Có những chuyện không cần phải nói ra mọi người vẫn hiểu. Sau đó, cha mẹ tôi không bao giờ hỏi lại nữa, một lòng vun cho tôi với Ấn Chung Thiên.
“Người bạn mà tối qua con nói tới là cậu ấy phải không?” Mẹ tôi hỏi.
“Vâng!” Tôi gật đầu, thấy trong phòng bệnh không có ai là người ngoài, tôi khẽ nói: “Chuyện của Chung Thiên, cha mẹ đừng quá lo lắng, anh ấy sẽ giúp.”
Nói rồi, tôi lặng lẽ đi tới bên Diệp Chính Thần, kéo gấu áo anh. Diệp Chính Thần hiểu ý, lên tiếng: “Hai bác đừng lo. Rất may là cháu có anh bạn đang phụ trách vụ án này, anh ấy nói thư ký Ấn không liên quan gì tới việc tham ô, họ cho triệu tập anh ấy là để phối hợp điều tra. Còn những tin tức ở bên ngoài, hai bác đừng vội tin, bây giờ kết quả cuối cùng vẫn chưa có, mọi tin tức chỉ là lời đồn đại.”
“Vụ án ấy đến bao giờ thì điều tra xong?” Cha tôi vội hỏi.
“Vụ án liên quan tới rất nhiều người, rất phức tạp, vì thế trong một thời gian ngắn không thể giải quyết được. Có điều, bạn cháu nói sẽ đặc biệt quan tâm đến Chung Thiên, anh ấy vẫn khỏe.” Những lời nói dối ấy được Diệp Chính Thần nói như thật, đến tôi cũng suýt tin đó là thật, huống chi cha mẹ tôi.
“Thế thì tốt rồi, tốt rồi...” Cha tôi thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Chuyện này may mà có cháu giúp đỡ.”
“Bác đừng khách sáo, cháu giúp được gì đâu ạ!”
Nói chuyện được một lúc thì bác sĩ điều trị tới, Diệp Chính Thần hỏi về bệnh tình của cha tôi, hỏi rất kỹ về tình hình dùng thuốc rồi ra ngoài gọi điện. Mẹ tôi vội kéo tay tôi hỏi: “Tiểu Băng, cậu ấy có phải là người học khóa trên ở phòng bên cạnh phòng con không?”
“Vâng!” Tôi không dám nhìn vào đôi mắt dò hỏi của cha mẹ, vội chuyển chủ đề câu chuyện: “Cha mẹ vẫn chưa ăn gì, để con đi mua đồ ăn sáng.”
“Cha mẹ ăn rồi”, cha tôi nói. “Con đưa bạn đi ăn chút gì đó đi.”
“Vâng, buổi trưa con lại tới thăm cha.”
Trước khi tôi ra khỏi cửa, mẹ tôi đuổi theo, khẽ dặn dò: “Chung Thiên vẫn đang bị giam giữ, con đừng có gần gũi với người ta quá, vì trong bệnh viện này người ta để ý lắm, đừng để họ đàm tiếu.”
“Con hiểu rồi.”
Cố gắng trấn tĩnh, tôi bước ra ngoài, Diệp Chính Thần vẫn đang nói chuyện điện thoại: “Đó là loại thuốc tốt nhất bây giờ à?”
Tôi bước tới gần thì nghe anh nói: “Được, tôi sẽ bảo người tới lấy. Cảm ơn!”
Sau đó, Diệp Chính Thần lại gọi cho một người khác, dặn họ tới gặp Chủ nhiệm Lý của khoa Nội, bệnh viện Phụ ngoại để lấy một hộp thuốc, sau đó gửi ngay tới bệnh viện Nhân dân Nam Châu. Thuốc có tên bằng tiếng nước ngoài, tôi nghe không hiểu, nhưng tôi biết bệnh viện Phụ ngoại ở Bắc Kinh chuyên điều trị các bệnh về tim mạch. Trong lòng tôi dấy lên một thứ tình cảm rất khó tả. Tôi cảm thấy Diệp Chính Thần đối với tôi quá tốt, còn tôi thì không thể đáp lại được tình cảm ấy của anh.
“Đừng phiền mọi người nữa, điều kiện chữa trị của bệnh viện này rất tốt rồi”, tôi nói với Diệp Chính Thần ngay sau khi anh tắt máy. “Loại thuốc đang sử dụng cho cha tôi cũng là loại được nhập khẩu từ nước ngoài.”
“Người bị bệnh tim không nên truyền dịch quá nhiều, với tình trạng bệnh như của bác thì đổi sang loại thuốc uống vẫn tốt hơn.”
“Nhưng bác sĩ Trần nói...”
Diệp Chính Thần cắt ngang lời tôi: “Liệu y thuật của bác sĩ Trần có cao hơn y thuật của Chủ nhiệm Lý ở bệnh viện Phụ ngoại không?”
Tôi không nói nữa. Nghĩ tới trình độ điều trị của một bệnh viện cấp ba của chúng tôi, tôi quyết định không từ chối lòng tốt của Diệp Chính Thần nữa. Vì suy cho cùng, sức khỏe của cha tôi quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Ăn sáng xong, anh vội vã ra về, hai ngày sau đó không hề thấy bóng dáng anh, cũng chẳng có tin tức gì. Mấy lần bấm số của anh rồi lại do dự, cuối cùng quyết định không bấm nút gọi.
Chiều muộn ngày thứ ba, tôi đang viết bệnh án trong phòng làm việc thì Diệp Chính Thần đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, vẻ mặt mệt mỏi, bộ quân phục có vài vết nhăn mờ, chắc hai ngày vừa qua anh sống không được vui vẻ, thoải mái.
Anh bước vào phòng, nói thẳng với tôi: “Mọi chuyện đã giải quyết xong, ngày mai họ sẽ thả người, anh sẽ đưa em tới đón Ấn Chung Thiên.”
Đứng trước vẻ mệt mỏi và lạnh lùng của anh lúc đó, tôi không biết phải dùng lời lẽ nào để thể hiện tình cảm của mình, nhìn thấy vết bẩn trên cổ áo anh, tôi khẽ nói: “Áo của anh bẩn rồi, để tôi giặt cho anh.”
Một ánh rạng rỡ thoáng hiện lên trong mắt anh, vẻ lạnh lùng và mệt mỏi dần tan biến. Diệp Chính Thần ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, giọng nói không còn khô cứng nữa: “Phải chạy đi chạy lại Lăng Châu hai lần, mệt đứt hơi. Có thể tìm cho anh một chỗ nghỉ ngơi chút không?”
Diệp Chính Thần là người ưa sạch sẽ, thế mà Nam Châu hầu như lại không có khách sạn cao cấp. Tôi suy nghĩ một lát: “Hay là anh tới căn hộ của tôi vậy.” Ánh mắt của Diệp Chính Thần càng rạng rỡ hơn, thậm chí khóe miệng còn hiện rõ nụ cười: “Cô bé, em vẫn là người hiểu anh nhất.”
Tôi đặt bút xuống, gấp cuốn bệnh án lại, bất giác mỉm cười.
Tôi đưa Diệp Chính Thần về căn hộ của tôi. Vừa bước chân vào cửa, Diệp Chính Thần đưa mắt nhìn, căn phòng ba mươi mét vuông, thoáng một cái đã có thể nhìn cả căn phòng.
“Em không ở cùng cha mẹ à?”
“Có. Đây là căn hộ mà bệnh viện phân cho các bác sĩ trẻ như tôi, thỉnh thoảng tôi cũng tới đây ở.” Nói rồi, tôi cúi xuống, lấy một đôi dép nam trên giá đưa cho Diệp Chính Thần, nhưng chợt nhớ ra thói quen sạch sẽ của anh, tôi nghĩ chắc chắn anh sẽ không bao giờ xỏ chân vào đôi dép của Ấn Chung Thiên, vì thế tôi đặt đôi dép trở về vị trí cũ. “Không cần thay dép đâu, dù sao thì sàn nhà cũng bẩn rồi.”
Diệp Chính Thần nhìn tôi đặt đôi dép trở về vị trí cũ, dường như anh đang nghĩ ngợi điều gì, nhìn xuống đôi thảm mềm trải trên sàn và đôi cốc thủy tinh đặt trên bàn rồi lại nhìn về phía phòng ngủ của tôi, trong đó đặt một chiếc giường đôi rộng một mét rưỡi.
Vẻ mặt Diệp Chính Thần sa sầm. Tôi lặng lẽ lùi lại một bước, do dự xem có nên giải thích với anh rằng, tôi mua chiếc giường này chỉ là để nằm ngủ cho thoải mái.
Không chờ tôi lên tiếng, Diệp Chính Thần mở ngay cửa phòng tắm. Khi anh nhìn thấy một chiếc khăn mặt và một chiếc bàn chải trên giá thì khóe môi mới hơi giật giật, vẻ mặt u ám tạm thời tan đi.
Tôi đưa Diệp Chính Thần vào phòng ngủ, lấy một chiếc áo tắm bằng vải bông dùng cho cả nam và nữ đưa cho anh: “Anh thay đi, để tôi giặt quần áo cho anh.”
Diệp Chính Thần không nói gì, lập tức cởi khuy áo. Khi những chiếc khuy của bộ quân phục vừa cởi ra, mặt tôi bỗng nhiên nóng bừng, tôi vội ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Trong căn phòng tắm bé tí, tôi ngồi vò bộ quân phục, Diệp Chính Thần đứng dựa nghiêng người ở cửa, nhìn tôi giặt. Trước cái nhìn của anh, tôi cảm thấy mất tự nhiên, bèn lên tiếng hỏi: “Chẳng phải là anh rất mệt sao? Anh đi ngủ một lúc đi.”
“Bây giờ không mệt nữa.”
“...” Những ngón tay tôi nắm chặt chất vải cứng nhưng trong lòng mềm hẳn lại.
Chúng tôi không nói gì với nhau nữa, tôi thì chăm chú giặt, anh thì chăm chú nhìn tôi, sự im lặng có lúc là sự trao đổi tốt nhất. Giặt xong, tôi treo bộ quần áo lên ban công, cẩn thận vuốt cho phẳng phiu. Làm xong mọi việc, trời cũng đã tối, tôi vào bếp nấu hai bát mỳ.
Màn đêm giăng xuống, tôi bê hai bát mỳ đặt lên trên bàn. Diệp Chính Thần ngồi xuống bàn ăn, cúi đầu hít hà mùi thức ăn rồi gắp một sợi mỳ lên, cho vào miệng, nhai rất lâu rồi mới nuốt.
“Không ngon phải không?” Tôi hỏi.
Anh lắc đầu: “Sau khi em đi rồi, anh đã tới hầu hết các tiệm mỳ, mà chẳng sao tìm thấy được vị này.”
“Trên đời này, những món ngon có rất nhiều, có thể vì anh chưa chú tâm thưởng thức.”
“Anh đã từng nếm rất nhiều món ngon.” Diệp Chính Thần ngẩng lên, nhìn tôi chăm chú. “Nhưng anh nhớ nhất mùi vị này.”
Một lát ớt theo xuống cổ họng, bỏng rát, tôi vội uống một ngụm nước. Diệp Chính Thần đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay tôi, tôi khẽ rụt tay về. “Nhưng ngày nào cũng ăn thì anh sẽ chán.”
(Bạn đang đọc truyện
Động phòng hoa trúc cách vách
tại TrangDocTruyen.Mobi, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ)Diệp Chính Thần nhướn mày, không nói câu nào.
Sau khi ăn xong, chúng tôi cầm cốc trà, đứng dựa vào cửa sổ. Ánh trăng soi bóng chúng tôi thành những hình rất dài và nhạt nhòa. Đêm cũng rất dài, tôi thực sự không tìm được chuyện gì thích hợp, đành chỉ xuống những con đường của thành phố: “Kia là phố Nhân Dân, kia là đường Thiết Du, khu vực cũ của Nam Châu... trước đây tôi sống ở đó...”...
Quét Virus: An toàn