Tôi phải cố nén mới không chạy theo anh để hỏi rõ mọi chuyện, đang định rời đi thì người lái xe đã bước tới trước mặt tôi.
Không có vẻ gây chấn động như Diệp Chính Thần nhưng chàng trai cao lớn, nghiêm nghị ấy cũng rất oai phong. Tôi nhìn lên cầu vai của người ấy, có lẽ là hạ sĩ quan và là người cần vụ của Diệp Chính Thần.
“Chào chị Bạc!” Người ấy nói với vẻ cung kính. “Tham mưu trưởng muốn mời chị đi ăn trưa.”
Rõ ràng là giọng thông báo, không hề cho tôi quyền từ chối.
“Rất xin lỗi, tôi còn có việc”, tôi khéo léo từ chối. Việc đi ăn một bữa cơm vốn không có gì là to tát, nhưng bữa cơm của Diệp Chính Thần thì lại khác, lần gặp mặt mới đây ở khách sạn quốc tế đã khiến tôi thể nghiệm một cách sâu sắc sự thật: chỉ có những điều bạn không nghĩ ra, chứ không có việc gì anh không làm được, đối với người đàn ông nguy hiểm ấy, tránh càng xa càng tốt.
Tôi còn chưa kịp quay người đi thì người cần vụ trẻ tuổi đã đứng chặn trước mặt tôi: “Chị Bạc, xin chị dừng bước.”
“Vẫn còn việc gì à?”
Người cần vụ nói như đóng đinh: “Lời của tham mưu trưởng chính là quân lệnh.”
“Tôi không phải quân nhân.”
“Nhưng tôi thì khác!”
Anh ta đứng nghiêm như một ngọn núi trước mặt tôi, vẻ mặt kiên định, uy nghiêm.
Thế rồi những ấn tượng tốt đối với quân nhân bỗng thức tỉnh trong tôi, tôi thấy rất kính nể người cần vụ trẻ tuổi trước mặt.
Thấy tôi có vẻ do dự, anh ta nhanh nhẹn làm động tác mời: “Mời chị lên xe. Tham mưu trưởng vào đó hỏi chút việc, sẽ ra ngay thôi.”
Nghe anh ta nói vậy, tôi đoán Diệp Chính Thần tới đây có lẽ cũng là vì việc của Ấn Chung Thiên nên không tiện từ chối nữa. Khi tôi bước tới trước chiếc xe, nhìn thấy cửa xe được làm bằng loại kính chắn sáng, tôi mới nhớ ra rằng mình đã nhìn thấy chiếc xe này rồi. Buổi tối cách đây ba ngày, chiếc xe này đã đỗ ở dưới sân nhà nghỉ nơi tôi ở, không tắt máy, không rời đi. Cảnh vật trước mắt tôi bỗng chao đảo như thể bị vật gì đó va mạnh vào. Tôi càng ngày càng không thể hiểu được anh, anh đã có vợ, còn tôi cũng sắp lấy chồng, rốt cuộc thì anh muốn gì?
Tôi lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, người cần vụ trẻ tuổi nhanh chóng đưa cho tôi tờ Chào buổi sáng .
“Cảm ơn!” Tôi đón lấy tờ báo, cố ép mình không nghĩ tới bất cứ chuyện gì mà chú tâm đọc báo. Chừng nửa tiếng sau, người cần vụ mở cửa xe.
Diệp Chính Thần đứng bên ngoài, nhìn tôi bằng ánh mắt không có vẻ gì là ngạc nhiên, sau đó ngồi vào xe, bên cạnh tôi. Màu xanh ô liu xen lẫn mùi rất riêng của anh khiến không khí trong xe sặc mùi của sự xâm chiếm, tôi vội cúi đầu, bịt mũi, ngồi lui vào trong, kéo dãn khoảng cách với Diệp Chính Thần. Dọc đường, Diệp Chính Thần cũng im lặng một cách đáng ngạc nhiên, còn tôi vẫn chăm chú đọc báo, mặc dù những dòng chữ trước mắt cứ nhảy múa, tôi phải mất rất nhiều thời gian mới đọc hết một câu.
“Không có câu nào muốn hỏi anh sao?” Cuối cùng thì Diệp Chính Thần cũng lên tiếng, giọng nói điềm tĩnh không có vẻ gì là châm biếm.
Tôi đưa mắt liếc nhìn vạt áo ngay ngắn của anh, tất nhiên là có! Vì sao anh lại mặc bộ quân phục này? Vì sao anh lại đeo quân hàm cao như vậy? Vì sao anh lại xông vào cuộc sống của tôi với thân phận ấy?
Tuy nhiên, đó không phải là điều tôi quan tâm. Quá khứ của anh, hiện tại của anh đã không còn liên quan gì tới tôi kể từ khi tôi rời Nhật Bản. Điều mà tôi quan tâm nhất bây giờ là vụ án của Ấn Chung Thiên.
Tôi hắng giọng, cất tiếng: “Tiến triển vụ án của vị hôn phu của tôi như thế nào rồi?”
Một cơn ớn lạnh truyền khắp người. Tôi cố gắng trấn tĩnh, ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Diệp Chính Thần, chờ đợi câu trả lời.
“Vụ án vẫn đang trong thời gian điều tra, tạm thời chưa có kết quả.”
“Anh ấy nhận tội rồi à?”
Diệp Chính Thần suy nghĩ một lát: “Cho dù có nhận tội hay không thì anh ta cũng liên quan đến vụ án này.”
“Điều đó thì tôi hiểu.” Tôi hỏi vẻ thăm dò: “Tôi muốn gặp anh ấy, có được không?”
Diệp Chính Thần hít một hơi dài, dường như chiếc khuy cổ cài quá chặt nên anh thấy ngột ngạt: “Chờ đến khi có kết quả thì người ta sẽ cho em gặp anh ta.”
“Phải chờ bao lâu?” Tôi hỏi thăm dò, tôi không vội nhưng tôi sợ cha tôi không chờ được.
Diệp Chính Thần không trả lời, cầm tờ báo trong tay tôi, cúi xuống đọc, không để ý đến tôi nữa. Người cần vụ chốc chốc lại nhìn tôi qua gương chiếu hậu vẻ rất tò mò.
Tôi nhìn lên cửa xe, trên tấm kính là hình ảnh mờ mờ của Diệp Chính Thần. Đó là khuôn mặt điển hình của một quân nhân: nghiêm nghị, không cho phép bất cứ hành động vô lễ nào. Nếu không phải là khuôn mặt mà tôi đã từng quen thì tôi sẽ nghĩ rằng mình nhìn nhầm người.
Chiếc xe chạy ra vùng ngoài vành đai bốn rồi dừng lại trước một ngôi nhà sang trọng. Tôi ngước mắt nhìn, không hề có biển báo nhà hàng. Toàn thân tôi cứng đơ, nhìn vẻ xa hoa xung quanh trong sự do dự và hoài nghi: “Anh nói là đi ăn trưa cơ mà?”
Diệp Chính Thần nhìn tôi, thấy tôi có vẻ căng thẳng, ánh mắt thoáng hiện nụ cười: “Ở đây có một nhà hàng riêng tư rất ngon.”
Đúng lúc người cần vụ mở cửa, xuống xe, Diệp Chính Thần ghé sát gần tôi, giọng nói bình thản tới mức không thể bình thản hơn được nữa: “Không cần phải lo lắng, anh đã mặc bộ quần áo này thì sẽ không dám làm bất cứ chuyện gì.”
Tôi cười khan: “Chuyện cần làm, chuyện không cần làm... có chuyện gì mà anh bỏ sót đâu.”
Cánh cửa xe được mở từ phía ngoài, Diệp Chính Thần bước xuống, cố mím đôi môi mỏng để kìm tiếng cười khỏi bật ra khỏi miệng.
Người cần vụ đi tới trước cửa ngôi nhà, nhấn chuông, khi chúng tôi tới thì cửa đã mở. Diệp Chính Thần dẫn tôi lên tầng hai, một cô gái phục vụ chừng mười bảy, mười tám tuổi chạy ra đón với vẻ mừng rỡ: “Mời quý khách vào trong.”
Khi cô gái ấy quay sang nhìn tôi thì vẻ vui mừng trên khuôn mặt xinh đẹp không còn nữa. Người phục vụ đưa chúng tôi vào một phòng VIP. Căn phòng này khác với những căn phòng khác, rất thanh nhã, không hề có vẻ gì là xa hoa, tiệc tùng, mà mang vẻ ấm cúng của gia đình.
“Xin chờ một chút, để tôi đi pha trà.”
Một lát sau, cô gái phục vụ đã bê một ấm trà Thiết Quan Âm bước vào, rót trà cho chúng tôi, sau đó cầm thực đơn ra, thấy Diệp Chính Thần hất cằm về phía tôi, cô ấy đưa thực đơn đến trước mặt tôi.
Tôi đón lấy, nhìn lướt qua, toàn là món Tứ Xuyên. “Nhà hàng của các cô là nhà hàng Tứ Xuyên à?” “Không phải, chúng tôi có tất cả các món ăn Đông, Tây.
Nhưng vì...” Cô ấy đưa mắt nhìn sang Diệp Chính Thần, đôi mắt to long lanh đầy ẩn ý: “Tham mưu trưởng Diệp chỉ dùng món ăn Tứ Xuyên.”
Nghe vậy, trong lòng tôi dấy lên một cảm giác rất khó tả, món ăn chưa vào bụng đã cảm thấy toàn vị cay đắng. Tôi nắm chặt hai bàn tay ở dưới bàn, các ngón tay như tê dại.
“Làm món gì cũng được.” Tôi đưa thực đơn cho cô phục vụ.
Cô gái phục vụ nhìn sang Diệp Chính Thần, anh gật đầu: “Vậy thì làm món gì cũng được.”
Người phục vụ đi rồi, chúng tôi lại ngồi đối diện nhau, rất gần và cũng rất xa.
Trong phòng yên tĩnh tới mức chúng tôi có thể nghe thấy được tiếng thở của nhau. Tôi cúi xuống uống trà, tâm trạng lúc này chẳng khác gì những chiếc lá chè đang từ từ nở ra trong nước sôi, để cho dòng nước nóng đắng chát nhấn chìm sự khô héo.
Diệp Chính Thần lại lên tiếng, giọng nói và biểu hiện vẫn bình tĩnh khiến tôi không sao hiểu được: “Sao em không hỏi anh vì sao lại mặc bộ quân phục này?”
Cốc trà trên tay tôi run run, nước sánh cả ra ngón tay, bỏng rát.
Diệp Chính Thần vẫn bình tĩnh thổi vào những phiến lá chè nổi lên trên, chậm rãi nói: “Cha anh là một quân nhân, anh lớn lên trong khu tập thể quân đội. Năm mười tám tuổi, anh định thi vào trường Y khoa, nhưng cha anh lại yêu cầu anh thi vào Học viện Không quân, hai cha con không ai chịu ai trong hơn hai tháng... cuối cùng thì mỗi người lùi một chút, và quyết định để anh thi vào Học viện Quân y.”
“Vậy sao anh lại nói dối tôi là anh học ở Đại học Y khoa Bắc Kinh, cha anh là một thương nhân?”
“Vì anh sang Nhật không chỉ vì học y mà còn vì một mục đích khác.”
Tôi ngỡ ngàng nhìn anh, những ký ức bị tôi kìm nén một thời gian bỗng ào ra như dòng nham thạch. Căn phòng sạch sẽ của Diệp Chính Thần, khả năng không tầm thường, chiếc rèm cửa sổ luôn đóng kín của anh, và cả những từ “tự do”, “trách nhiệm” nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần.
Diệp Chính Thần nhìn thẳng vào tôi, dường như muốn tìm kiếm thứ gì đó trên mặt tôi. Ngoài việc im lặng, tôi chẳng còn phản ứng gì khác. Lại một lời nói dối chân thực được hé mở, lại một hiện thực đáng sợ bày ra trước mắt. Tôi rất muốn hỏi Diệp Chính Thần, cuộc hôn nhân giữa anh và Dụ Nhân có phải cũng có mục đích khác hay không? Nhưng tôi không dám hỏi, tôi sợ nghe câu trả lời của anh....
Quét Virus: An toàn