Tôi đưa tay chạm vào những giọt mồ hôi trên trán anh rồi đưa ngón tay lướt trên khuôn mặt, vành môi anh. Ánh lửa bừng cháy trong đêm đen, dường như tôi lại trở về với đêm dông tố, trời đất quay cuồng, những cánh anh đào lả tả.
Sáng sớm, tôi mở rèm cửa sổ, Diệp Chính Thần chợt tỉnh giấc, vội đưa tay lên che mắt.
“Dậy sớm vậy sao?”
“Hôm nay em phải đi Kobe.”
“Đi Kobe?” Diệp Chính Thần ngồi dậy.
“Lần trước em đã nói với anh rồi mà, em có một người bạn học ở trường Đại học Kobe, cô ấy hẹn em đến chơi...”
“Để anh đưa em đi.”
“Em ở lại đó, ngày mai mới về.” Đúng là tôi có một người bạn ở Đại học Kobe, cô ấy đã tới Osaka chơi một lần, Diệp Chính Thần cũng đã gặp cô ấy.
Diệp Chính Thần có vẻ hơi do dự: “Ngày mai anh phải nộp mấy bản báo cáo.”
“Đây là cuộc hẹn hò của phụ nữ, anh đi cũng không thích hợp.”
Thấy tôi có vẻ không muốn cho anh đi, Diệp Chính Thần cũng không nài nỉ nữa. Ăn sáng xong, tôi thay quần áo, đi giày thể thao, đeo túi du lịch, không quên mang theo một chai nước uống thật to. Trước lúc tôi ra khỏi cửa, Diệp Chính Thần đội mũ giúp tôi, mỉm cười, khẽ vỗ đầu tôi: “Nhớ về sớm nhé!”
“Được rồi.” Tôi bước hai bước thì dừng lại, rồi chạy trở lại, nhón chân, hôn lên môi Diệp Chính Thần.
Tôi thực sự rất lưu luyến, lưu luyến mùi vị mềm mại của anh…
Sau buổi chiều tà, màn đêm buông xuống. Tôi ngẩng lên nhìn những đóa hoa ngọc lan trắng muốt, từng chùm, từng chùm, trông rất đẹp. Mỗi khi nghe thấy có tiếng xe đến gần, rồi lại lùi xa, tôi đều kiễng chân, lặng lẽ ngước mắt khỏi bờ tường cao ngang đầu người, nhìn về ngôi nhà nhỏ ở góc của một con phố khác. Diệp Chính Thần không tới, mãi không thấy tới.
Tôi cầm chai nước chỉ còn một nửa ra uống một ngụm, mừng thầm, có lẽ tôi đã đoán sai, có lẽ tôi đã quá nhạy cảm, có lẽ mọi chuyện không như tôi nghĩ, có lẽ... Tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp “có lẽ” tốt đẹp, rồi dần dần để mặc nỗi mừng thầm ấy lớn lên. Thậm chí, tôi đã định rời đi, trở về nhà nấu cho Diệp Chính Thần một bát mỳ Ramen nóng hổi.
Một tiếng phanh xe nhẹ nhàng đã ngăn nỗi mừng thầm của tôi. Tôi khẽ thò đầu ra thì nhìn thấy chiếc xe hơi của Diệp Chính Thần tiến thẳng vào sân nhà Dụ Nhân. Tiếp đó, cửa xe bật mở, một bóng người cao lớn ra khỏi xe, tay cầm chùm chìa khóa, bước tới cửa, tra chìa khóa vào ổ. Khóa bật mở, Diệp Chính Thần mở cửa, Dụ Nhân tươi cười đứng ở cửa, trông cô ấy thật xinh đẹp. Diệp Chính Thần nhìn cô ấy một cái rồi lách người qua, bước vào nhà, tự nhiên như vào nhà mình.
Tôi nhìn đồng hồ dưới ánh trăng nhợt nhạt, đã mười giờ. Một người đàn ông mười giờ đêm tới nhà một phụ nữ thì để làm gì, không cần nói cũng có thể biết. Tôi cắn chặt mu bàn tay, nước mắt rơi lã chã.
Đứng dưới gốc cây ngọc lan đu đưa, tôi nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới lần đầu tiên Dụ Nhân tới cửa hàng tiện lợi, nhớ tới nụ cười thoảng trong sáng của cô ấy, nhớ tới lần Diệp Chính Thần gặp Dụ Nhân ở cửa hàng tiện lợi, nhớ tới cái bắt tay lịch thiệp của hai người...
Tôi nhớ buổi tối hôm ấy, Dụ Nhân lái xe đâm phải tôi... Có lẽ cô ấy đã nhìn thấy tôi, hơn nữa còn nhìn rất rõ. Tôi còn nhớ cả bàn tay lạnh ngắt của cô ấy khi nắm lấy tay tôi và nói rằng có những lúc cô ấy rất thèm muốn sự đơn giản của tôi…
Không phải tôi đơn giản mà là ngu ngốc. Bạn trai đã có người yêu mới, giấu giếm gặp nhau ở ngoài, rồi vui vẻ cùng nhau, thế mà tôi vẫn cứ ngốc nghếch làm bạn với người tình của anh, cười và giúp người ta chọn đồ. Điều nực cười nhất là tôi còn nghĩ rằng Diệp Chính Thần sẽ lấy tôi, nghĩ tới lúc đầu bạc anh vẫn nắm tay tôi, cùng tôi đi du ngoạn khắp thế giới.
Anh là ai? Anh là Diệp Chính Thần, cả thế giới này đều biết anh thay xe rất nhanh và thay bạn gái còn nhanh hơn thế, chỉ có một mình tôi là ngốc nghếch cứ tin vào những lời hứa của anh.
Tôi bước từng bước tới trước cửa nhà họ. Tôi đứng trong bóng đêm, ánh đèn tỏa ra từ cửa sổ in bóng hai người. Tôi đang suy nghĩ xem có nên vào trong để đối diện với sự thật tàn nhẫn hơn hay không thì cánh cửa bật mở, Diệp Chính Thần bước ra.
Tôi không nghĩ anh lại ra khỏi đó nhanh chóng như vậy, nên đứng nguyên tại chỗ không biết làm gì.
Dụ Nhân đuổi theo, kéo tay anh: “Muộn rồi, tối nay anh đừng về nữa.”
Diệp Chính Thần bình thản trả lời: “Dụ Nhân, hãy làm tốt những việc của cô đi, chuyện của tôi, cô không cần quan tâm.”
Diệp Chính Thần mở cửa xe, định vào trong thì Dụ Nhân bật cười.
“Anh sợ rồi à?” Ánh trăng soi xuống mặt cô, nụ cười lạnh lùng khiến người ta sởn gai ốc. “Anh sợ cô ấy sẽ biết quan hệ giữa chúng ta?”
Diệp Chính Thần không trả lời.
Dụ Nhân càng cười to hơn: “Chẳng phải anh nói rằng cô ấy yêu anh, tin anh, cho dù anh làm gì thì cô ấy cũng sẽ một lòng theo anh... Thế thì anh còn sợ điều gì nữa?”
Diệp Chính Thần nói, dằn từng tiếng: “Tôi cảnh cáo cô, cô không được làm tổn thương cô ấy!”
Tôi cảm thấy rất lạnh, một cơn gió lạnh từ phía sau lại ùa tới.
Chân tôi run lên cầm cập, toàn thân rã rời, tôi chợt nhớ cả ngày hôm nay mình chưa ăn gì, nếu sớm biết sẽ phải chịu đựng một chuyện đau lòng như thế này thì tôi đã ăn nhiều hơn.
“Anh sợ tôi làm tổn thương cô ấy hay sợ cô ấy sẽ rời xa anh?” Dụ Nhân vén tóc, bước lại gần Diệp Chính Thần. “Tôi cố tình lại gần cô ấy, chẳng có mục đích gì khác, chẳngnqua là tôi muốn biết cô ấy là người con gái như thế nào. Bây giờ thì tôi đã biết rồi, đúng là cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, thông minh, lương thiện, ngây thơ... Ồ, quan trọng nhất là, tôi tin đó cũng là điều anh thích nhất... cô ấy rất chính trực, biết tự trọng...”
Diệp Chính Thần cắt ngang bằng giọng lạnh lùng: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi đánh cuộc với anh”, Dụ Nhân bình thản nói. “Nếu cô ấy biết quan hệ giữa chúng ta, nhất định cô ấy sẽ rời xa anh.”
“Cô đe dọa tôi đấy à?!”
Trong đêm tối, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của Diệp Chính Thần nhưng tôi cảm thấy đó là một vẻ mặt rất đáng sợ.
Dụ Nhân lắc đầu, giọng cầu khẩn: “Em chỉ muốn anh ở lại bên em...”
Diệp Chính Thần nhìn Dụ Nhân hồi lâu, cuối cùng bước lên xe, nổ máy rất to.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, hai chân mềm nhũn, người đổ gục xuống đất. Diệp Chính Thần nghe thấy tiếng động, vội nhìn về phía tôi. Tôi cũng nhìn anh, rõ ràng là chỉ cách nhau có mấy mét, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy rất xa, xa tới mức không thể với tới được...
Tôi bám vào thân cây bên cạnh, từ từ đứng dậy rồi chầm chậm bước về phía Diệp Chính Thần, phía trước là vườn hoa rất đẹp, tôi cảm thấy dường như mình đang đứng bên bờ vực.
Nhìn thấy rõ mặt tôi, Diệp Chính Thần sửng sốt: “Sao em lại ở đây?” “Sao em lại ở đây không quan trọng, điều quan trọng là…”
Tôi chỉ về phía Dụ Nhân. “Anh thích cô ấy phải không?”
“Em đừng hiểu lầm, anh và Dụ Nhân không có gì. Anh chỉ tới để lấy một vài thứ...”
Diệp Chính Thần định giải thích điều gì đó thì Dụ Nhân cắt ngang: “Chuyện đã đến nước này mà anh vẫn định nói dối cô ấy sao?”
“Cô im ngay!” Diệp Chính Thần không nhìn Dụ Nhân, chộp lấy cổ tay tôi, như thể sợ tôi sẽ bỏ chạy. Dụ Nhân im lặng, không nói thêm gì nữa.
Tôi đưa mắt qua Diệp Chính Thần lúc đó đang im lặng, nhìn về phía Dụ Nhân. Dụ Nhân lặng lẽ nhìn chúng tôi, tôi không hề nhìn thấy chút buồn bã hay vui vẻ trên khuôn mặt cô ấy.
Tôi bỗng thấy sợ, rất sợ, vì tôi có cảm giác cô ấy không hề ngạc nhiên hay hốt hoảng. Từ đầu chí cuối cô ấy chỉ im lặng chờ đợi, chờ đợi mọi chuyện xảy ra.
Tôi ngây người nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, muốn xem xem ẩn sau khuôn mặt xinh đẹp ấy là một thế giới như thế nào.
Diệp Chính Thần hỏi: “Em có tin anh không?”
Tất nhiên là tôi tin anh, cho dù nhìn thấy rèm cửa sổ buông kín, nhìn thấy sách của anh ở nhà Dụ Nhân, cho dù ngửi thấy mùi nước hoa J’adore trên tài liệu của anh, tôi vẫn giữ chút hy vọng còn lại với anh, không cam chịu mà phải đi xác nhận bằng được. Nhưng bây giờ... chiếc vỏ của những lời nói dối đẹp đẽ đã bị bóc trần, sự thật trần trụi còn xấu xa hơn những gì tôi tưởng tượng đã bày ra trước mắt. Liệu tôi còn có thể tin anh được không?
Tôi lau nước mắt, nói với Diệp Chính Thần: “Em tin anh, vì vậy anh đừng lừa gạt em nữa, hãy nói thật cho em biết, rốt cuộc quan hệ giữa anh với Dụ Nhân là như thế nào?”
Diệp Chính Thần kiên quyết trả lời: “Chẳng có quan hệ gì!”
“Vì sao anh lại có chìa khóa nhà Dụ Nhân? Vì sao anh lại phải giả vờ không quen cô ấy trước mặt em? Vì sao cô ấy lại phải cam tâm tình nguyện che giấu vì anh? Vì sao cô ấy muốn anh ở lại bên cô ấy?”...
Quét Virus: An toàn