Duck hunt
* Danh ngôn tình yêu: Xứ nào đẹp nhất ư ? Xin thưa, xứ mà người yêu của mình đang ở.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Đặc Công Hoàng Phi - Chương 1 - 70

Đặc Công Hoàng Phi - Chương 1 - 70

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 19546 bình chọn



Mà ngay lúc Lạc Vũ đi lên trước, trong nháy mắt Vân Thí Thiên búng một chút đầu ngón tay.

Chiếc nhẫn mang nơi tay Lạc Vũ, bao trùm một tầng bùn đất Ly Hỏa Lưu Ly giới, vô thanh vô tức vỡ vụn, lộ ra nguyên lai diện mạo của Ly Hỏa Lưu Ly giới.

Hấp.

Nhất thời, quần thần phía dưới nhất tề hít vào một hơi lãnh khí.

Đây là Ly Hỏa Lưu Ly giới… Này…

“Quân Lạc Vũ, bổn quân vị hôn thê.” Thanh âm lãnh khốc hạ xuống, nhưng lại như một tảng đá lớn dậy nên ngàn tầng lãng, phía dưới quần thần khiếp sợ đã hoàn toàn không cách nào che lấp.

Quân vương của bọn họ không phải không thương sắc đẹp sao, lúc này sao đột nhiên có vị hôn thê, này…

Kinh ngạc thật sâu, cả triều chúng thần trợn mắt há hốc mồm.

Lạc Vũ thấy vậy giơ giơ lên mi, Vân Thí Thiên có vị hôn thê có cần phải quá mức kinh ngạc như vậy không?

Mà Vân Thí Thiên một lời giới thiệu qua Lạc Vũ, sau đó trực tiếp chuyển đề tài.

“Những ngày bổn quân không có ở đây, Giai Hòa Diệp xuất hiện rung chuyển, Lợi Châu xuất hiện ba động, Đế Phạm Thiên khi dễ tới cửa, bổn quân chưa bao giờ biết, không có bổn quân Vọng Thiên Nhai cư nhiên lại vô dụng như thế?”

Lời nói nhẹ nhàng đột nhiên chuyển thành chợt quát, Vân Thí Thiên mạnh mở mắt ra, trong mắt lóe ra tử quang sắc bén, lãnh khốc cực kỳ quát hỏi, độ ấm trong nghị chính cung nháy mắt thẳng tắp giảm xuống.

Ầm, quần thần run rẩy, ầm một tiếng nhất tề quỳ xuống.

“Quân vương bớt giận.”

“Bớt giận? Bổn quân rất không nghĩ muốn tức giận.” Vân Thí Thiên lạnh như băng đảo mắt qua chúng thần quỳ gối phía dưới.

Ánh mắt lướt qua, phía dưới chúng thần không tự chủ được rùng mình một cái.

“Nếu bổn quân không có ở Vọng Thiên Nhai, lại trở nên vô dụng như thế, bổn quân lưu các ngươi…”

“Quân vương bớt giận, quân vương bớt giận…”

Vân Thí Thiên cũng không nói hết, nhưng ý tứ trong đó lại làm kinh sợ đến chúng thần đang quỳ phía dưới, bọn họ cơ hồ câm như hến, sợ hãi không thôi.

Hai mắt lãnh khốc thiết huyết đảo qua quần thần phía dưới.

Trong mắt Vân Thí Thiên là một mảnh lạnh băng: “Trong mười ngày, bổn quân không muốn nghe thấy bất cứ tin tức xấu nào.”

Một lời hạ xuống, thanh âm Vân Thí Thiên nhừng lại một chút, chậm rãi tiếp tục nói: “Có cần hay không bổn quân tự mình phân phó các ngươi phải làm như thế nào?”

“Không, chúng thần sẽ tự châm chước, đa tạ quân vương tha thứ.”

Lập tức, phía dưới những trọng thần có liên quan lập tức kinh sợ mở miệng.

Này, đã xem như quân vương ân điển, cấp bọn hắn cơ hội lần thứ hai.

Bọn họ nếu còn không biết đúng mực, tất cả đều đáng tiến vào hắc ngục bóp nát đầu khớp xương rồi.”

Vân Thí Thiên nghe vậy, sắc mặt lạnh như băng có chút chuyển biến tốt đẹp.

Vọng Thiên Nhai, cao thủ như mây, ai cũng không phục người khác.

Trừ ra hắn cùng dưới tay sáu đại thống lĩnh có thể áp chế những người khác, những người còn lại căn bản làm không được.

Điều này có lợi, nhưng cũng có hại.

“Quân vương, thiết tinh ở Phong Châu…”

“Khởi bẩm quân vương, Phạm Thiên các phái người đến truyền lời.” Ngay lúc Phong Vô Tâm mở miệng, đồng thời ngoài điện đột nhiên vang lên một tiếng bẩm báo.

Lạc Vũ nghe vậy nhẹ nhàng chuyển mắt một chút.

Vân Thí Thiên mới vừa về còn chưa kịp uống một miếng nước, Phạm Thiên các Đế Phạm Thiên đã phái người đến đây.

Đây là nói tin tức của Đế Phạm Thiên rất linh thông? Hay là nên nói cái gì khác?

“Tới cũng thật nhanh.” Vân Thí Thiên hừ lạnh một tiếng, dựa vào ghế dựa kỳ lân phía sau, giống như cũng không kinh ngạc về tin tức này.

Bên cạnh Phong Vô Tâm lập tức ngừng hồi báo, trầm giọng nói: “Tuyên.”

“Vâng.”

“Tuyên sứ giả Phạm Thiên các vào điện diện kiến.” Thanh âm tung bay, xa xa truyền bá đi.

Một lát sau, một chuỗi người trước sau tiến vào đại điện.

Người cầm đầu là một nam tử trung niên, vừa vào điện lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười hướng Vân Thí Thiên tam hô cửu bái, sau đó cười nhìn Vân Thí Thiên.

“Vọng Thiên quân vương từ xa về đến, thật đáng mừng.”

“Hỉ từ đâu đến?” Phong Vô Tâm nghe vậy thản nhiên nói. (*mừng)

“Đương nhiên là có hỉ, nghe nói Vọng Thiên quân vương tại tiểu quốc xa xôi ngàn dặm, vì một nữ nhân làm trì trễ thời gian trở về.

Đã từ lâu nghe thấy Vọng Thiên quân vương không thích nữ sắc, nay cuối cùng tâm cũng đã động, chẳng phải là mừng rỡ.

Các chủ nghe tin lập tức phái tại hạ vì Vọng Thiên quân vương đưa lên hạ lễ, đại biểu tâm ý của chủ nhân ta.”

Dứt lời, nhẹ nhàng vỗ tay một cái, lập tức phía sau đưa lên một cái rương tinh xảo.

Người này cũng không hy vọng xa vời Vân Thí Thiên sẽ có hứng thú mở miệng kêu hắn mở ra, hắn tươi cười đầy mặt trực tiếp mở rương ra.

Lập tức, triều thần tề tụ trong nghị chính cung, nhìn vào bên trong chiếc rương tinh xảo, một thân lụa mỏng phi vũ, cơ hồ giống như lộ ra nửa thân trần, mỹ nữ đang uốn mình nằm bên trong.

Mi mục như vẽ, tuyệt đối là mỹ nữ cực phẩm.

Vọng Thiên quần thần, lạnh ngắt như tờ.

Người của Đế Phạm Thiên sau khi mở rương, đầy mặt tươi cười hướng về phía mặt không chút thay đổi Vân Thí Thiên, nói: “Những thứ phía sau này, chính là những phiên quốc phụ thuộc các chủ ta, vì biểu thị vui mừng mà đặc biệt đưa lên hạ lễ, chúc mừng Vọng Thiên quân vương từ xa về đến.”

Dứt lời, những người phía sau liên tiếp tiến lên, tươi cười đầy mặt, đều tự đưa cái gọi là hạ lễ.

Phì hoàn yến gầy, đẹp đẽ có, ôn nhu có, nóng bỏng có, văn nhã có, các hình thái mỹ nữ, đó là khuynh thành mà ra, người người đều là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Trong nháy mắt, cả nghị chính cung Vọng Thiên Nhai đều phát sáng cả lên.

Biết rõ Vân Thí Thiên vì một nữ nhân mà chậm trễ thời gian quay về.

Nhưng lại đưa đến vô số mỹ nữ cao cấp, tâm tư này…

Vọng Thiên quần thần, không dám nói một lời, nhất tề trầm mặc.

Vân Thí Thiên cao cao tại thượng ngồi, nhìn trước mắt hết thảy, không tỏ bất cứ thái độ gì.

Mà Phong Vô Tâm và đám người Yến Trần vốn hẳn là ra mặt giải quyết, lại liếc nhau, sau đó mỉm cười quay đầu nhìn về phía Lạc Vũ.

Ngươi không phải là vị hôn thê của chủ nhân sao.

Nhiều như vậy nữ nhân tới rồi, tự nhiên là ngươi phải ra mặt thu thập.

Trong lúc nhất thời, cả triều đại thần toàn bộ đem ánh mắt tập trung tới trên người Lạc Vũ.

Chương 56: Không Đánh Mà Thắng
Tại nghị chính cung của Vọng Thiên Nhai, lần đầu tiên quần thần lướt qua Vân Thí Thiên nhìn những người khác đi bên cạnh hắn.

Lạc Vũ đứng ở vị trí trên, trong lúc nhất thời thật không biết nên cảm thấy vinh hạnh, hay nên cảm thấy áp lực.

Cả người trang phục màu lam nhạt, tháo vát mà gọn nhẹ, trong sáng.

Đứng ở trên đài cao, so sánh cùng những nữ nhân thiên kiều bá mị trang điểm tuyệt sắc phía dưới, Lạc Vũ mặc dù dung mạo xuất sắc, nhưng lại thiên về thương trúc một loại thanh hành (*vẻ đẹp thanh cao như trúc xanh).

Mà không còn nhìn đàn hoa kiều diễm phía dưới nữa. (*làm cho người ta không còn chú ý tới những nữ nhân kiều diễm bên dưới nữa).

Tại một đám oanh oanh yến yến trước mặt, là hạc lạc giữa bầy gà, hiển lộ vẻ oai phong khác người. (*nổi bật giữa đám đông).

Quần thần trong mắt sâu xa so sánh đối lập, không ngừng suy nghĩ từ ngữ thích hợp.

“Quân vương Vọng Thiên, không tiếp nhận lễ vật của chủ nhân ta sao? Chẳng lẽ là chưa đủ đẹp? Hay là khẩu vị của quân vương ngài quá mức đặc biệt, không thích những mỹ nữ tuyệt sắc này?”.

Người nam nhân trung niên nhận sứ mệnh ngoại giao thấy trên đại điện không có người nào mở miệng, tươi cười trên mặt lại càng phát ra sáng lạn, nói.

Bất quá lời nói kia lại thực sắc bén.

Quân vương Vọng Thiên Nhai, ngay cả lễ vật của Phạm Thiên các chủ của hắn cũng không dám nhận.

Lời này nói ra ý thứ nhất chính là nói quân vương Vọng Thiên Nhai sợ Phạm Thiên các.

Đồng thời càng nhiều ý ám chỉ, Vân Thí Thiên thích nữ nhân xấu xí.

Từ lúc Phật quân vương trở về, Vân Thí Thiên tại sao lưu lại nữ nhân, Phật Tiên Nhất Thủy thế lực lớn ai không biết.

Xấu nữ, vẫn không có tình cảm đối với phụ nữ – Vân Thí Thiên, thích một xấu nữ.

Chuyện này quả thực là truyện cười số một của Phật Tiên Nhất Thủy.

Vân Thí Thiên tựa vào ghế kỳ lân, nghe vậy lạnh lùng nhìn lướt qua người trung niên phía dưới, hiển nhiên không có ý định lên tiếng, khóe mắt khẽ quét qua Lạc Vũ một cái.

Cư nhiên thật sự đem chuyện này giao cho Lạc Vũ xử lý.

Lạc Vũ thấy vậy khẽ nhếch mày một chút, buông bàn tay đang lôi kéo của Lạc Lê ra, chậm rãi điều chỉnh vạt áo, rồi từng bước đi ra....
<<1...122123124125126...136>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000960s | View: 19546 (+15)

On C-STAT