Năm mười lăm tuổi, anh đã gặp một cô gái như vậy.
Chúng mình học cùng lớp, cùng tổ, anh ngồi ngay đằng sau em.
Suốt ba năm học, mặc dù năm nào cũng phân lại lớp nhưng chúng mình luôn học chung một lớp, chung một tổ, chỗ của anh luôn ở bên trái, bên phải, hoặc ở đằng sau em. Vì vậy, phần lớn thời gian trong ngày, chúng mình cùng ở trong hình tròn có bán kính một mét.
Ở tuổi nay, chúng mình bắt đầu có những thay đổi về sinh lý, chất hóa học trong cơ thể liên tục phát thông điệp "tìm kiếm đối tác để duy trì nòi giống" ra xung quanh. Người nhận được thông điệp này cũng tiết ra chất hóa học để đáp lại, dù bản thân họ không nhận ra. Đây là quá trình thông điệp tình yêu được trao đổi một cách vô thức.
Trong vòng bán kính một mét ấy, chúng mình trong đổi chất hóa học thường xuyên hơn bất kỳ ai. Khi đang chép bài trên bảng bằng bút chì hay cố cưỡng lại cơn buồn ngủ để nghe giảng, chúng mình đều trò chuyện với nhau bằng phương tiện truyền thông gọn nhẹ này.
(Tôi đang tìm đối tượng. Có ai không?)
Chúng mình không mảy may nhận ra hành động thân mật đó vì ai cũng nghĩ: chẳng liên quan gì đến mình.
Em, với cặp kính gọng kim loại, bình thản như linh hồn của một thìa cà phê không màng đến tình yêu. Em để tóc ngắn đến mức không thể ngắn hơn, mặc váy đồng phục dài chấm gối, không có khái niệm về khuyên tai, dây chuyền hay son môi. Trong giờ học, em miệt mài chép bài, hiếm khi ánh mắt em lệch khỏi bốn điểm: bảng đen, giáo viên, sách và vở.
Em đúng là một học sinh mô phạm, xét theo tất cả các nghĩa.
Thật hết sảy!
Tuy nhiên, việc em không thường xuyên có mặt trong top đầu của lớp là một lời chú thích đầy an ủi đối với anh. Em không phải thiên tài, cũng không thuộc loại xuất sắc, em chỉ là một học sinh nghiêm túc biết phấn đấu mà thôi. Một người chính trực, không bao giờ dùng tiểu xảo. Những bạn được em vui vẻ cho mượn vở lại thường đạt điểm cao hơn em. Vở của em được trình bày bằng nét chữ thẳng thớm, dễ đọc. Anh đã phải nhờ đến vở của em khá nhiều.
Nhờ cuốn vở ma thuật ấy mà anh đã duy trì được kết quả học tập, dù anh chẳng thường xuyên đến lớp, thậm chí còn không có cả sách giáo khoa. Chỉ cần lướt qua quyển vở của em thì việc đủ điểm đỗ trong bài kiểm tra không còn là quá khó. Tinh ý hơn một chút là có thể dễ dàng đọc được ý đồ của giáo viên từ những ghi chép của em. Tuy nhiên, vì không phải là một người tinh ý nên em không phát huy được giá trị sử dụng của quyển vở như những người khác. Nhưng em chẳng hề bận tâm. Em luôn chọn cách đi từng bước một, dù cách này khiến em đi chậm hơn mọi người.
Mio ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Tôi im lặng, ngắm nhìn gương mặt nàng dưới ánh đèn màu cam. Người nàng phập phồng theo nhịp thở.
Nàng đang thở. Hệt như nàng vẫn còn sống.
Bỗng ký ức của những ngày tháng cuối cùng của nàng ùa về khiến tim tôi đau nhói.
Tôi sẽ lại mất nàng ư?
Tôi muốn ở cạnh nàng. Mãi mãi, cho tới khi nhắm mắt.
Dù nàng chỉ còn là hồn ma. Dù nàng chẳng nhớ chuyện của hai chúng tôi.
Tôi chỉ cần có nàng bên cạnh.
Tôi khẽ nói với nàng.
"Ngủ ngon nhé."
Yuji đáp.
"Thế hả?"
Tất nhiên là thằng bé đang nói mê.
Chương 7
Sáng hôm sau, khi mở mắt tôi thấy Mio đã dậy và đang chuẩn bị bữa sáng.
"Em ổn chứ? Trong người thế nào rồi?"
"Em vẫn hơi váng vất một chút nhưng đã đỡ hơn hôm qua."
"Em đừng làm quá sức. Bữa sáng cứ để anh."
"Vâng, nhưng vận động thế này sẽ thoải mái hơn."
"Chẳng có gì mới cả. Vẫn như hôm qua thôi."
"Em nhớ thêm gì chưa?"
"Chẳng có gì mới cả. Vẫn như hôm qua thôi."
Nàng xếp lên bàn đĩa thức ăn gồm có trứng chưng và thịt băm viên.
"Đợi Yuji dậy đã. Thường ngày nhà mình vẫn làm vậy."
Tôi có cảm giác chuyện này vẫn xảy ra hằng ngày, như thể hôm qua và hôm kia, tôi đều bắt đầu ngày mới với Mio như hôm nay.
Nàng lau tay và ngồi vào ghế đối diện tôi. Nàng mặc chiếc áo nỉ màu xanh lơ có hình logo của câu lạc bộ thẩm mỹ, nơi nàng từng làm việc. Nàng vẫn mặc chiếc áo này ở nhà. Vẫn kiểu buộc tóc cao ở đằng sau. Tóc dày nên nàng buộc lên gần sát đỉnh đầu. Đây cũng là kiểu nàng thường buộc trước đây.
"Kiểu tóc này", tôi nói, "trông quen quá."
Nàng đăm chiêu trước câu nói của tôi.
"Nghĩa là lâu lắm rồi em mới buộc thế này?"
"À", tôi dừng lại, "Không."
"Em buộc lên vì thấy vướng khi làm bếp thôi."
"Ừ. Phải rồi. Em nói phải."
Không phải tôi không biết nói dối, mà đây là do cái tật đãng trí. Tôi quên mất việc đang giấu nàng mọi chuyện.
Thấy tôi ngồi thần ra, nàng thắc mắc.
"Em thấy lạ quá."
"Lạ gì cơ?"
"Anh đó."
"À", tôi dừng lại, "Thế à?"
"Không có chuyện gì đâu."
Tôi nói.
"Chẳng có gì lạ đâu."
"À vâng", nàng thở dài.
"Hằng ngày em nấu ăn ở đây phải không? Nấu cho anh và Yuji?"
Nàng nhìn chiếc bếp ga dính đầy dầu mỡ và bổn rửa ố vàng.
"À ừ, đúng vậy."
Mảng tường cạnh bếp ga vẫn còn vết tích đen sì của lần đầu tiên (cũng là lần cuối cùng) tôi thử sức với món khoai tây chiên. Tôi quên mất là dầu ăn đang bị dây ra bếp. Chỗ dầu làm ngọn lửa bùng lên dữ dội. Hoảng hốt, tôi múc vội nước nóng còn thừa trong bồn tắm để dập lửa. Chẳng cần nói thì ai cũng biết đó là một hành động sai lầm. Sau một tiếc nổ "bùm", ngọn lửa tự nhiên tắt ngấm.
Tôi lên cơn co giật rồi lịm đi giữa đồng khoai tây cháy đen văng tung tóe.
Đó là chuyện của ba tháng trước.
"Anh này", nàng nói.
"Gì cơ?"
"Tối qua, lúc anh kể chuyện cho em trước khi đi ngủ, anh có nhắc đi nhắc lại rằng em là một người rất nghiêm túc phải không?"
"Ừ, đúng rồi. Em rất nghiêm túc."
"Nhưng nhìn căn phòng này, em lại thấy mình là người lười biếng và cẩu thả. Bếp, nhà tắm, nhà vệ sinh, chẳng chỗ nào có dấu hiệu thường xuyên được dọn dẹp, chưa kể trong tủ lạnh chỉ toàn là đồ ăn sẵn."
Nàng hướng nụ cười chực như sắp khóc về phía tôi.
"Một học sinh mô phạm chưa chắc sẽ thành một người vợ mô phạm nhỉ."
"Ôi, không phải vậy đâu."
Câu nói tự nhiên bật ra khỏi miệng tôi.
Nàng nhìn vào mắt tôi chờ đợi.
Tôi nhắc lại.
"Thực tế không phải như vậy."
Mắt nàng tối sầm lại.
Tôi vẫn luôn kém cỏi trong khoản thuyết phục người khác bằng những từ ngữ có trọng lượng. Những lúc thế này, tôi chỉ toàn thốt ra những câu ngốc nghếch nhất.
"Anh nói thật mà."
Tôi nhắc lại với giọng lí nhí như đang tự lẩm bẩm. Tôi cố tìm một lý do giả tưởng nào đó, nhưng thật xuất sắc là tôi không tìm ra lý do nào.
"Anh sẽ kể cho em sau", tôi nói.
"Tất cả", tôi dang rộng hai tay, chỉ một lượt khắp căn phòng, "đều có lý do."
"Thế hả?"
"Ừ."
Hồi nàng còn sống, nhà cửa không thế này. Bếp, phòng tắm, nhà vệ sinh luôn được nàng chăm chút sạch sẽ và tiện dụng. Trong tủ lạnh chỉ có thức ăn tươi sống, không bao giờ có đồ ăn sẵn. Tôi là thủ phạm gây ra tình trạng trên. Nếu như trước đây, tôi chẳng làm được gì nếu không có vở của nàng thì nay, khi đã trưởng thành, tôi vẫn hệt như vậy.
Không có nàng, tôi chẳng làm nên trò trống gì.
"Tóc của anh", nàng ngây ra nhìn tôi. "Tối nay để em cắt cho nhé?"
"Tóc à?" Tôi vân vê mấy sợi tóc xoăn tít của mình.
"Anh cắt tóc lần cuối là khi nào?"
"Hình như cách đây ba tháng."
"Anh vẫn đang đi làm đúng không?"
"Ừ, sao hả em?"
"Đầu tóc anh thế kia mà không bị sao ư?"
"Chẳng thấy ai nói gì cả. Nhưng trông khiếp thế cơ à?"
"Trông bù xù như con sư tử mới ngủ dậy."
"Trời."
"Anh được chỗ làm ưu đãi quá."
Lời nhận xét của nàng rất chính xác.
Loài bao dung ngay cả với con sư tử mới ngủ dậy chính là loài chó St. Bernard.
Vừa rồi, nàng không giục "Anh đi cắt tóc đi" mà nói "em cắt cho nhé". Nàng vẫn thường cắt tóc cho tôi và Yuji. Nàng vẫn còn nhớ chuyện đó sao?
"Em sẽ cắt cho anh hả?"
Nàng gật đầu trước câu hỏi của tôi.
"Em nghĩ là em cắt được."
"Em vẫn cắt cho anh đấy."
"Vậy chắc sẽ ổn. Tay em sẽ nhớ ra thôi."
Nhưng mọi chuyện không ổn chút nào.
Tôi sẽ kể chuyện đó sau.
Hôm nay, nhờ có nàng chuẩn bị bữa sáng và cơm hộp nên lâu lắm tôi mới được thảnh thơi vào buổi sáng. Tôi uống cốc trà thảo mộc nàng pha (không rõ loại trà này cắt ở đâu), kể lại những chuyện liên quan đến nàng mà tôi chợt nhớ ra....
Quét Virus: An toàn