* Danh ngôn tình yêu: Hãy để cho người chết đi tìm sự bất tử trong danh vọng và những người sống đi tìm sự bất tử trong tình yêu.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Động phòng hoa trúc cách vách

Động phòng hoa trúc cách vách

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 7464 bình chọn



“Tiểu Băng, em không sao chứ?” Ấn Chung Thiên đã tới, đứng sau lưng tôi từ khi nào, giơ tay ra đỡ tôi.

“Không sao, em hơi mệt chút thôi...” Tôi thử hai lần mới gắng đứng dậy được, sau đó phải bám vào tường mới đứng vững.

“Em đừng lo, chú Bạc sẽ không sao đâu.”

Tôi lắc đầu mệt mỏi, chẳng ai hiểu bệnh tình của cha tôi hơn tôi. Sau nhiều lần hóa trị liệu, không những không khống chế được tế bào ung thư, ngược lại càng làm cho sức khỏe của cha tôi suy kiệt. Tim của ông đã nhiều lần gặp vấn đề, tinh thần cũng bắt đầu không ổn định, suốt ngày dặn dò tôi rằng phải chăm sóc mẹ và chăm sóc bản thân, nhanh chóng tìm một chỗ nương tựa sau này. Tôi lo lắng, nếu cứ thế này thì cha tôi sẽ quỵ mất.

“Có phải chú Bạc lại thúc em lấy chồng không?”

Tôi cúi xuống nhìn nền đá hoa bóng loáng, khuôn mặt nhợt nhạt của tôi in trên đó. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, thế mà tôi đã già đi, trên mặt chẳng còn đâu sức sống mà lẽ ra người trẻ tuổi phải có.

Tôi cười đau khổ: “Chả trách mà cha em lo lắng, với bộ dạng này có lẽ em ế thật rồi.”

“Chúng ta kết hôn đi.”

Ở ngoài cửa buồng bệnh chẳng có chút gì là lãng mạn, Ấn Chung Thiên đột nhiên cầm tay tôi lên, không hề có vẻ gì là đang xao xuyến, chỉ nói một câu đơn giản như vậy.

Tôi ngây người trước lời cầu hôn bất ngờ ấy. Tôi luôn coi người đàn ông trước mặt như người thân, tình cảm của tôi đối với anh rất trong sáng, không một chút vẩn đục.

“Chung Thiên...”

Anh lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn: “Anh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi... Mặc dù bây giờ có vẻ như anh thừa dịp em đang gặp khó khăn, nhưng anh rất thật lòng. Nếu em không còn sự lựa chọn nào tốt hơn thì hãy cho anh một cơ hội.”

Chiếc nhẫn lạnh ngắt được lồng vào ngón tay tôi, rất vừa vặn. Sự lựa chọn tốt hơn ư? Tôi cười chua chát, tôi còn có lựa chọn tốt hơn nữa ư?

Hồi trẻ, khao khát tình yêu, mong có được một người khiến mình yêu tới quặn lòng, muốn xua đi không được. Cho tới khi được nhìn thấy nhiều lần sinh ly tử biệt, sự nóng lạnh của tình người, tôi mới nhìn rõ cái thế giới phù du này.

Tôi không còn trẻ, không còn quặn lòng vì tình yêu, nhưng tôi không hề hối hận vì tuổi trẻ của mình.

Sau khi yêu và đau khổ, tôi đã quên người ấy.

Sau đó thì sống một cách bình lặng.

Sự qua lại giữa tôi và Ấn Chung Thiên dường như đã được lập trình sẵn, kể cả việc đính hôn của chúng tôi và việc mua nhà, trang trí.

Cuối tuần, Ấn Chung Thiên hẹn tôi đi xem các đồ trang trí. Đến giờ, tôi thay quần áo, đi xuống dưới tầng. Không có gì khác thường, xe của Ấn Chung Thiên đỗ dưới sân, anh ngồi trong xe chăm chú nghiên cứu bản đồ, xác định đường đi hôm nay.

Ấn Chung Thiên là thư ký của phó thị trưởng thành phố nên có lẽ do thói quen, mỗi lần hẹn tôi cũng đều sắp xếp lịch trình như cho lãnh đạo, tuyệt đối tôn trọng thời gian và ý nguyện của tôi, sắp xếp mọi việc hết sức chu đáo.

Vì vậy, tôi chưa bao giờ thấy lo vì những biến cố bất ngờ.

Nhìn thấy tôi mỉm cười ngồi vào xe, anh gập tấm bản đồ bị khoanh kín lại: “Đang nghĩ gì vậy? Hình như em rất vui thì phải.”

“Em đang nghĩ, anh là một người đàn ông rất giỏi lên kế hoạch, chắc không thể đột nhiên xuất hiện một người bạn gái sống chung, vị hôn thê hoặc vợ đâu nhỉ?”

Ấn Chung Thiên có vẻ ngỡ ngàng, suy nghĩ một lúc mới đáp: “Ngoài em ra, sẽ không có ai đâu.”

Tôi tin, rất tin, không chút nghi ngờ. Ấn Chung Thiên không bao giờ nói năng bừa bãi, bất cứ lời nào thốt ra từ miệng anh cũng được cân nhắc kỹ càng, không làm được anh cũng không nói, không chắc chắn anh cũng không nói.

Cha mẹ tôi thì không ngớt lời khen ngợi những ưu điểm của anh: điềm đạm, cẩn thận, nói năng mực thước, đối xử với mọi người chân thành... trong đó có một điểm tôi cũng rất tán đồng, đó là: anh là một người đàn ông tốt mà phụ nữ có thể tin cậy.

Tôi ngồi dựa vào ghế, chờ anh khởi động máy, chầm chậm lái xe ra đường chính.

Những đường phố quen thuộc từ từ lướt qua, tôi khẽ mỉm cười, chợt nhớ tới người bệnh chuyển viện hôm nay, không biết cô ấy ra sao. Trước khi đi, chồng cô ấy giúp cô ấy thay quần áo, dìu ra cửa, rồi cô ấy mỉm cười nói với tôi: “Tạm biệt!”

Có những người nói tạm biệt, nhưng đời này không bao giờ gặp lại nữa.

Giống như người ấy...

Vì Ấn Chung Thiên đã tìm hiểu trước nên chúng tôi nhanh chóng quyết định đặt tủ và cửa kính. Thấy vẫn còn sớm, chúng tôi đi xem rèm cửa luôn. Có rất nhiều loại rèm khiến người xem hoa cả mắt, loại của Hàn Quốc thường ấm áp, loại của phương Tây rực rỡ, còn loại cổ điển thì đơn giản…

“Em thích loại nào?” Ấn Chung Thiên lại hỏi ý kiến tôi như mọi khi.

Tôi chăm chú xem một lượt, rồi chỉ vào một loại: “Ngoài màu xanh đó ra, những loại còn lại đều rất đẹp.”

“Loại này thì sao?” Anh chỉ vào một chiếc rèm màu nâu nhạt, hỏi.

Tôi đưa mắt nhìn, đó là loại rèm Ấn Chung Thiên thích, nhã nhặn, trầm tĩnh. Nhưng không hiểu sao, tôi bất giác lại nhìn sang trái. Tấm rèm màu xanh nhạt bằng chất liệu sa nhẹ khép hờ, chạm xuống đất, còn chiếc màu xanh đen rủ thẳng xuống.

Có người mở cửa bước vào, mang theo cả luồng gió nhẹ, tấm rèm sa xao động.

“Tiểu Băng?”

“Vâng!” Tôi định thần lại. “Được, rất đẹp.” “Thế thì đặt loại này nhé!” Tôi nghĩ một lúc, chỉ vào chiếc rèm cửa màu xanh, hỏi người phục vụ đứng bên: “Kiểu rèm kia có màu khác không?”

“Cô muốn màu gì?”

“Trừ màu xanh ra, màu gì cũng được...”

Người bán hàng lập tức lấy mẫu cho chúng tôi xem: “Có màu tím và màu lam, màu hồng này cũng rất đẹp.”

Những mẫu trong catalogue màu sắc rất quê mùa, kiểu cách cũng rất thường, hoàn toàn không mang lại cho người ta cảm giác ngỡ ngàng.

“Cảm ơn!” Tôi đưa trả lại tập catalogue cho người bán hàng. “Thôi, chọn kiểu màu nâu bên phải vậy.”

Trước khi rời đi, tôi ngoái lại nhìn chiếc rèm màu xanh nhạt đang khép...

Đó là loại Duy Mỹ khiến người ta phải ngỡ ngàng, giống như tấm rèm cửa trên chiếc cửa sổ luôn đóng kín ấy.

Ăn trưa xong, Ấn Chung Thiên nhận được điện thoại của người bạn làm ở tiệm áo cưới. Người bạn ấy nói có mẫu áo cưới mới, bảo chúng tôi tới đó để xem. Ngày cưới vẫn chưa định, tôi không muốn đặt áo cưới sớm như vậy, nhưng người chủ cửa hàng một mực mời chúng tôi tới xem, nói bây giờ đang là mùa vắng khách, có thể giảm cho tôi ba mươi phần trăm. Họ đã nói như vậy, chúng tôi không thể không nể mặt, đành đi tới đó.

“Cứ xem tự nhiên nhé, nếu thuê toàn bộ thì sẽ giảm giá bảy mươi phần trăm. Mức giảm tối đa ngày thường của chúng tôi là hai mươi phần trăm, nhưng đây là giá thật...”

“Chúng tôi vẫn chưa định ngày cưới, nếu đặt áo cưới bây giờ thì e rằng hơi sớm”, tôi nói.

Người chủ cửa hàng đùa với tôi: “Áo cưới không giống những thứ khác, sớm muộn gì cũng phải đặt, không lấy Chung Thiên thì cũng sẽ lấy người khác...”

Ấn Chung Thiên tức quá, đấm cho anh ta một cú, không mạnh lắm. Tôi rất ít khi thấy Ấn Chung Thiên đùa với người khác, có thể thấy quan hệ giữa anh và người chủ cửa hàng tương đối thân thiết.

“Đây là kiểu thịnh hành nhất ở Mỹ và châu Âu hiện nay.” Chủ cửa hàng chỉ vào bộ áo cưới trong tủ kính. “Đảm bảo rất hợp với cô. Nếu không tin, cô cứ thử xem.”

Ấn Chung Thiên thận trọng chạm vào bộ áo cưới: “Hay là em cứ thử xem.”

Không chờ tôi trả lời, chủ cửa hàng đẩy ngay tôi vào phòng thay đồ rồi nói với nhân viên bán hàng: “Hãy lấy bộ áo cưới đó ra để cô ấy thử.”

Kiểu áo cưới đó có cổ trễ, vạt váy xòe, chuyên viên trang điểm bảo tôi đi đôi giày cao ba phân, rồi búi mái tóc quăn dài tới thắt lưng của tôi lên, mấy sợi tóc rủ một cách tự nhiên xuống mặt.

Khi tôi bước ra khỏi phòng thay đồ, ánh mắt của Ấn Chung Thiên đổ dồn về phía tôi, không giấu được vẻ ngỡ ngàng…

Tôi xấu hổ tránh ánh mắt chăm chú, nóng rực của Ấn Chung Thiên, quay mặt ra cửa sổ. Sau buổi trưa mùa hè, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, bên ngoài, một người cao lớn mặc bộ đồ nhung màu xanh thẫm đang đứng đó. Tôi vô tình nhìn thấy, bỗng cảm thấy ngực nhói đau.

Đến khi tôi chớp mắt để xác định rằng khuôn mặt mà tôi thường mơ thấy lúc nửa đêm ấy là thực hay mơ thì người kia đã quay người bước đi, bóng lưng rất giống người ấy.

Giống quá, biết rõ không phải là anh nhưng tôi vẫn lặng lẽ bước tới bên cửa sổ, nhìn theo…...
<<1...4445464748...53>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000433s | View: 7464 (+7)

On C-STAT
Duck hunt