nhưng được nàng đáp ứng cả đời làm bạn bên người, tâm tình Vân Thí Thiên lúc này rất tốt, lập tức gật đầu nói: “Đi thôi.”
Dứt lời, đi về hướng tiếng nổ vừa phát ra lúc nãy.
Yến Trần nhìn Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ sóng vai nhau đi, trong mắt hiện lên một tia thâm sắc, chậm rãi cười.
Hắn thấy rõ, không biết vì sao Lạc Vũ không hề đem những lời chủ nhân nói vào trong lòng, mà chủ nhân hắn thì lại nghiêm túc. Như thế xem ra, sau này sẽ có phát sinh chuyện mâu thuẫn rồi đa.
Đêm càng lúc càng sâu, gió nhè nhẹ thổi.
Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Yến Trần, tốc độ ba người rất nhanh, không bao lâu đã đến chỗ sâu nhất của ma thú rừng rậm, nơi ở của Uẩn Hỏa Kim Sư 10 cấp.
“Chạy mau, nhanh...”
“Cứu mạng, ôi chao, cha mẹ của ta ơi...”
Mới đến gần nơi ở cỉa Uẩn Hỏi Kim Sư 10 cấp, ba người liền thấy một đám năm, sáu người toàn thân đều là vết thương, chật vật liều mạng chạy trốn.
“Chỉ bằng bọn họ cũng dám đến đây đánh Uẩn Hỏa Kim Sư 10 cấp.” Yến Trần nhìn thoáng qua mấy người đều bị lửa đốt bị thương, khinh thường nói.
“Đi, về phía trước nhìn xem.” Lạc Vũ xông lên phía trước, nhìn khói đen bốc lên trong rừng rậm không xa phía trước, hưng phấn nói.
“Ngươi cẩn thận một chút, 10 cấp ma thú cũng không phải dễ đối phó như vậy.” Yến Trần dở khóc dở cười.
“Đánh không lại, thì chạy trốn là được rồi.” Lạc Vũ không chút do dự nói.
Vân Thí Thiên không hài lòng, đi theo phía sau Lạc Vũ nghe nàng nói vậy, lãnh khốc nói: “Không tiền đồ.”
Lạc Vũ làm như không nghe thấy.
“Vô Nha, chờ chúng ta với, Vô Nha, tên hỗn đản này chạy nhanh như vậy làm gì...”
Ngay lúc Lạc Vũ cùng đám người đang chạy trối chết kia vừa lướt qua nhau, tiếng gào không xa không gần của một người trong đám truyền tới, Lạc Vũ chớp mắt một cái, không nói một lời xoay người chạy về hướng đoàn người.
Đạp phá thiết hài vô mịch xử, cuối cùng cũng không uổng công a.
Vân Thí Thiên cùng Yến Trần thấy vậy, đồng thời kinh ngạc, xoay người nhìn lại.
“Vô Nha, ai là Vô Nha.” Lạc Vũ chặn lại đám người, mở miệng hỏi.
“Làm gì? ta không biết ngươi, tránh ra.” Một lão đầu chạy trốn ở hàng đầu tiên lên tiếng, cả râu mép và tóc đều bị đốt, vẻ mặt đen thùi, áo bị rách, xem thường nhìn Lạc Vũ đang cản trở đường đi của bọn hắn.
“Ta là người của hiệp hội dược sư Phi Vũ quốc, ta tìm ngươi có việc.” Lạc Vũ cũng nói ngắn gọn.
Vô Nha vừa nghe vậy, lập tức quay về sau, đưa ra một ngón tay chỉ: “Ngươi lấy một chút diễm tinh của con sư tử kia đến cho ta, muốn biết cái gì ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu không, có đánh chết ta, ta cũng chỉ nói một câu không biết.”...
Quét Virus: An toàn