Mấy ngày sau, Dụ Nhân mời tôi tới nhà cô ấy chơi, tôi vui vẻ nhận lời. Dụ Nhân lái xe đưa tôi tới nhà cô ấy, trên đường đi qua rất nhiều cửa hàng tiện lợi, cái nào cũng gần hơn cửa hàng tiện lợi tôi đã làm.
Nhà của Dụ Nhân giống như trong giấc mơ của tôi, hàng rào bằng kim loại màu trắng, một mảnh vườn nhỏ trồng rất nhiều hoa uất kim cương. Đi qua một con đường nhỏ lát gạch đỏ, chúng tôi bước tới trước cửa nhà cô ấy, trên cánh cửa được phun sơn màu trắng có treo chiếc chuông gió bằng kim loại. Dụ Nhân mở cửa, tiếng chuông vang lên rộn rã, một cơn gió thổi qua mang theo làn hương thơm như trong mộng.
Đối diện cửa ra vào là một cửa sổ, ở đó có bức rèm màu xanh in hoa chìm đóng kín.
Một cơn gió thổi qua, tấm rèm bay phấp phới, in hình những vệt màu xanh thẫm trên sàn nhà...
Dụ Nhân nói: “Xin lỗi, anh ấy không thích kéo rèm cửa.”
Chiếc rèm cửa màu xanh nhạt, cả năm không kéo lên, tôi chợt nhớ tới một căn phòng khác, đó là căn phòng của người hàng xóm của tôi. Nhìn lại chiếc rèm cửa trước mặt, tôi khẽ lắc đầu, cố nhủ mình đừng gắn kết những sự việc không liên quan với nhau.
“Mời vào.”
Dụ Nhân đặt một đôi dép lê của phụ nữ bên cạnh chân tôi, còn mình đi đôi dép lê đàn ông màu đen. Tôi xỏ dép, bước lên sàn nhà bằng gỗ với những hoa văn màu trắng đục, nghĩ bụng, chắc hẳn Dụ Nhân rất thích những thứ có hoa văn chìm, đến cả đôi dép lê cùng kiểu cùng loại cũng có hoa văn chìm.
Đầu tiên, Dụ Nhân dẫn tôi đi tham quan ngôi nhà. Tầng một là phòng khách và nhà bếp, trong bếp, mọi đồ đạc đều có đôi, hơn nữa chỉ có một đôi. Một đôi cốc uống cà phê bằng sứ khảm vàng trên miệng, một đôi bát thủy tinh trong suốt, một đôi đũa màu trắng, hai bên bàn ăn cũng chỉ bày một đôi ghế hồng mộc. Điều đó cho thấy, nơi đây là thế giới chỉ của hai người.
Từng học một chút về tâm lý học nên tôi thấy ngầm ý rất rõ ràng của chủ nhân ngôi nhà, đó là muốn loại trừ tất cả sự xâm nhập của người ngoài vào thế giới của hai người.
Tôi đi theo Dụ Nhân lên tầng hai. Hai đầu cầu thang có hai phòng. Một phòng theo kiểu phương Đông khép kín, một phòng theo kiểu phương Tây. Trong phòng kiểu phương Đông chỉ có chiếc giường nhỏ, rèm cửa sổ làm bằng trúc, che kín gió và ánh sáng, ngoài ra không còn vật gì khác, cho thấy kể từ khi chủ nhân của nó chuyển tới, căn phòng này vẫn chưa được dùng đến. Căn phòng theo kiểu phương Tây thì được bày biện rất tinh tế, trên chiếc bàn phấn, đặt đủ loại đồ trang điểm đắt tiền, bên cạnh là một chiếc giường đôi mềm mại và êm ái, trên giường trải chăn đệm phẳng phiu màu xanh nhạt. Trên chiếc chăn in hình những bông hoa nhỏ màu tối, trông sạch sẽ như mới.
“Cô thích màu xanh à?” Tôi hỏi Dụ Nhân.
Dụ Nhân cười, trả lời bằng giọng nhẹ nhàng, từ tốn: “Không, nhưng anh ấy thích.”
Tôi lặng lẽ nhìn chiếc giường đôi êm ái, mềm mại, rồi nhếch mép gượng cười: “Sư huynh cũng thích màu xanh, nhưng tôi không thích, tôi thích màu hồng.”
Diệp Chính Thần đã đưa tôi đi mua ga giường. Lúc đó, tôi đắn đo giữa hai kiểu khác nhau, một loại là màu xanh nhạt sạch sẽ, tôi đoán Diệp Chính Thần rất thích, còn loại kia thì thực sự rất đẹp.
“Anh nói xem em nên chọn loại nào?” Tôi hỏi ý kiến anh.
Diệp Chính Thần chỉ vào một loại khác, màu tím nhạt, có những bông hoa nhỏ màu hồng, mang phong cách của con gái.
“Anh cảm thấy rất trẻ con đúng không?”
Diệp Chính Thần đưa tay chạm vào những bông hoa: “Một chút, có điều... màu hồng này sẽ luôn làm cho anh nhớ đến em, khiến anh luôn muốn được nằm ngủ trên đó...”
Tôi đỏ mặt, mỉm cười, cầm túi đồ, cho lên xe đẩy hàng.
Tôi muốn nói với Dụ Nhân: “Con người không bao giờ thích những màu sắc đơn điệu. Anh ấy sẽ thay đổi, cho tới khi anh ấy gặp được người có thể khiến cho anh ấy thay đổi.”
Do dự một lát, tôi lựa chọn cách nhủ thầm: con người chẳng ai giống ai, Diệp Chính Thần và bạn trai của Dụ Nhân không giống nhau.
Sau khi tham quan phòng ngủ, Dụ Nhân lại dắt tôi đi tham quan thư phòng của họ. Các tủ sách trong thư phòng hầu như trống rỗng, chỉ đặt rải rác mấy cuốn sách tiếng Nhật, trong đó có cuốn Bệnh lý học lâm sàng.
“Này, cô học y à?” Tôi thấy hơi tò mò.
“Đúng thế, hồi đại học, tôi đã học về lâm sàng.” “Trùng hợp thật đấy, sư huynh cũng học về lâm sàng…”
Nói rồi, tôi cầm cuốn Bệnh lý học lâm sàng lên, tiện tay lật giở mấy trang, liếc nhìn nhanh rồi gấp vội, đặt trả lại tủ sách.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: “Xin lỗi, tôi muốn vào nhà vệ sinh.”
“Ở bên kia.”
Dụ Nhân chỉ về phía cuối hành lang. Tôi đi nhanh về phía cô ấy chỉ.
Tôi đứng dựa vào tường nhà vệ sinh, hai chân run lên. Ánh mắt tôi dừng lại ở chỗ đặt bộ đồ dùng cá nhân đàn ông rất ngay ngắn bên phải, chiếc khăn mặt gấp lại, đặt sang một bên...
Đây cũng là thói quen của Diệp Chính Thần. Sau khi ở cùng nhau, cho dù tôi để đồ trang điểm bừa bãi thế nào thì vị trí bên tay phải trong nhà vệ sinh cũng phải dành cho Diệp Chính Thần, anh đặt mọi thứ của mình ngay ngắn ở đó, khăn mặt cũng gấp lại để bên cạnh, không cho tôi động vào.
Thói quen ấy tôi có thể cho là sự trùng hợp tình cờ, nhưng những dòng chữ chú thích trong cuốn sách ấy thì không thể. Nét chữ cứng cáp ấy vô cùng quen thuộc với tôi.
Tôi vã nước lạnh lên mặt, cho tới khi những suy nghĩ rối ren trong lòng tạm lắng xuống, tôi mới ra khỏi nhà vệ sinh. Dụ Nhân đứng ở cuối hành lang chờ tôi, cô ấy đứng ngược với ánh mặt trời, khuôn mặt trong bóng tối khiến tôi chợt nhớ đến một người mẫu nổi tiếng của Đài Loan, đôi chân gợi cảm, khí chất cao quý, thư thái, và cả giọng nói rất dễ nghe. Nếu tôi là đàn ông thì cũng phải xiêu lòng, tìm cách chinh phục, nhưng có thể giữ người con gái như vậy trong ngôi nhà vàng, không phải người đàn ông nào cũng làm được.
Diệp Chính Thần, tôi đã đánh giá anh quá thấp!
Tôi và Dụ Nhân uống trà đắng và nói chuyện cả buổi chiều. Nhưng nói những chuyện gì thì tôi hoàn toàn không nhớ, chỉ nhớ rằng trà rất đắng, tới mức tôi không thể nuốt được, thế mà tôi vẫn uống hết chén này đến chén khác. Đến gần tối thì tôi về tới nhà, ngồi xuống giường, ngây ra nhìn những chữ “Chính” trên tường, mãi tới lúc đó vị đắng trong miệng mới nhạt dần.
Diệp Chính Thần gọi điện, nói sẽ về ăn cơm, lúc đó tôi mới đứng dậy rửa mặt rồi tất bật trong bếp làm mấy món ăn Tứ Xuyên mà anh thích, bày trên bàn chờ anh về.
Lúc ăn cơm, tôi gắp một miếng thịt gà xào ớt đặt vào bát của Diệp Chính Thần, cười, nói: “Hôm nay em tới nhà Dụ Nhân uống trà.”
“Ừ!” Diệp Chính Thần hơi dừng đũa rồi gắp miếng thịt gà, nhai chầm chậm.
“Nhà cô ấy rất ấm cúng.”
Diệp Chính Thần nuốt miếng thức ăn trong miệng: “Thế à? Có ấm cúng bằng nhà của chúng ta không?”
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, đúng là rất đơn sơ, tới mức tường cũng không cách âm.
Tôi lắc đầu: “Không, nhà cô ấy không có anh...”
Diệp Chính Thần ngẩng phắt lên, ánh mắt sâu thẳm, sau đó cười, nói với vẻ vui đùa: “Nhà cô ấy cũng không có em...”
Tôi cũng cười, một nụ cười ngọt ngào dành cho Diệp Chính Thần. Diệp Chính Thần không nên làm bác sĩ, có lẽ anh nên đi đóng phim, với vẻ ngoài điển trai, tài năng diễn xuất, chưa biết chừng sẽ trở thành một ông hoàng điện ảnh. Còn nữa, thêm vào đó là năng lực phi thường, dù không muốn nổi đình nổi đám cũng không được.
Sau khi ăn cơm, thu dọn nhà cửa, tôi đi tắm. Tôi đã ngâm mình trong bồn tắm tới hơn bốn mươi phút, khi tôi quấn khăn bước ra ngoài thì Diệp Chính Thần đang ngồi ở bàn đọc tài liệu, tấm rèm cửa đã khép lại.
Mùi thơm của thức ăn bay hết, giờ đây chỉ còn lại mùi thơm thoang thoảng do chất tẩy giặt của áo quần và mùi thơm nhẹ khác, nhưng không phải là mùi thơm của cây cỏ bên ngoài cửa sổ, mà là mùi hương thoang thoảng của J’adore.
Nước hoa của Pháp có ưu điểm lớn nhất là nhẹ mà lâu bay, ngửi lâu cũng không sao.
Có lẽ phụ nữ bẩm sinh đã rất thích mùi thơm, tôi cũng rất nhạy cảm trước các mùi thơm. Tôi bước lại gần Diệp Chính Thần, ôm anh từ phía sau. Diệp Chính Thần vừa tắm xong nên cơ thể tỏa mùi thơm. Tôi đưa mắt nhìn qua tập tài liệu anh đang đọc, nếu tôi không lầm thì đó là nguồn gốc của mùi thơm...
Tôi cảm thấy hơi buồn, Diệp Chính Thần đã giấu kín mọi chuyện, nhưng chẳng ai hiểu phụ nữ bằng phụ nữ, Dụ Nhân đúng là rất đặc biệt.
Tôi cắn mạnh vào cổ bên phải của Diệp Chính Thần, anh giật mình, vội né người tránh.
Cứ một người cắn, một người tránh, lần cắn sau sâu hơn lần cắn trước, cho tới khi trên đó có những vết hằn đỏ.
Diệp Chính Thần sờ lên vết răng, nhào tới, túm lấy chiếc khăn tắm tôi đang quấn quanh người, để lại những vết tím trên đó còn nhiều hơn.
Suốt quá trình ấy, tôi vừa hôn vừa cắn anh, chỉ muốn làm sao để lại dấu vết chứng tỏ đã từng ân ái với phụ nữ ở tất cả những nơi thầm kín nhất trên cơ thể anh. Diệp Chính Thần nói, hiếm khi thấy tôi cuồng nhiệt như vậy, anh không khỏi sững sờ, vì thế mà trở nên rất đỗi dịu dàng và gợi cảm....
Quét Virus: An toàn