“Cảm ơn, tôi biết nên làm gì rồi... Cô hãy cho anh ấy một cơ hội, anh ấy sẽ quay trở về.”
Từng hàng nước mắt tuôn rơi.
Diệp Chính Thần đột nhiên ném chiếc máy tính xuống bàn, nâng mặt tôi lên, không chờ tôi phản ứng kịp, anh đã hôn tôi. Đôi môi ấy vừa bập xuống, chiếc lưỡi mềm lập tức tấn công, dường như anh muốn trút hết tình cảm dồn nén những ngày qua trong nụ hôn ấy.
“Ôi, không...” Tôi chống cự, nhưng lại bị cuốn lấy. Tôi đành từ bỏ việc chống cự. Tôi thừa nhận mình không phải trinh tiết liệt nữ, có trời biết tôi đã nhớ hơi ấm từ vòng tay anh đến thế nào, nhớ hơi thở anh đến thế nào, nhớ những ngày tháng yêu nhau với anh đến thế nào. Những ngày ấy chúng tôi có thể quấn quýt bên nhau một cách đường hoàng dù là dưới sự theo dõi của Dụ Nhân.
Vừa nghĩ tới Dụ Nhân, mọi nhiệt tình của tôi bỗng trở nên nguội lạnh, tôi đẩy mạnh bàn tay của anh đang đặt trên ngực tôi, vùng thoát khỏi vòng tay anh.
Diệp Chính Thần nhìn tôi chăm chăm, trong đáy mắt ánh lên ngọn lửa của sự ham muốn: “Chúng ta đừng giày vò nhau nữa, anh biết em không quên được anh.”
“Như thế nào mới là không giày vò? Làm người tình không dám ngẩng mặt lên nhìn ai của anh ư?” Tôi kiên quyết lắc đầu. “Anh về đi, Dụ Nhân đang chờ anh.”
Diệp Chính Thần đưa tay ra, khẽ vuốt ve mái tóc dài của tôi với vẻ đầy yêu thương, quyến luyến: “Anh biết, với hoàn cảnh hiện tại của mình, anh không có tư cách bảo em phải chờ anh... nhưng anh hy vọng em hãy tin anh một lần nữa, chờ tới khi anh lấy lại được tự do, anh nhất định sẽ lấy em.”
Tôi không biết người con gái ở bên kia tường có nghe thấy không, nếu nghe thấy thì sẽ nghĩ như thế nào. Không hiểu có giống tôi không, yêu sâu sắc bao nhiêu thì cũng hận và đau đớn bấy nhiêu.
Sau khi Diệp Chính Thần đi rồi, dạ dày tôi quặn đau, tôi ôm miệng, chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Những cặn rượu mơ còn lại màu đỏ vương lên bồn rửa tay màu trắng.
Điện thoại đổ chuông, tôi đang ngồi trong nhà vệ sinh nôn ra mật xanh, mật vàng nên chẳng còn hơi sức đâu mà nghe nữa. Nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên hết hồi này đến hồi khác, xem ra người gọi tới rất kiên trì. Tôi đành gượng bò ra khỏi nhà vệ sinh, đưa tay chộp lấy chiếc túi trên sàn nhà, lôi chiếc điện thoại ra.
Trên màn hình hiện lên số máy từ trong nước, nếu tôi không nhầm thì đó là số di động của Ấn Chung Thiên. Nhớ hồi đầu mới sang Nhật Bản, Ấn Chung Thiên thường gọi cho tôi hoặc để lại lời nhắn trên mạng. Kể từ khi tôi nói với anh rằng, tôi đã có bạn trai, anh không chủ động liên lạc với tôi nữa.
“A lô.” Tôi cố giữ cho giọng thật bình thường.
“Tiểu Băng...” Anh ngập ngừng một lúc rồi hỏi tôi: “Em ở bên đó có bận không?”
“Cũng ổn, gần đây thì hơi bận một chút.”
“Có thể tranh thủ thời gian về nước một chuyến không?” Giọng của Ấn Chung Thiên tỏ ra rất nghiêm trọng khiến tôi có linh cảm chẳng lành.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bàn tay tôi bắt đầu run lên, chiếc điện thoại gần tuột khỏi tay.
“Chú Bạc vừa phẫu thuật xong...”
Tôi cảm thấy máu trong cơ thể như ngừng chảy, mọi thứ trước mắt như nhòa đi.
Thời gian này, lần nào gọi điện về nhà tôi cũng đều nghe thấy giọng nói của cha mẹ, rất bình thường. Họ chỉ hỏi thăm tình hình của tôi rồi tắt máy. Vì tâm trạng không được vui nên tôi cũng không có thời gian suy nghĩ.
“Cha em bị bệnh gì?” Tôi vội hỏi.
Ấn Chung Thiên im lặng một lúc rồi nói: “Em về nước rồi hãy nói.”
Nếu là bệnh bình thường thì cha mẹ tôi sẽ không giấu tôi và Ấn Chung Thiên cũng sẽ không bảo tôi về nước.
“Có nguy hiểm đến tính mạng không?” Tôi thầm cầu nguyện, không sao, không sao, nhất định không sao.
“Ca mổ rất thành công, bác sĩ nói... tạm thời thì không sao.”
Câu “tạm thời thì không sao” của Ấn Chung Thiên nghe ghê sợ như tiếng chuông của địa ngục.
“Em sẽ đi mua vé máy bay ngay bây giờ.”
Tôi gác máy, tra số điện thoại của hãng hàng không rồi đặt vé chuyến bay sớm nhất, đó là chuyến bay lúc mười giờ sáng hôm sau. Lúc đó, thật sự tôi không kịp nghĩ đến chuyện gì nữa, vội vàng thu dọn hành lý, nhìn thấy thứ gì thì nhét thứ đó vào va li.
Bốn giờ sáng, tôi thu dọn xong mọi thứ, kéo va li ra khỏi cửa, khi đi ngang qua cửa phòng Diệp Chính Thần, nhìn thấy dòng tên anh trên cửa, đặt hành lý xuống, tôi nhấn chuông.
Cánh cửa bật mở, Dụ Nhân mặc bộ đồ ngủ đứng ngay ở cửa. Bộ đồ ngủ trên người cô ấy đỏ tới nhức mắt.
“Có việc gì à?” Vẫn là nụ cười thoảng nhẹ.
“Diệp Chính Thần có trong nhà không?”
“Anh ấy vẫn đang ngủ, có cần tôi gọi anh ấy không?” Trời tờ mờ sáng, sương sớm bay khắp nơi khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, cây cối cũng mờ ảo, hồ nước cũng mờ ảo.
“Không cần đâu. Cảm ơn!” Tôi đón chuyến xe buýt đầu tiên ra sân bay quốc tế. Tôi không muốn quay trở lại đất nước này, thành phố này, khu nhà này nữa...
Khi đổi thẻ lên máy bay, nhân viên phục vụ nhắc nhở: “Cô vẫn chưa làm thủ tục tái nhập cảnh, sau khi rời khỏi phải làm lại visa mới được nhập cảnh.”
“Tôi hiểu rồi, không sao.”
Còn hai tiếng nữa mới lên máy bay, tôi ngồi xuống ghế, gọi điện thoại. Tôi thông báo tin mình về nước cho Lăng Lăng, Tần Tuyết, anh Phùng và cả Lý Khải...
Cuộc gọi cuối cùng tôi dành cho Diệp Chính Thần. Chuông điện thoại vừa đổ, tôi lập tức thấy hối hận, đang định tắt máy thì bên kia đã có người nghe.
“Em đi đây...”
“Cô bé?” Tôi nghe rõ trong điện thoại tiếng thở nặng nề của Diệp Chính Thần, anh hỏi: “Em sắp đi đâu?”
“Sayonara!” Câu này trong tiếng Nhật có nghĩa là “tạm biệt”, người Nhật chỉ nói trong trường hợp chắc chắn hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Tiếng loa thông báo hành khách lên máy bay, tôi nghe thấy Diệp Chính Thần nói hai từ: “Chờ anh...”
Tôi bèn gác máy rồi tắt máy.
Tôi trải qua hai tiếng đồng hồ dài nhất trong cuộc đời, tôi sợ lại nhìn thấy Diệp Chính Thần, nhưng cứ quay ra, nhìn về phía cổng ra vào của phòng chờ, mỗi khi có bóng người vội vã, tôi lại giật thót mình.
Đã đến giờ, tôi bước tới cửa lên máy bay, nhân viên đang kiểm tra hộ chiếu thì anh tới. Tôi nhìn anh lần cuối cùng, sau này, rất nhiều lần tỉnh dậy trong giấc mơ lúc nửa đêm, tôi đều nhớ đến dáng hình anh lúc đó, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, áo cũng đẫm mồ hôi, anh lao qua đám đông, liên tục gọi tên tôi.
“Bạc Băng, Bạc Băng...” Lần đầu tiên tôi nghe thấy Diệp Chính Thần gọi tên mình, lúc đó mới phát hiện ra rằng, cái tên của mình nghe thật lạnh giá.
Tôi đón lấy tấm hộ chiếu từ tay nhân viên sân bay, bước tới cửa. Diệp Chính Thần chạy tới nơi, bị nhân viên sân bay ngăn lại.
“Bạc Băng!” Bất chấp ánh nhìn của người khác, anh vẫn cuống quýt gọi. “Em hãy chờ anh, anh có lời này muốn nói với em! Rất quan trọng, thực sự rất quan trọng!”
Túi hành lý trong tay tôi bỗng nặng như tảng đá ngàn cân, tôi xách nó, lê từng bước nặng nề.
“Em hãy cho anh ba phút, anh sẽ nói thật với em... Ba phút, chỉ ba phút thôi.”
Đó là yêu cầu cuối cùng của anh, nhưng tôi đã không cho anh cơ hội.
Sau này, tôi thường nghĩ, nếu tôi cho anh ba phút thì anh sẽ nói gì nhỉ, nhưng tôi không sao nghĩ được.
Máy bay lướt trên đường băng và cất cánh, Osaka - thành phố đã cho tôi nếm mùi ngọt ngào cũng như cay đắng dần thu nhỏ lại trước mắt, sau đó chìm lẫn vào dải xanh mênh mông.
Sau đó, dải xanh mênh mông ấy cũng mờ dần rồi mất hút trước mắt tôi. Không phải tôi không muốn cho anh ba phút, mà vì tôi sợ, nếu cho anh ba phút, tôi không còn đủ dũng cảm để rời xa thành phố ấy và rời xa anh.
Chương 11:
Tôi đẩy hành lý ra cửa, nhìn thấy Ấn Chung Thiên đang đứng chờ. Anh vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, com lê, giày da bóng lộn. Vừa nhìn thấy anh, tôi lập tức vứt đồ đạc, chạy tới: “Cha em sao rồi?”
Nhìn đôi mắt đỏ mọng của tôi, Ấn Chung Thiên bước tới, không nói gì, đón lấy hành lý của tôi trên chiếc xe đẩy. Hơn một năm không gặp, anh tỏ ra trầm tĩnh và sâu sắc hơn.
“Rốt cuộc thì cha em bị bệnh gì?” Giọng tôi khản đặc. “Để anh đưa em tới bệnh viện, trên đường sẽ nói chuyện.” Trên đường từ sân bay tới bệnh viện, Ấn Chung Thiên nói: “Chú Bạc bị u bạch huyết, mới có kết quả xét nghiệm, đang ở giai đoạn hai.”
“Không thể như thế được, đó không phải sự thật.” Tôi lắc đầu, toàn thân rã rời như đang ở trong một giấc mộng, cấu mạnh vào cánh tay mình, hy vọng có thể nhanh chóng ra khỏi giấc mộng, nhưng tôi cấu véo thế nào thì vẫn nhìn thấy Ấn Chung Thiên.
Anh lấy tờ kết quả xét nghiệm đưa cho tôi: “Em đừng sợ, bác sĩ nói, tế bào ung thư sẽ không di căn tới các bộ phận khác, tỷ lệ chữa khỏi căn bệnh này khá cao, cơ hội biến chuyển cũng rất cao...”...
Quét Virus: An toàn