Old school Easter eggs.
* Danh ngôn tình yêu: Trên thế gian này chẳng có vị thần nào đẹp hơn thần mặt trời, chẳng có ngọn lửa nào kỳ diệu hơn ngọn lửa tình yêu.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Đọc thân cần yêu

Đọc thân cần yêu

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 2733 bình chọn

n. Nhưng hóa ra không phải. Cho nên…

Đúng lúc Lê hít sâu một hơi để dứt khoát nói ra lời kết luận thì một nhóm bác sĩ thực tập theo nhau vào phòng. Vẻ mặt không có biểu hiện gì của sự an ủi hay thương xót của họ làm Lê chưng hửng. Câu hỏi vừa lờ mờ hiện ra trong đầu Lê lập tức được trả lời khi một bác sĩ lớn tuổi xuất hiện dặn dò Nguyễn về những điểm cần chú ý. Nguyễn liếc nhìn cặp mắt bối rối không biết phải vui mừng hay tức giận của Lê, tự nhiên bật cười.

Nhóm bác sĩ xuất hiện thật không đúng lúc nhưng cũng thật đúng lúc. Sau khi họ rời đi, hẳn hai người sẽ phải tiếp tục câu chuyện có giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng ở trên. Lần này, hẳn Nguyễn sẽ yêu cầu Lê sờ xuống bụng trước khi phát biểu. Lần này, hẳn Nguyễn sẽ không để Lê độc thoại nữa…

Dù sao thì hai người vẫn cần cưới gấp.
Chương 6: Quà

Tối muộn ngày 24, anh đứng trước thang máy của một khu chung cư cao cấp và thấy chính mình trong bộ dạng của một ông già Noel hiện trên vách thép bóng loáng.

Gần một tiếng trước, khi đang chờ “ông già Noel” cuối cùng trở về nhà sách để có thể thở phào vì chiến dịch Giáng sinh năm nay kết thúc thắng lợi, anh nhận được điện thoại từ bệnh viện. Cậu sinh viên đóng vai ông già Noel đi đưa quà bị ngã xe, sọ não tay chân không việc gì nhưng cổ và mặt bị mảnh nhựa của mũ bảo hiểm cứa vào mất máu nhiều nên phải vào cấp cứu. Nh

m sinh viên đóng vai ông già Noel đã nghỉ hết, nhà sách chỉ còn lại ba người là anh cùng hai cô nhân viên bán hàng. Vội vàng báo tên viện và dúi tiền vào tay các cô để đi lo thuốc men, anh thay bộ quần áo đỏ, xách túi quà nhảy lên xe, hơi thở như làn khói bay ra từ bộ râu giả trắng xóa.

Luồn lách giữa dòng xe đông nghẹt, lướt qua những gương mặt xa lạ – những gia đình chở con đi chơi và những chàng trai chở bạn gái đi chơi, tự nhiên anh nghĩ đến một dòng chữ nhỏ in trên bìa sau của một cuốn sách mới phát hành. “Trong những ngày lễ, người hạnh phúc sẽ càng hạnh phúc, người cô đơn sẽ càng cô đơn.” Đã năm năm, ngày lễ cứ sượt qua cuộc sống của anh và không để dấu vết gì đọng lại. Anh nhớ rõ chúng, cảm thấy không khí rộn ràng náo nhiệt của chúng, thậm chí còn hơi căng thẳng mỗi khi chúng sắp đến gần…, nhưng tất cả chỉ vì công việc ở nhà sách yêu cầu anh phải như vậy.

Tiếng “đoong” nhẹ nhàng của thang máy kéo anh trở về thực tế. Bên dưới bộ râu, miệng anh hơi nhếch lên thành một nụ cười buồn. Vậy là chỉ còn một món quà phải trao, với anh, đêm Noel sắp kết thúc. Dù sao thì công việc thế chân đột xuất này cũng khiến kỷ niệm Giáng sinh năm nay có một chút khác biệt. Anh chỉnh lại chiếc thắt lưng lỏng lẻo bên ngoài bộ quần áo bằng nỉ đỏ rẻ tiền rồi vươn tay bấm nút. Hy vọng đứa trẻ trên tầng 15 vẫn còn thức và vẫn còn tin ông già Noel.

* * *

Bun ngọ nguậy trên salon. Bà ngoại nó đang vặn vặn cái chổi lau nhà. Vì bà lau nhà nên nó phải ngồi “trật tự” trên salon. Này giờ, nó cố chống lại cơn buồn ngủ bằng cách nhìn ra cửa một chút rồi nhìn màn hình TV một chút. Bun chưa biết xem đồng hồ nhưng biết ước lượng sớm muộn bằng những chương trình quen thuộc. Kênh này bắt đầu có Anh Chuối mà sao mẹ chưa về?

Có tiếng chuông cửa, Bun vẫn ngồi nguyên trên salon. Không phải mẹ, mẹ chẳng bao giờ bấm

Người ra mở cửa làm anh sững lại. Anh chưa gặp bà bao giờ, chỉ xem ảnh, bức ảnh bà chụp với con gái, hai mẹ con rất giống nhau.

– Chú vào đi! – Bà mỉm cười nhã nhặn, cúi xuống lấy đôi dép đi trong nhà đặt trước chân anh, nói bằng giọng gần như thì thào. – Chú đi dép vào, tôi vừa lau nhà.

Anh cúi xuống chân. Đôi dép bông to xụ có hình đầu con tuần lộc trông còn rõ phong vị Giáng sinh hơn cả bộ đồ nỉ đỏ thùng thình và bộ râu giả xộc xệch của anh. Năm năm trước, anh từng có những ngày tháng đẹp trong một căn hộ tập thể nhỏ cũ kỹ, nơi đó cũng có những đôi dép bông ngộ nghĩnh ấm áp thế này…

Một đôi chân lũn cũn đi dép nhỏ hình cây thông xuất hiện trước mặt, anh ngẩng lên. Trong khoảnh khắc, cảm giác đau đến mức muốn nghẹt thở vây lấy lồng ngực anh.

– Bun chào ông già Noel đi! – Bà bó lên tiếng nhắc.

– Con chào ông. – Thằng bé khoanh tay cúi đầu cười bẽn lẽn, cả cử chỉ và giọng nói đều hoàn toàn không giống trẻ con miền Bắc.

– Chào Bun, Bun năm nay mấy tuổi rồi?

– Dạ, con bốn tuổi.

Một lần nữa, anh cúi xuống, vờ lục lọi trong túi quà lép kẹp để ngăn cơn xúc động đang chực phá ra khỏi cơ thể. Anh cố nói nghe thật bình thường nhưng giọng vẫn không thể không run rẩy.

– Quà Giáng sinh của Bun đây…

Thằng bé nói cảm ơn, nhận hộp đồ chơi trong tay anh, ngoẹo đầu nhìn nhìn nghĩ nghĩ một lát rồi nói ấp úng:

– Ông ơi… chắc ông đưa… lộn rồi. Con… con… hông có xin quà này.

– Sao thế Bun? – Bà nó tiến đến lấy hộp quà mở ra. – Siêu nhân đấy. Bun thích nhất siêu nhân đúng

– Dạ, con thích… nhưng con xin ông già Noel… này nọ cơ! – Thằng bé lắc đầu quầy quậy.

Anh ngồi xuống nhìn vào gương mặt lần đầu gặp nhưng rất quen thuộc của nó, hắng giọng dỗ dành:

– Thế Bun xin ông cái gì? Sao ông nhớ là Bun xin ông siêu nhân nhỉ?

Trong lúc Bun còn lúng búng câu gì không rõ, đèn phòng khách tự nhiên chập chờn mấy cái rồi tắt phụt. Thằng bé đột nhiên túm chặt lấy cổ anh, khóc mếu máo. Bà nó cuống quít bước gần về phía anh.

– Bun không sợ, không sợ. Bà bật đèn ngay đây.

Chỉ đến khi một bức đèn tranh trên tường phòng khách được bật lên tỏa ánh sáng ấm mờ, hai bàn tay bé tí mới buông lỏng cổ áo anh. Anh bế nó đứng dậy, đờ đẫn vỗ vỗ lưng nó, nhất thời không biết nói gì, chợt thấy cái lốt ông già Noel này thực sự đáng ghét! Nếu không có những thứ rác rưởi này, hẳn anh đã có thể mở miệng hỏi nhiều hơn một chút và biết nhiều hơn một chút.

– Để tôi bế cháu. – Dường như thấy biểu hiện của anh hơi lạ, bà vừa nói nhanh vừa tiến đến giơ tay định đỡ lấy thằng bé.

-Phòng của Bun ở đâu ạ? – Anh nghiêng người tránh, anh không nghĩ bà đủ sức bế thằng bé, nó đã bốn tuổi và phải nặng tới gần 20 kg.

– Đây, lối này… – Bà vừa đi vừa thấp giọng nói như ột mình mình nghe. – Cháu nó sợ tối, tại hồi trước ở trong Sài Gòn mẹ nó hay đi vắng, không có người trông…

Phòng trẻ con trang trí rất đẹp, đẹp hơn cả phòng đọc cho trẻ em trong nhà sách của anh. Đồ gỗ và gối đệm hình như đều là hàng nhập khẩu. Anh đặt thằng bé xuống giường. Bà nó vội vàng lấy điều khiển từ xa bật điều hòa, vừa đắp chăn cho nó vừa luôn miệng dỗ dành.

Bên ngoài có tiếng mở cửa, thằng bé đang nằm thút thít chợt vùng dậy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét toáng lên “Mẹ dzìa! Mẹ dzìa

* * *

Bun nhào vào lòng mẹ. Nó đã bốn tuổi rưỡi và rất khỏe. Mấy lần nó bất ngờ lao đến đu lên người mẹ khiến mẹ nó suýt ngã. Lần này cũng vậy, mẹ hơi loạng choạng nhưng cuối cùng vẫn bế được nó. Mẹ thật là thơm! Nó rút vào cổ mẹ, vẫn còn hơi sụt sịt:

– Mẹ hứa dzìa đúng giờ coi Anh Chuối mà sao mẹ hông dzìa?

– Mẹ xin lỗi, mẹ bận đi làm. Hôm nay ông già Noel có đến tặng quà cho Bun không?

– Có, nhưng ông tặng lộn đồ. Mẹ nói ông đổi cho con được hông mẹ?

– Được rồi, mai mẹ sẽ viết thư hỏi ông, nhé.

– Ông còn ở đây nè mẹ.

* * *

Anh đứng một bên nhìn trân trân như kẻ ngốc, ngực vẫn nhân nhẩn đau. Cô lặng lẽ bế thằng bé vào phòng, một lát mới trở ra. Năm năm, có rất nhiều, rất nhiều thứ đã và sẽ thay đổi.

– Mấy năm nay em ở Sài Gòn? – Anh hỏi mà giống như khẳng định.

– Vâng. Anh hiện giờ làm gì? – Cô hỏi, đích thực là hỏi.

– Anh làm cho nhà sách. – Anh trả lời, rất chung chung.

– Mẹ anh dạo này có khỏe không? – Cô hỏi, rất cụ thể.

– Mẹ anh mới mất năm kia, bệnh cũ. Trkhi đi, mẹ có nhắc em. Mẹ bảo hồi đó là vì mẹ… Mẹ muốn xin lỗi em nhưng… – Anh nói, rất dài dòng và ngập ngừng.

– Đều qua cả rồi! – Cô nói, rất ngắn gọn và dứt khoát.

Anh đặt tay lên tay cô, mắt nhìn thẳng băng như ghim vào người đối diện. Cô rút tay, quay đi, cả gương mặt lặng lặng, chỉ có bóng nước trong mắt hơi hơi lay động.

– Còn Bun thì sao? – Anh hỏi thẳng thắn.

– Nó thì liên quan gì đâu… – Cô đáp vòng vo.

– Nó là con anh. – Anh khẳng định.

– Anh nhầm. – Cô cũng khẳng định.

– Anh không nhầm. – Anh phủ định.

– Anh muốn nghĩ thế nào

thì tùy! Giờ cũng muộn rồi, anh về đi đã. – Cô buông thõng, vẻ mệt mỏi hiện rõ trong từng chữ.

Nếu vẫn còn tiếp tục nói, chắc hai người sẽ có một đêm Giáng sinh trắng. Nhìn bàn tay cô run run vịn tay nắm cửa, anh muốn kéo cô vào lòng, ôm thật chặt và không bao giờ buông ra. Nhưng có lẽ mọi việc phải cần thêm một chút thời gian, chỉ một chút.

– Bun có đi học không? – Anh hỏi hơi đột ngột.

– Còn chưa tìm được trường. – Cô trả lời hơi thờ ơ.

– Vậy mai anh qua. – Anh nói quả quyết.

– Không cần. Có mẹ em rồi. – Cô từ chối cũng quả quyết.

– Mẹ em không sửa được điện.

Sau năm năm, anh lại nhìn thấy cô mỉm cười, dù nụ cười vô cùng nhợt nhạt

* * *

Bun hé mắt nhìn. Bà ngoại vẫn chưa về phòng. Bà đang xì mũi vào khăn giấy. Nó thò tay giật giật áo bà.

– Mẹ và ông già Noel nói chuyện lâu quá hả bà ngoại!

– Ừ. – Bà nó tiếp tục xì mũi.

– Liệu ông già Noel có chịu đổi quà cho con hông?

...

<<1...7891011...15>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000734s | View: 2733 (+3)

On C-STAT