Đây quả là một nước cờ cao minh của hắn.
Nhờ mờ ảo thần thông mà đạt được đại thu hoạch.
Thật không ngờ chưa kịp quay đầu, đã bị người của Đế Phạm Thiên xuống tay đối với cha mẹ Lạc Vũ.
Không biết tại sao Phiêu Miểu tộc lại có mối liên hệ với người nhà Lạc Vũ, nhưng đây lại là sự thật.
Cha mẹ Lạc Vũ vốn là người quan trọng đối với nàng.
Hảo cho ngươi một Đế Phạm Thiên.
Hảo cho ngươi một người chiếm hà đông, ta chiếm hà tây.
Vân Thí Thiên hắn gặp được tộc nhân Phiêu Miểu, hiểu biết được một chút sự tình.
Đế Phạm Thiên hắn lại bắt đi cha mẹ Lạc Vũ, những người vô cùng quan trọng với nàng.
Tốt, rất tốt, rất tốt.
Mi mắt Vân Thí Thiên mang theo tia sát khí, giận dữ phản cười, một đầu tóc bạc không gió tự động bay bay, tứ tán trên bầu trời.
Vân Thí Thiên biết được nguyên nhân cha mẹ LẠc Vũ biến mất khi Tiểu Ngân ngậm tới quần áo dính máu của bọn họ.
Ở dưới kia Lạc Vũ vẫn còn không biết.
Chợt nghe thấy trên đỉnh đầu, Vân Thí Thiên nói cha mẹ nàng không có ở chỗ này, như vậy ngày đó tình cảnh lộn xộn cùng vết máu chói mắt trong đại lao chứng tỏ cha mẹ nàng là bị bắt thật rồi.
Lạc Vũ lập tức vừa vội vừa tức, cả đôi mắt tràn đầy màu đỏ dữ tợn.
“Như vậy cha mẹ đang ở nơi nào, cha mẹ đi chỗ nào rồi?” Lạc Lê theo sát Lạc Vũ gấp đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ sắp khóc ra nước mắt.
“Giá Hiên Chiến, ngươi đi ra cho ta.” Đôi mắt Lạc Vũ đã đỏ bừng cả lên.
Trong cơn tức giận, thẳng hô tên tục của Phi Vũ quốc vương.
Hắn đem cha mẹ nàng dời đi nơi nào rồi?
Nếu không phải hắn bắt đi cha mẹ nàng, nếu không bởi vì hắn chấp nhất đem bọn họ lại đây.
Cha mẹ nàng sao có thể gặp chuyện không may được chứ?
Sao có thể bây giờ đang ở đâu cũng không biết được cơ chứ?
Lạc Vũ càng nghĩ càng tức giận như một đầu xe lửa đang xịt khói, lửa giận hừng hực bay lên trên không trung vương cung Phi Vũ, nàng tìm không thấy Phi Vũ quốc vương.
“Đi ra, cái lão vương bát đản ngươi đi ra cho ta.” Lạc Lê cũng đỏ cả mắt, giống như một con trâu nhỏ.
Nghiêm Liệt cùng Phủ Hạc Vu liếc mắt lẫn nhau, đi theo sát phía sau Lạc Vũ.
Bọn họ chỉ cần giữ vững vị trí Đế Quốc học viện và hiệp hội dược sư là đủ rồi.
Phi Vũ quốc sắp phải đổi một quốc quân.
Đối với bọn họ mà nói chỉ có lợi mà không có hại.
Bởi vậy, bọn họ không chút nào nhúng tay hỗ trợ Phi Vũ quốc vương, ngược lại thường thường giúp Lạc Vũ giải quyết một chút ít phiền toái.
“Lạc Vũ.” Ngay lúc Lạc Vũ vừa vội vừa tức, thanh âm Phi Vũ quốc vương đột nhiên truyền đến, ngay sau đó hắn bước ra từ trong tẩm cung của hắn.
Lạc Lê vừa thấy Phi Vũ quốc vương, trường kiếm trong tay giương lên, phẫn nộ phóng vụt về phía Phi Vũ quốc vương.
Vương bát đản, bắt cóc cha mẹ hắn, bây giờ lại làm cho bọn họ không thể gặp được cha mẹ rồi.
Hắn muốn chém người kia hai kiếm sau đó nói sau.
Lạc Lê như một con trâu nhỏ vọt mạnh tới, mà hắn mới lao ra vài bước, bên cạnh Lạc Vũ đột nhiên giương tay ra, nắm hắn trở về.
Lạc Lê nhất thời sửng sốt, quay đầu lại nói: “Tỷ tỷ?”
Lạc Vũ không nói gì, chỉ cau mày nhìn Phi Vũ quốc vương trước mắt.
Chỉ thấy quanh thân Phi Vũ quốc vương lúc này tràn ra một cỗ khí tức màu xanh, đem hắn bao quanh ở bên trong.
Không phải là đấu khí màu xanh, mà là một loại lực lượng gần như trong suốt.
Tràn ngập chính khí, là một cỗ lực lượng ẩn chứa chính trực nghiêm cẩn.
Lực lượng này…
Nghiêm Liệt, Phủ Hạc Vu đều nhất tề sửng sốt.
Đây là lực lượng gì vậy? Tại sao cho tới bây giờ bọn họ chưa từng phát hiện, cũng chưa từng gặp qua.
Lạc Vũ lại rất nhanh quét mắt nhìn Phi Vũ quốc vương một cái, nhuyễn kiếm trong tay bổ khoảng không vẽ thành một vòng cung, một kiếm quét ngang về hướng cổ khí tức màu xanh bao vây lấy Phi Vũ quốc vương.
“Bịch.” Một thanh âm va chạm vang lên.
Không có khói, không có sương, không có chút khí tức ba động.
Giống như một kiếm của Lạc Vũ là chém vào trong nước vậy, hoàn toàn không khơi gợi một tia gợn sóng.
Ánh mắt Lạc Vũ hơi trầm xuống, mặc dù một kiếm này của nàng chỉ dùng có 5 phần công lực, nhưng vẫn gợn sóng không sợ hãi như vậy, lực lượng màu xanh này…
“Con mẹ nó, làm con rùa rụt đầu rồi.” Vương Hầu thấy vậy nhất thời mắng to.
“Không cần sợ hắn lui xác vào trong, ta đi tìm người giúp.” Hoàng Vũ bình tĩnh chỉ chỉ Vân Thí Thiên trên đỉnh đầu, sau đó xoay người chạy đi.
Rùa rụt đầu lui xác, không sợ hắn xác dày, chỉ sợ hắn không dày.
Có một vị cường giả phía trên, không tin không đánh cho con rùa rụt đầu phải vươn cái cổ đầy thịt ra.
“Lạc Vũ.” Phi Vũ quốc vương nhìn hành động của Lạc Vũ, lại trầm giọng kêu một tiếng Lạc Vũ.
Lạc Vũ lạnh lùng giương mi nhìn Phi Vũ quốc vương.
Phi Vũ quốc vương đối diện đôi mắt màu đỏ của Lạc Vũ, hắn thật sâu thở dài một hơi.
“Lạc Vũ, ta giam giữ cha mẹ ngươi, không phải là muốn đối phó bọn họ, mặc dù ta quả thật có ý nghĩ muốn dùng cha mẹ ngươi uy hiếp ngươi, hàn gắn lại cảm tình giữa ngươi và tam nhi.
Nhưng là, đây tuyệt đối là do Quân Vân cam tâm tình nguyện.”
Nói đến đây Phi Vũ quốc vương có chút cất cao giọng, tiếp tục nói: “Ta nói ra ngươi sẽ không tin, nhưng Quân Vân quả thật đã đáp ứng ta, tuyệt đối không giải trừ hôn ước…”
“Thúi lắm.”
Vương Hầu vốn cơ trí, vừa nhìn vào ánh mắt đưa tình của Lạc Vũ và Vân Thí Thiên, đem so sánh với thái độ đối xử với Lạc Vũ của Giá Hiên Mặc Viêm, lại đem những sự tình xảy ra trong thời gian này xâu chuỗi lại, hắn đã đoán được tám chín phần rồi.
Lúc này vừa nghe Phi Vũ quốc vương nói những lời không thực tế như thế, nhất thời lên tiếng quát mắng.
Phi Vũ quốc vương nghe vậy nhíu nhíu mày, đã thấy Lạc Vũ cũng không phản bác những lời của Vương Hầu.
Hơn nữa, sắc mặt càng thêm lạnh băng.
“Hôn ước của ta, ta muốn giải trừ thì giải trừ, cha mẹ ta cũng sẽ thuận theo ý nguyện của ta, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm cho ta không có hạnh phúc.”
Mắt lạnh nhìn Phi Vũ quốc vương, mỗi câu mỗi chữ của Lạc Vũ lạnh như băng và vô tình.
Hôn ước, hôn ước, nàng là đến từ thế kỷ 21.
Cha mẹ chi mệnh, môi chước ngôn là cái gì vậy. (*hôn nhân đại sự thuận theo cha mẹ an bài và mai mối tới cửa cầu hôn.)
Nàng chỉ biết tự do yêu đương, hết thảy tùy con tim.
Lúc trước không để ý tới hôn ước này, bất quá là không muốn cha mẹ gặp tình cảnh khó khăn.
Lúc này, nếu lại đem cái hôn ước này lại trói buộc nàng, đúng la mơ tưởng.
Lời nói vừa rơi xuống, theo sát sau đó Quân Phi giương mi, cùng Vương Hầu lớn tiếng khen hay.
Ngay cả Lạc Lê còn nhỏ tuổi cũng đồng ý vỗ tay.
Phi Vũ quốc vương thấy vậy trong mắt hiện lên một tia thâm ý, nhìn Lạc Vũ chậm rãi nói: “Hài tử, ngươi sớm muộn sẽ có một ngày hiểu rõ, Giá Hiên chúng ta và ngươi là cùng một nhà, cùng chung một trận tuyến.
Bây giờ ta không thể nói với ngươi nguyên do, bởi vì cho dù ta có nói, ngươi cũng sẽ không tin mỗi câu mỗi chữ của ta.
Đến lúc đó, Quân Vân sẽ tự mình nói với ngươi, khi đó, ngươi hãy nói ngẫm lại những lời ta nói hôm nay.
Lạc Vũ, từ đầu đến cuối, ta chưa từng nghĩ tới hại ngươi.”
Nói đến đây, Phi Vũ quốc vương bỗng nhiên ngừng một chút, không cho Lạc Vũ có cơ hội tiếp lời, lại nói tiếp: “Lạc Vũ, mấy năm nay, ta không quan tâm hỏi han đến cha mẹ ngươi và ngươi, tùy ý Quân Nhiêu Thiên đuổi cả nhà ngươi đến nơi biên thùy hẻo lánh.
Là vì muốn che dấu sự tồn tại của Quân Vân, và lo lắng sự an nguy của các ngươi.
Không bại lộ hành tung của các ngươi trước mặt người khác, các ngươi tuyệt đối sẽ an toàn.
Mà lúc này đây, ta an bài Quân Vân ở chỗ sâu nhất trong thiên lao, cũng là vì an toàn của hắn.
Phải biết rằng, hắn đã sớm là mục tiêu của các quốc gia khác, nếu không an bày hắn ở nơi tuyệt đối an toàn, ngay cả ta cũng không thể bảo hộ chu toàn cho hắn, cho nên mới an bày hắn ở chỗ này.
Thật không ngờ…”
Nói tới đây Phi Vũ quốc vương lắc đầu, cau mày trầm giọng nói: “Nhưng là, ta đề phòng chung quanh, nhưng lại không ngờ có thế lực khác hỗn loạn tiến vào.
Chuyện này, ta sẽ cho ngươi một công đạo.
Lạc Vũ, những lời dư thừa ta sẽ không nói, mà nói ngươi cũng không tin, chờ ta tìm được Quân Vân, sẽ cùng hắn đến gặp ngươi.”
Nói đến đây, ánh sáng màu xanh trên người Phi Vũ quốc vương càng thêm sáng lạn.
“Khi đó, ngươi sẽ biết những lời ta nói là thật hay giả.” Thanh âm trầm ổn mà lão luyện tràn ngập trên bầu trời....
Quét Virus: An toàn