Old school Easter eggs.
* Danh ngôn tình yêu: Ái tình không nhìn bằng mắt mà bằng tâm hồn. Vì vậy, nhân loại khắc họa Thần Tình ái có hai cánh nhưng con mắt mù lòa.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Người yêu thích giả ngốc

Người yêu thích giả ngốc

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 10462 bình chọn


Tử Câm rất thích nhìn bọn họ quay phim, từng cảnh từng cảnh, biến những hình ảnh đã từng ở trong đầu mình trở thành sự thực. Cô cảm thấy hết sức thần kỳ, giống như đã “đãi đá thành vàng”, mà người mang khối đá như cô biến thành vàng này, chính là Tịch Mạc Thiên.
Hạ Tử Câm cũng không phải là một người phụ nữ không biết tốt xấu. Cô rất biết trân trọng hạnh phúc, về Chu Hàng và Triệu Giai Kỳ, cô không muốn hỏi tới, càng không muốn khiến mọi chuyện thêm rối lên. Cô chỉ cần núp ở trong ngực Tịch Mạc Thiên để anh xử hết thảy.
Cho nên Mạch Tử nói, cô mặc dù ngốc, lại có ngốc phúc, nhưng mà thời điểm khi mẹ Chu Hàng đến tìm, phiền phức của cô vẫn phải tới.
“Tử Câm, anh cũng biết ghen.”…

.
.
Nếu như nói cho tới bây giờ, Hạ Tử Câm còn có một chút tình cũ với Chu Hàng thì nguồn gốc chính là từ người mẹ này của anh ta.

Mẹ Chu là một phụ nữ ấm áp, hơn nữa còn đối xử với Hạ Tử Câm rất tốt. Lúc cô còn yêu nhau với Chu Hàng, bà thường thường sẽ gọi điện thoại bảo Tử Câm đến nhà, làm cả một bàn thức ăn, để cô được thưởng thức những món ngon, trước khi về còn cho cô mù tạc, tương ớt do chính tay bà làm. Những việc ấy tuy nhỏ nhưng giống như từng giọt nước ấm khắc ghi trong lòng cô, khiến Hạ Tử Câm không cách nào cự tuyệt bà, hơn nữa trong điện thoại còn là giọng điệu hèn mọn, thậm chí là van xin như thế.
Hạ Tử Câm viện cớ, lén Tịch Mạc Thiên đi gặp mẹ Chu, chuyện này thật có chút khó khăn, cũng may hai ngày nay Tịch Mạc Thiên cực kì bận, mơ hồ nghe nói là mảnh đất định khởi công xây dựng Bệnh viện tổng hợp của Tịch thị xảy ra chút phiền phức. Hạ Tử Câm cũng không hiểu, chỉ là những ngày này Tịch Mạc Thiên phải làm việc rất khuya, mỗi cuộc họp đều kéo dài đến mấy giờ, vì vậy Hạ Tử Câm mới có cơ hội chuồn ra ngoài.
Địa điểm gặp mặt là cửa hàng KFC ở đối diện cao ốc. Có thể do đang là buổi chiều nên trong KFC khách không đông, Hạ Tử Câm đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy mẹ Chu có vẻ tiều tụy, già hơn rất nhiều đang ngồi ở trong góc.


Mẹ Chu Hàng đã nhìn thấy Hạ Tử Câm từ lúc cô mới bước vào. Nói thật, bà rất thích Hạ Tử Câm, thích hơn Triệu Giai Kỳ gấp mấy lần. Mặc dù Tử Câm là một cô nhi, nhưng trên người luôn có loại hương vị thánh thiện, tinh khiết, không hư vinh, không kiêu ngạo.
Về sau Chu Hàng bắt đầu ghét bỏ cô không biết cầu tiến, không ôm chí lớn, tầm thường, mẹ Chu cũng đã nói với Chu Hàng mấy lần:
“Con cưới chính là một người vợ, muốn có ý chí cầu tiến như vậy để làm gì?”
Con trai nhìn như khôn khéo, có lúc cũng hồ đồ, Triệu Giai Kỳ có năng lực, có bản lãnh, nhưng cũng lõi đời, điêu ngoa. Lúc ấy Chu Hàng vừa nghe mấy câu này liền phản bác lại:
“Con cưới Tử Câm, dùng chút tiền gửi ngân hàng này của nhà chúng ta có thể mua được phòng sao? Nếu có mua, bằng tiền lương của mình con đến bao giờ mới trả hết? Cơm cũng không có mà ăn, chứ đừng nói, công việc bây giờ của con lại còn phải nhờ vào Giai Kỳ, hơn nữa, Tử Câm còn có bệnh tim, tương lai có thể sanh con hay không còn chưa biết được, mẹ không muốn có cháu sao?”
Con trai làm chuyện không có nhân đức như vậy, khiến mẹ Chu mỗi lần nhớ tới, đều cảm thấy quá có lỗi với Tử Câm, nhưng cha mẹ Chu gia dù sao cũng là một gia đình truyền thống bình thường, lại có chút lòng riêng, Tử Câm dù sao cũng chỉ là người ngoài, Chu Hàng mới là con trai ruột thịt.
Khiến mẹ Chu Hàng phải hạ mặt xuống cầu xin Tử Câm, cũng là do không còn biện pháp nào khác, nhìn Tử Câm đang đi tới, trong nháy mắt, mẹ Chu Hàng suýt nữa không dám nhận.
Chuyện của con huyên náo xôn xao, bà dĩ nhiên biết, Tử Câm gả cho Tịch tổng gì đó, chính là chủ nhân của tòa nhà chọc trời sáng rỡ, chói mắt đối diện kia, ở trong nhận thức của mẹ Chu là quá hư ảo. Nhưng Tử Câm là chân thật, cô trở nên rất xinh đẹp, dưới ánh mặt trời của mùa đông, khẽ nghiêng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ra nụ cười tự nhiên vô cùng rực rỡ, có thể nhìn thấy được, cô đang rất hạnh phúc.
Mẹ Chu từ trước đến giờ cảm thấy, người có thể nói quá, nhưng không thể làm quá, nếu không, cuối cùng cũng sẽ báo gặp ứng, tựa như đứa con trai Chu Hàng của bà.
“Dì Chu, dì tìm cháu có việc sao?”
Hạ Tử Câm cởi áo khoác đặt ở bên cạnh chiếc ghế trống, hơi chần chờ mở miệng. Xác thực, lấy tính tình của Hạ Tử Câm, đối diện với mẹ của bạn trai trước, thật đúng là không biết nên ứng phó thế nào, hơn nữa người bạn trai này còn gây ra cục diện rối rắm như vậy, khiến cô rất mâu thuẫn, rất lúng túng.
Nếu như nói trước kia Tử Câm chỉ là một đóa hoa tầm thường, như vậy hiện tại cô gái đang ngồi ở trước mặt bà, chính là một chậu lan quý giá được nuôi trong phòng ấm, được người ta hết lòng chăm sóc, che chở. Mẹ Chu không rõ trong lòng mình là tư vị gì, nhưng chuyện đến mức này, bà chỉ còn có cách đi cầu xin người ta, dù sao bà cũng chỉ có một đứa con trai là Chu Hàng.
Mẹ Chu nắm chặt tay Hạ Tử Câm:
“Tử Câm, dì biết không nên tới cầu xin cháu, chuyện này do Chu Hàng gây ra, nó nên bị trừng phạt, nhưng, …. Tử Câm, dù sao nó vẫn còn trẻ,

nếu quả thật bị định tội, phải ngồi tù, cả cuộc đời này coi như bị phá hủy rồi. . . . . . Cho nên, Tử Câm, có thể. . . . . . có thể nể tình dì, bỏ qua cho nó lần này được không. . . . . .”

Tử Câm không khỏi ngạc nhiên:
“Ngồi tù? Ngồi tù cái gì?”
Tử Câm thật không nghĩ tới chuyện lại nghiêm trọng như thế, mẹ Chu khẽ lau khóe mắt:
“Đoàn luật sư của chồng cháu kiện nó tội phỉ báng, mấy ngày nữa sẽ mở phiên tòa rồi, Tử Câm, dì van cháu, dì quỳ xuống cầu xin cháu. . . . . .”
Cũng không quản nơi này, trước mặt mọi người, “bùm” một cái quỳ gối xuống đất, Tử Câm vội vàng đỡ bà dậy:
“Dì, dì làm cái gì vậy? Được rồi, được rồi, cháu đồng ý, cháu đồng ý với dì, dì mau đứng dậy đi. . . . . .”
Ngón tay Hạ Tử Câm đặt lên laptop trên bàn, nửa ngày cũng không gõ ra được mấy chữ, trong đầu có chút rối loạn, suy nghĩ nên nói chuyện với Tịch Mạc Thiên thế nào cho thỏa đáng, dường như, người đàn ông này có đôi lúc máu ghen cũng rất lớn.
Nếu để cho Mạch Tử biết chắc chắn sẽ rống cô:
“Cậu quản hắn làm cái gì chứ, có chết đi cũng chỉ làm bẩn một mảnh đất thôi, cần cậu phải xen vào việc của người khác sao?”
Hạ Tử Câm rụt cổ một cái, len lén dùng dư quang quan sát Tịch Mạc Thiên, anh đã làm việc suốt cả một buổi chiều rồi, nửa giờ trước, mới ra khỏi phòng họp, ngồi ở chỗ đó cúi đầu không ngừng bận rộn, chân mày nhíu lại thật chặt, môi mỏng mân thành một đường thẳng, nhìn như cứng rắn, thật ra thì rất mềm mại. . . . . .
Ách. . . . . . mặt Hạ Tử Câm đỏ lên, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lại nghĩ lộn xộn cái gì, chuyện của Chu Hàng, còn không biết phải nói như thế nào đây? Hạ Tử Câm không nhịn được gõ gõ đầu của mình, thật đúng là tự tìm phiền toái cho bản thân.
Chợt nghe thanh âm trầm thấp của Tịch Mạc Thiên truyền đến:
“Đói bụng?”
“À?”
Hạ Tử Câm nhanh chóng ngẩng đầu lên, vừa lúc chống lại ánh nhìn có chút sâu xa của anh:
“Ách! Không, không đói bụng.”
Mắt Tịch Mạc Thiên hơi lóe lên:
“Có phải thừa lúc anh họp, trộm ăn cái gì không tốt cho sức khỏe phải không?”

Hạ Tử Câm sửng sốt, mắt nhanh chóng chớp chớp, có chút chột dạ mở miệng:
“Làm sao anh biết?”
Tịch Mạc Thiên buồn cười nhíu mày, đứng lên sờ sờ đầu của cô:
“Những loại đồ ăn đó ăn nhiều sẽ không tốt cho thân thể, đã nói với em mấy lần rồi sao em không chịu nghe hả.”
Cúi đầu nhìn qua đồng hồ:
“Tan tầm, hôm nay là Chủ nhật, em muốn ăn cái gì?”
Mắt Hạ Tử Câm sáng lên, có chút lấy lòng tiến tới giúp anh sửa sang lại cà vạt, đầu ngón tay chạm đến những nét hoa văn, có mấy phần hưng phấn đề nghị:
“Muốn ăn mì thịt bò có được không?”
Tịch Mạc Thiên cười cười, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn, mặc áo khoác, cầm áo lông của Tử Câm lên, dắt tay cô đi ra ngoài.
Tịch Mạc Thiên không biết, những thói quen dần dần hình thành trong vô thức này của anh, ở trong mắt nhân viên Tịch thị đã từng có sức công phá ngang với bom nguyên tử. Tuy nói lần trước anh đã thổ lộ qua một lần, nhưng dù sao vẫn có chút mơ hồ, cộng thêm hình tượng mặt đen lạnh lùng quanh năm suốt tháng trước kia, đã sớm “thâm căn cố đế” ở trong lòng những nhân viên này.
Vì vậy anh như bây giờ, xác thực là tương phản vĩ đại, hơn nữa anh vẫn không thay đổi, vẫn là khuôn mặt đen lãnh khốc, nhưng tay lại nắm chặt tay cô vợ nhỏ của anh, nhìn qua càng thêm chấn động.
Cũng may, hiện tại mọi người đã dần dần quen, không còn giống với lúc trước. Lần đầu tiên Tịch Mạc Thiên dắt Hạ Tử Câm đi làm, đã từng dẫn tới một trận cuồng phong trong đông đảo công chúng nhân viên Tịch thị, chỉ cần đến thời gian nghỉ ngơi, đều ngồi lại bàn luận xôn xao, giống như thấy được người ngoài hành tinh xâm nhập địa cầu.
Tịch tổng lạnh lùng, luôn cao cao tại thượng có thêm nguyên tố hôn nhân, từ đó khiến cho hình tượng công ty tăng lên, điều này thật đúng một chuyện bất ngờ mà bộ phận tuyên truyền chưa từng nghĩ tới. Vì đã nếm được chút “ngon ngọt” nên nhiều năm sau, bộ phận tuyên truyền thỉnh thoảng lại phơi bày một chút hạnh phúc gia đình của Tịch tổng trên website công ty, đạt được hiệu quả rõ rệt, dĩ nhiên đây là chuyện sau này....
<<1...4142434445...76>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000511s | View: 10462 (+9)

On C-STAT