* Danh ngôn tình yêu: Chân lý cuối cùng của ở cuộc đời này là tình yêu có nghĩa là sống và sống là yêu
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Động phòng hoa trúc cách vách

Động phòng hoa trúc cách vách

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 7462 bình chọn



Sợ rằng anh sẽ nói: “Không phải thế.”

Và càng sợ hơn khi anh trả lời: “Đúng thế.”

Họ đã sống chung với nhau ba năm, tôi cũng đã có Ấn Chung Thiên. Chúng tôi không thể quay lại được, không thể nào cứu vãn được, đó là sự thực. Là thật hay giả thì nuối tiếc một chút trước tình yêu đầy những vết thương, còn ích gì nữa?

“Cô bé...” Lại là tiếng gọi ấy, tôi có cảm giác như sắp bị cuốn vào một vòng nước xoáy.

Tôi hốt hoảng cắt ngang lời Diệp Chính Thần, không để anh kịp nói những lời muốn nói: “Dụ Nhân... có khỏe không?”

Có lẽ câu hỏi của tôi quá đường đột, Diệp Chính Thần im lặng hồi lâu, vẫn quan sát vẻ mặt của tôi.

“Nghe nói tình cảm vợ chồng giữa hai người rất tốt, xin chúc mừng!”

Diệp Chính Thần ngây người: “Ai nói với em như vậy?

Dụ Nhân à?”

“Điều đó có quan trọng không?”

Diệp Chính Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau, anh quay mặt lại nhìn tôi: “Giữa anh và Dụ Nhân là quan hệ công việc, ngoài công việc ra, bọn anh chẳng có gì cả.”

Chẳng có gì cả... Bên tai tôi như có tiếng nổ, nếu ba năm trước tôi được nghe những lời này thì tốt biết bao. Nhưng đáng tiếc, lúc ấy Diệp Chính Thần không thể nói, chỉ giương mắt nhìn tôi đau lòng đến muốn chết, rồi dùng lời nói dối này để biện minh cho một lời nói dối khác. Bây giờ nói ra sự thật, tôi biết trả lời như thế nào? Chúng tôi đã đi đến bước này, liệu có thể quay trở về quá khứ không? Tôi không biết nữa, không biết gì nữa…

Diệp Chính Thần nhìn theo ánh mắt tôi rồi nhìn chiếc nhẫn trên tay tôi. Ánh đèn màu xanh lạnh chiếu xuống khiến chiếc nhẫn trở nên lóng lánh đủ màu sắc. Một miếng đá nằm sâu dưới lòng đất hàng nghìn năm có được vẻ đẹp như vậy là vì nó đã phải trải qua hàng nghìn lần cắt xẻ và hàng nghìn lần mài giũa, vì thế mà nó tượng trưng cho sự vĩnh hằng, cho lời thề suốt đời suốt kiếp, là lời thề của Ấn Chúng Thiên dành cho tôi, và cũng là lời thề của tôi với Ấn Chung Thiên.

Sau khi ăn một bữa cơm vô vị, Diệp Chính Thần đưa tôi về chỗ nghỉ. Dọc đường đi, anh không nói gì, đến khi sắp rời đi, anh bỗng nắm tay tôi, khiến chiếc nhẫn làm đau ngón tay tôi và có lẽ cũng làm đau cả ngón tay anh.

Cuối cùng, anh cũng buông tay tôi ra: “Em đừng lo, vị hôn phu của em sẽ không sao đâu, anh sẽ nghĩ cách.”

“Cảm ơn!” Ngoài từ đó ra, tôi không tìm được từ nào nữa.

Trở về căn phòng ở nhà nghỉ, tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà. Tôi cố gắng nhớ lại từng chuyện nhỏ nhất trong ba năm qua giữa tôi và Ấn Chung Thiên, nhưng hình bóng của Diệp Chính Thần luôn xen vào khiến những dòng ký ức ấy bị vỡ vụn, tôi càng cố tìm cách gạt bỏ hình bóng của anh thì nó lại càng trở nên rõ nét, thậm chí mỗi ánh mắt, biểu hiện nhỏ nhất cũng rõ tới mức khiến trái tim tôi run lên.

Tôi biết với mình thế là hết, trận tuyến phòng ngự trong lòng tôi đã bắt đầu lung lay. Nơi nào có Diệp Chính Thần thì nơi ấy sẽ chẳng có bức tường không thể xô đổ, mặc dù bức tường đó tôi đã mất công xây suốt ba năm.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tôi cứ tưởng rằng đó là nhân viên thu dọn nên vội ra mở cửa. Không ngờ, người đó lại là Dụ Nhân. Ba năm không gặp, Dụ Nhân trông càng đẹp hơn, làn da trắng hồng dưới lớp phấn mỏng, đôi môi căng mọng có phủ một chút son.

“Hi!” Tôi cười, bỗng thấy rất khâm phục bản thân, bởi lúc này mà còn mỉm cười được.

“Tôi có thể vào trong được không?”

Tôi né người, chờ Dụ Nhân vào hẳn bên trong rồi mới đóng cửa lại, chờ để nghe cô ta hỏi tội.

Dụ Nhân vẫn cứ là Dụ Nhân, chưa bao giờ làm cho tôi thất vọng, nói câu nào cũng đi thẳng vào vấn đề.

“Nghe nói cô vì vị hôn phu nên đã phải cầu cứu tới Diệp Chính Thần...”

Dụ Nhân không nói tiếp nhưng ánh mắt đã thể hiện rất rõ ý không tán thành.

Trước mặt cô ta, tôi cũng chẳng cần phải tỏ ra thanh cao, hơn nữa cũng chẳng có thanh cao để mà thể hiện: “Đúng vậy.”

“Làm như vậy có công bằng với anh ấy không?”

“Cô Dụ, lúc đầu cô đã gây ra cho tôi rất nhiều hiểu lầm, khiến cho anh ấy dù có cả trăm cái miệng cũng không thể biện hộ, như thế cũng có công bằng với anh ấy không?” Tôi không hề biết rằng, mình cũng có thể nói bằng miệng lưỡi sắc bén như vậy, có lẽ đứng trước mặt người là vợ của Diệp Chính Thần nên ý chí đấu tranh của tôi mới trở nên rõ rệt như vậy.

Sắc mặt của Dụ Nhân không thay đổi, trả lời vẻ đương nhiên: “Đó là điều mà tôi nên làm, là chức trách của tôi.”

Tôi tức đến nghẹt thở. Cô ta diễn trò trước mặt tôi, khiến tôi và Diệp Chính Thần quay như chong chóng, thế mà bây giờ cô ta lại lớn tiếng và không hề xấu hổ nói với tôi rằng, đó là chức trách của cô ta.

Tôi cố nén cơn giận, mỉm cười lạnh lùng giống cô ta: “Hôm nay cô tới đây là muốn thực hiện chức trách gì nữa đây?”

Dụ Nhân nhìn tôi bằng đôi mắt như hai giọt nước mùa thu: “Để nói với cô sự thật. Sự thật mà ba năm trước Diệp Chính Thần không thể nói. Cô có muốn nghe không?”

“Vì sao cô lại muốn nói với tôi?” Tôi nhìn Dụ Nhân vẻ cảnh giác.

“Vì tôi thừa nhận rằng mình đã thua. Tôi và anh ấy sống dưới một mái nhà suốt ba năm, cho dù có uống say thì anh ấy cũng không thèm nhìn ngó tới tôi...”

Cuộc chiến giữa đàn bà không có thắng thua mà chỉ là hai kẻ bị thương đầy mình. Dụ Nhân nói cô ta đã thua, còn tôi cũng đâu có thắng, tôi đã trải qua ba năm với sự giằng co và mâu thuẫn, cho tới khi cõi lòng đã chết, tới khi không còn hy vọng gì ở tình yêu, cho tới khi tôi chấp nhận sự lạnh lùng của hiện thực và quyết định lựa chọn cuộc sống bình lặng như nước thì cô ta lại mang sự thật như mang một chiến lợi phẩm đến để nói với tôi.

Dụ Nhân lại hỏi: “Bây giờ cô đã muốn nghe chưa?”

Tôi cảm thấy chiến lợi phẩm rất giống khối thuốc nổ, Dụ Nhân sẽ dùng nó để hủy hoại cuộc sống của tôi. Nhưng tôi vẫn gật đầu rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, nói: “Mời ngồi.”

Dụ Nhân ngồi xuống, lặng lẽ nhìn tôi, thong thả kể cho tôi nghe chuyện về Diệp Chính Thần.

Thì ra, năm năm trước, tổ chức Yamaguchi-gumi (1) và một số băng nhóm xã hội đen ở Nhật Bản hoạt động ráo riết, điên cuồng vơ vét tiền bạc. Tổ chức Cảnh sát hình sự Quốc tế cảnh giác, lo ngại rằng Yamaguchi-gumi sẽ không cam tâm trước thất bại của lần thanh toán trước mà quay trở lại. Vì thế họ đã cài rất nhiều người làm nội gián nhưng không thu được gì. Trong một lần “ngẫu nhiên”, Diệp Chính Thần đã cứu sống một ông trùm của băng nhóm người Hoa, rồi nhờ gia thế và y thuật tài giỏi, dần dần Diệp Chính Thần đã giành được lòng tin của họ…

Lẽ ra, mọi kế hoạch đã được tiến hành rất thuận lợi, nhưng ba năm trước tôi đã xuất hiện ở phòng bên cạnh phòng của Diệp Chính Thần, làm cho kế hoạch của họ bị xáo trộn. Diệp Chính Thần biết rõ, trách nhiệm không cho phép anh sa vào chuyện yêu đương, nhưng anh đã không thể kìm nén được tình cảm của mình và để được ở bên tôi, Diệp Chính Thần đã đề nghị với tổ chức rằng anh cần có một người phụ nữ chăm sóc cho cuộc sống của anh, càng cần có một cô gái học về y để chia sẻ áp lực của việc học hành, để anh có thể chuyên tâm vào điều tra vụ án. Sau khi đề nghị được phê chuẩn, Diệp Chính Thần bắt đầu theo đuổi tôi... Nhưng Diệp Chính Thần không thể nào ngờ được rằng, cha anh đã lặng lẽ hành động, cố gán cô con dâu mà ông nhắm từ lâu là Dụ Nhân cho anh.

Diệp Chính Thần vội vã về nước, định giải quyết việc đó nhưng tất cả đã được an bài, anh chỉ còn cách phục tùng mệnh lệnh, tạm thời chia tay tôi.

Dụ Nhân sang Nhật Bản với niềm hy vọng tràn đầy, tưởng rằng có cơ hội ở bên cạnh thì hai người sẽ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhưng Diệp Chính Thần đã nói với cô ấy, anh và tôi đã có quan hệ với nhau, mong rằng Dụ Nhân sẽ tác thành cho chúng tôi. Dụ Nhân cho rằng cô ấy mới là người yêu và hiểu Diệp Chính Thần nhất, là người phụ nữ thích hợp với anh nhất, nên sau đó cô ấy từng bước tiếp cận tôi, để tôi càng ngày càng hiểu lầm Diệp Chính Thần và cuối cùng là rời xa anh... Cô ấy muốn cho Diệp Chính Thần biết, tôi hoàn toàn không xứng đáng để anh yêu.

Dụ Nhân còn nói với tôi, buổi tối trước khi tôi rời khỏi Nhật Bản, Diệp Chính Thần trở về phòng, chỉ nói với cô ấy một câu: “Kể từ hôm nay, tôi sẽ “yêu” cô thực sự.”

Nói xong câu đó, Diệp Chính Thần đi khỏi, cả đêm không quay trở về.

Đến khi Diệp Chính Thần quay trở về, anh đã hoàn toàn thay đổi, anh trở nên trầm mặc, thường đứng bên cửa sổ nhìn về phía Trung Quốc xa xăm, và lần nào cũng đứng đến hết đêm...

Cảnh vật trước mắt tôi quay như chong chóng, đất dưới chân dường như cũng mềm nhũn, tôi không sao đứng vững được. Tôi bám vào chiếc ghế bên cạnh, từ từ ngồi xuống. Ba năm qua, tôi đã từng đặt ra biết bao giả thuyết, giả như Diệp Chính Thần đến tìm tôi, giả như anh vẫn còn yêu tôi thì tôi sẽ không để bụng bất cứ điều gì, không để bụng đến việc anh đã lừa dối tôi, không để bụng việc rốt cuộc giữa anh và Dụ Nhân có chuyện gì, giả như anh đến tìm tôi, giả như anh vẫn yêu tôi, tôi có thể tha thứ, có thể tha thứ tất cả. Nhưng anh đã không tới, mọi giả thiết đều trở nên huyễn hoặc để tôi tự dỗ dành mình và dỗ dành người khác....
<<1...484950515253>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000540s | View: 7462 (+5)

On C-STAT
Ring ring