The Soda Pop
* Danh ngôn tình yêu: Tình yêu trong xa cách ví như ngọn lửa trong gió. Gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa lớn.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Động phòng hoa trúc cách vách

Động phòng hoa trúc cách vách

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 7475 bình chọn



Sợ rằng Diệp Chính Thần lo lắng, tôi nói thêm: “Vết thương không nặng, chỉ bị trầy da thôi...”

Không chờ tôi nói hết câu, Diệp Chính Thần hỏi ngay: “Ở bệnh viện nào?”

“Bệnh viện Toyonaka”, tôi ngoan ngoãn trả lời.

“Chờ anh.”

Không có lời nào khác, chỉ một câu ngắn gọn “chờ anh”, nhưng lại khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn bất cứ sự quan tâm và an ủi nào.

Không đầy mười phút sau, bóng hình cao lớn của Diệp Chính Thần đã xuất hiện trước mắt tôi, tóc vẫn còn ướt, anh mặc áo may ô, quần Âu, ống quần ướt vì bị nước bắn vào. Quen biết Diệp Chính Thần lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh trong trạng thái áo quần xộc xệch nên không nén được, bật cười: “Hình như anh vừa ra khỏi phòng tắm.”

Diệp Chính Thần không thèm để ý đến câu nói ấy, sầm mặt kiểm tra vết thương một lượt: “Bị thương như thế nào?”

Diệp Chính Thần hỏi, nhìn về phía Dụ Nhân, như đoán được chuyện này nhất định có liên quan đến Dụ Nhân.

“Không liên quan đến Dụ Nhân. Em vượt đèn đỏ, may mà cô ấy phanh kịp nên mới không đâm vào em.” Sợ Diệp Chính Thần xót xa, tôi cố mỉm cười, nói: “Hay là ghi thêm cho em một lần nợ nữa để kiếp sau em trả bù.”

Diệp Chính Thần định nói điều gì đó rồi lại thôi, anh ôm tôi vào lòng. Bàn tay anh ghì rất chặt, chạm vào cả vết thương của tôi, nhưng tôi không hề thấy đau mà cảm thấy hạnh phúc.

Dụ Nhân đứng im nhìn chúng tôi, nét mặt không để lộ điều gì, trông cô ấy như một nàng tiên đứng bên chân trời đang điềm tĩnh nhìn xuống cảnh hỷ nộ bi sầu của đàn ông và đàn bà dưới trần gian.

Tôi đoán, nhất định cô ấy đang nhớ tới người ấy, vì mắt cô ấy ngấn lệ.

Do quyết định của Diệp Chính Thần và Dụ Nhân, tôi buộc phải nằm lại bệnh viện một tuần để theo dõi. Viện phí, ngoài phần bảo hiểm mà bệnh viện chịu trách nhiệm chi trả, phần còn lại do Dụ Nhân chi. Tôi nói rõ với Diệp Chính Thần, sự cố này không trách Dụ Nhân được và bảo anh trả lại tiền cho Dụ Nhân.

Diệp Chính Thần chỉ “ừ” một tiếng lạnh lùng.

Mấy ngày nằm trong bệnh viện, tôi mới phát hiện ra Diệp Chính Thần và Dụ Nhân rất không hợp nhau, nói chính xác hơn, Dụ Nhân rất đố kỵ trước Diệp Chính Thần, ngày nào cô ấy cũng tới chăm sóc tôi, chúng tôi nói cười rất vui vẻ. Nhưng hễ Diệp Chính Thần đến, cô ấy lại tìm cớ ra về, khiến tôi thực sự không hiểu.

Có lần, tôi hỏi Diệp Chính Thần: “Anh ghét Dụ Nhân thế sao?”

Diệp Chính Thần thổi thổi cốc sữa trong tay, hơi nước làm mờ mắt anh: “Không phải thế.”

“Vậy thì sao lúc nào anh cũng tỏ ra lạnh nhạt với cô ấy như vậy?”

Diệp Chính Thần cười, khẽ véo má tôi: “Anh sợ em lại nghi ngờ anh có người khác.”

“Xì!” Tôi bĩu môi vẻ coi thường. “Em đâu phải loại phụ nữ nhỏ nhen ấy.”

“Ừ.” Diệp Chính Thần gật đầu, tỏ ý rất tán thành. “Không biết là ai cứ một mực hỏi anh là Dụ Nhân có xinh hay không...”

Tôi nhìn lên trời rồi lại nhìn xuống dưới đất, nhìn vào cốc sữa: “Sư huynh, sữa đã nguội chưa?”

Diệp Chính Thần đưa cốc sữa lên miệng tôi, để tôi uống từ từ.

Tôi vừa uống được hai ngụm thì Dụ Nhân đến. Nhìn thấy Diệp Chính Thần ở đó, cô ấy chào một tiếng rồi đặt giỏ hoa quả trong tay xuống, chọn hai quả đào mật tươi nhất, nói: “Để tôi đi rửa đã.”

Những quả đào mật đỏ mọng khiến tôi nhìn chăm chú. Thế rồi tôi bất ngờ thấy một tay Dụ Nhân cầm hai quả đào to, tay kia thì để trống.

Tôi đang thắc mắc vì sao cô ấy không dùng cả hai tay thì thấy khi đi qua Diệp Chính Thần, cô ấy hơi nghiêng người, ngón trỏ và ngón giữa gập lại, gõ vào lưng anh hai cái. Động tác nhỏ ấy tôi đã nhìn thấy Diệp Chính Thần làm mấy lần, rất giống, vì thế tôi có ấn tượng rất sâu đậm. Diệp Chính Thần không có phản ứng gì, cầm tờ giấy ăn, lau vết sữa bên khóe miệng cho tôi. Tôi cũng không nhắc gì anh, tiếp tục uống sữa.

Mấy phút sau, điện thoại của Diệp Chính Thần đổ chuông. Bệnh viện ở Nhật không cho phép nghe điện thoại trong phòng bệnh, Diệp Chính Thần nhanh chóng đứng dậy, nói: “Anh ra ngoài nghe điện thoại.”

Diệp Chính Thần ra khỏi, tự nhiên tôi có cảm giác bất an. Tôi không phải là một người nhạy cảm nhưng trực giác của phụ nữ dường như mách bảo tôi điều gì đó...

Tôi xuống giường, xỏ dép rồi cà nhắc đi ra cửa. Không thể nói rõ là bất ngờ hay có hẹn trước, quả nhiên Diệp Chính Thần đang nói chuyện với Dụ Nhân. Dụ Nhân quay lưng về phía tôi, ngửa mặt nhìn Diệp Chính Thần, vì thế tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cô ấy.

Tôi định tới gần hơn chút nữa để nghe xem hai người nói gì thì Diệp Chính Thần nhìn thấy tôi. Anh không hề tỏ ra hoảng hốt, ung dung rút ví từ trong túi ra, lấy một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Dụ Nhân, không nói câu nào.

Tôi do dự một chút rồi chầm chậm đi đến.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Dụ Nhân nghe thấy tiếng tôi, lập tức quay mặt đi, xoa xoa hai má, tôi nhìn thấy một giọt nước mắt lăn xuống, rất khẽ và cũng rất nặng.

“Không có gì, anh trả lại tiền viện phí của em cho cô ấy”, Diệp Chính Thần nói.

Dụ Nhân nhận tấm thẻ, quay lại mỉm cười với tôi, nhưng mắt vẫn đỏ hoe: “Xin lỗi, tôi còn có việc, phải về trước đây.”

Dụ Nhân bối rối đi về phía cầu thang máy.

“Sao cô ấy lại khóc?”

Tôi hỏi như vậy vì tôi đã hứa sẽ tin tưởng anh, tôi không muốn bất cứ sự hiểu lầm nào khiến chúng tôi đánh mất nhau. Sự thực đã chứng minh, đừng có ý nghĩ để đàn ông giải thích về sự hiểu lầm, vì đó chính là việc buộc họ phải dùng lời nói dối này biện hộ cho lời nói dối khác.

Diệp Chính Thần nhíu mày thật chặt, dường như không muốn nói.

“Không nói thì thôi vậy.” Tôi lạnh lùng quay người đi.

Mỗi bước chân sau đó, tôi cảm thấy trái tim nặng dần, cứ thế, cứ thế, cho đến khi chìm trong một màn tối tăm không nhìn thấy gì...

“Cô ta muốn anh tha thứ.” Diệp Chính Thần vội vã đuổi theo, chặn trước mặt tôi. “Cô ta nói lúc đó trời tối quá, xe đạp của em lại không bật đèn, cô ta không nhìn thấy gì...”

Tôi nhớ rất rõ, tôi có bật đèn xe. Tất cả xe đạp ở Nhật Bản đều phải lắp đèn, hơn nữa trời tối mà không bật đèn là phạm luật, vì chuyện này tôi đã bị cảnh sát giao thông chặn lại một lần, giáo huấn mười mấy phút, nên không dám quên.

Tôi không biết là Dụ Nhân không nhìn thấy hay định tìm cách đẩy lỗi cho người khác, điều ấy không quan trọng. Điều quan trọng là, rốt cuộc thì Diệp Chính Thần và cô ấy có quan hệ gì.

Tôi quay mặt lại, hỏi Diệp Chính Thần: “Vậy anh nói như thế nào?”

“Anh bảo cô ta cút đi, càng xa càng tốt.” Một hồi lâu tôi không nói được gì.

“Sao anh lại mắng người ta như thế? Chẳng lịch sự chút nào.”

“Cô ta suýt nữa thì đâm chết em!” Diệp Chính Thần tỏ vẻ hơi kích động. “Không lẽ em bảo anh phải cười và nói với cô ta rằng: không sao, có đâm chết cũng không sao!”

Tôi càng ngạc nhiên, không nói được gì, cuối cùng không nín được, bật cười: “Phụ nữ trên thế giới này rất nhiều, đâm chết em thì anh lại tìm được cô khác.”

Diệp Chính Thần tóm lấy tay tôi, ánh đèn xanh trắng chiếu lên chiếc đồng hồ màu đen của anh, làm nổi bật hai chữ: Cô bé.

Sau đó, Diệp Chính Thần hỏi tôi rất nghiêm túc: “Cô bé, em quên bật đèn thật à?”

“Vâng, em quên”, tôi đáp. “Sư huynh, anh nên lịch sự một chút, xin lỗi người ta đi.”

“Được.”

Sau đó, khi Dụ Nhân đến thăm tôi, Diệp Chính Thần chủ động kéo ghế mời ngồi. Dụ Nhân ngạc nhiên, vội nói: “Cảm ơn.”

Tôi nháy mắt với Diệp Chính Thần, anh đành gật đầu, cố nở nụ cười miễm cưỡng với Dụ Nhân, nói: “Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên trách cô... càng không nên nói những lời như hôm qua.”

“Không có gì.” Dụ Nhân mỉm cười nhìn tôi. “Tôi hiểu rồi, cô ấy... rất quan trọng với anh.”

Lúc đó, tôi cảm thấy Dụ Nhân thực sự xinh đẹp. Bộ váy áo màu nâu, mái tóc màu hạt dẻ và khí chất thanh cao, cô ấy mỉm cười, khuôn mặt trông càng rạng rỡ và cuốn hút.

Sau đó, quan hệ giữa Diệp Chính Thần và Dụ Nhân được cải thiện hơn rất nhiều, thỉnh thoảng hai người cũng nói chuyện với nhau.

Sau khi ra viện, tôi còn mời Dụ Nhân đến nhà ăn cơm. Dụ Nhân ngắm phòng tôi rất kỹ, tất nhiên cả chiếc chăn tôi chưa kịp gấp và những chữ “Chính” viết đầy trên tường.

“Đây là số lần sư huynh dạy bù cho tôi, viết chơi ấy mà.” Tôi vừa gấp chăn vừa ngượng ngùng giải thích.

“Tình cảm giữa hai người chắc là rất tốt.”

“Cũng được”, tôi đáp. “Nhưng không tốt như cô nghĩ đâu, vì chúng tôi yêu nhau chưa đầy ba tháng.”

“Ba tháng à? Đúng là đang trong thời kỳ nồng nhiệt nhất.” “Đúng thế, ba tháng là khoảng thời gian nồng nhiệt của tình yêu. Khi tình yêu đã qua thời kỳ mới mẻ ban đầu, không thể nói trước được sẽ xảy ra chuyện gì.”

Dụ Nhân không nói gì, cứ nhìn những chữ “Chính” trên tường....
<<1...3233343536...53>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000645s | View: 7475 (+6)

On C-STAT