* Danh ngôn tình yêu: Ngôn ngữ của tình yêu nằm trong đôi mắt.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Lương Sinh - Liêu trai

Lương Sinh - Liêu trai

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 622 bình chọn

Ở Biện Châu có người học trò họ lương , mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ, không có chỗ nương nhờ , nhà lại cực bần, vợ đã ăn hỏi nhưng chưa kịp đón về thì lăn đùng ra chết. Từ đấy chàng không tài nào lấy lại được vợ nữa.
Bạn bè bằng hữu đều cười , đặt cho cái biêt hiệu Lương Vô Cáo , nguyên vì trong điển tích cổ thư người ta dùng chữ " vô cáo giả " để chỉ bốn hạng người: " Quan , quả , cô , độc " , khiến cho chàng khổ tâm sầu muộn vô cùng .
Tuy nhiên, nhờ tính tình ôn hòa nhã nhặn, lại khõe rượu, hay cờ , đàn địch rất giỏi , Sinh được bạn bè đồng bối yêu thích, đặc biệt thân nhất là hai người bạn đồng môn là Lưu Sinh và Uông Sinh. thường được xưng là " Mặc nghịch chi giao " .
Cha Lưu làm quan Thứ Sử , còn gia đình Uông thi giàu có bạc vạn , đều thuộc loại con nhà phú gia tử đệ danh tiếng.
Sinh vì nhà nghèo, lại thích giao du đi lại với họ, ai thấy cũng chê cười, bảo rằng:
- Nghèo mà ham, chơi với giàu , chẳng có khố mặc, sao không biết xấu hổ.
Sinh nghe nói thế chỉ cười đáp:
- Ta một mình một miệng ăn, họ dù giàu như Ðào Chu Công, nhưng ta chẳng nhờ vả gì, thì mấy người nghĩ sao ?
Họ nghe Sinh nói thế, lại càng giận, cho chàng là kẻ vô tư cách càng châm chọc thêm, đổi lại cái biệt hiệu của chàng thành "Lương Hy Tạ" , là tên một nhân vật trong truyện Kim Bình Mai, chỉ chuyên bợ đỡ, sống bám vào kẻ phú hào Tây Môn Khánh.
Lưu đã có một vợ và năm người thiếp, còn Uông thì có một vợ và bốn người thiếp, ấy là chưa kể đến số đồng bộc nô tì, người nào cũng phiêu lương mỹ lệ, tranh nhau hầu hạ săn đón chiều chuộng hai chàng. Mỗi khi trong nhà có yến ẩm tiệc tùng, Lưu và Uông đều cho những người đẹp của mình ra châm rượu, rót trà mời khách, để chen đua hào nháng.
Một hôm Uông bỏ năm nghìn lạng bạc, mua được hai người con gái đẹp ở Giang Nam về. Cả hai cô con gái này, cô nào cũng mình thon , eo nhỏ, uyển chuyển diễm lệ khác thường, so với mọi tì thiếp trong nhà thì không ai hơn được.
Nhân thế, Uông càng tự hào, cho là vưu vật khắp thiên hạ, chỉ duy mình có thôi. Từ đấy, gặp ai cũng khoe, rồi đặt tiệc, viết danh thiếp, mời tất cả bằng hữu xa gần đến dự, và để chiêm ngưỡng dung nhan mỹ nữ.
Rượu được vài tuần, thì giai nhân từ trong phòng lè nhè vén màn rón rén bước ra, dáng dấp yêu kiều đứng giữa tiệc. Chỉ thấy một làn hương thơm ngào ngạt bay tỏa khắp phòng, khiến cho tất cả thực khách đều trầm trồ kinh ngạc. Rồi thấy mỹ nhân hay tay vái chào mọi người, im lặng, không nói năng gì, quay trở vào trong nhà.
Uông thấy thực khách người nào cũng buông chén, buông bát, mắt mũi tay chân đờ đẫn, ngơ ngẩn, tâm thần phiêu đãng, rất lấy làm cao hứng đắc chí cạn luôn mấy chén, rồi cao giọng nói lớn:
- Quý huynh thật có phúc lớn, nên hôm nay mới được gặp tiên nữ ở hàn xá đấy nhé .
Trước đó, mọi người ai cũng bị Uông mời ép uống say túy lúy cả rồi, nên chỉ ậm ừ cho suối, không trả lời gì.
Duy có mình Sinh, ngồi ở ghế cuối, từ từ nhấm nháp từng hớp, gắp từng miếng ăn, miệng tủm tỉm cười làm như không trông thấy gì.
Lưu thấy thái độ của Sinh như thế, mới hỏi:
- Thực khách ai thấy mỹ nhân cũng điên đảo tâm thần, mà sao có mỗi mình huynh còn tỉnh táo thế , phi chẳng phải kẻ có mắt không ngươi, thì cũng là người vô tình ?
Sinh từ tốn đáp:
- Ðệ cũng đã liếc mắt nhìn qua. Nhan sắc ấy, dù có lọt được vào mắt đệ, nhưng không thể làm cho lòng đệ xao xuyến được.
Uông nghe nói thế, không được vui, hỏi:
- Như vậy, huynh cũng cho rằng hai nàng ấy đều phiêu lương diễm tuyệt chứ?
- Theo ý đệ, nếu cứ đem hai nàng so sánh với bọn tỳ thiếp mà nhị vị thế huynh vẫn thường sủng ái, ắt là một trời một vực, nhưng đem so với Tây Tử, Di Quang thì e rằng không đáng. Còn như các huynh cho lời đệ nói sai, thì để đệ phân tích cho mà nghe, có được không?
Uông và Lưu đều đáp:
- Ðược, được chứ?
Sinh tiếp:
- Hai cô gái ấy, người nào trên đầu cũng phủ phê trang sức, xiêm y lụa là che kín gót hài. Ðiều này xin tạm gác lại. Ðệ chỉ xin kể qua một vài điểm mà mọi người cùng thấy, lập tức sẽ tỏ rõ chỗ xấu, chỗ tốt ngay.
Uống nói:
- Huynh cứ cho nghe tiếp ?
Sinh lại tiếp:
- Hai cô gái ấy, làn mi dù có đẹp thật đấy, nhưng là do nham liệu vẽ thành. Ðôi mắt dù có long lanh quyến rũ thật đấy, nhưng trắng đen không phân biệt rõ ràng. Cặp môi dù có tươi hồng thật đấy, nhưng cũng do son tô phấn điểm thêm vào. Người thon, eo nhỏ thật đấy, lại cũng là do cố bó bụng, ép vai mà thành, hiển nhiên là ngụy tạo.
Vả đệ từng nghe nói, giai nhân ngày xưa, diện sắc đẹp đẽ như ráng chiều trong tuyết trắng, quang diễm chiếu nhân.
Nhưng con gái ngày nay, tứ thể ngũ quan, không chỗ nào là không tô son trát phấn. Giả sử hai cô gái của các huynh, cũng quần thô áo vải, đầu tóc rối bời, thì dù có gân cổ lên mà cười, dễ gì đã làm cho thành siêu nước đổ được .
Thực khách ngồi nghe những lời biện giải chắc nịch ấy của Lương, rất hợp với lòng ghen tức sẵn có của mình, đều cười ầm cả lên, khiến cho Uổng mặt mày đỏ bừng hổ thẹn không đối đáp được lời nào.
Duy chỉ mình Lưu là trấn tĩnh, nói:
- Lương huynh, mắt như hạt đậu, kiến thức hẹp hòi, mà lại khua môi múa lưỡi, bới lông tìm vết để chỉ trích người khác, như vậy đâu có gọi cao luận. Thử hỏi Lương huynh đã thấy Tây Tử. Di Quang hình dạng như thế nào chưa? Huynh bảo "quang diễm chiếu nhâll, " nhưng đệ e rằng, chỉ "chiên" vào mắt những kẻ bại hoại tầm thường thì có Vả lại, cái lạc thú gái trai ở chọn màn loan trướng gấm, tất phải là bậc giầu sang phú quí mới thực sự được hưởng. Còn những kẻ chỉ đọc qua ngấy trang sách như huynh, mà đã vội vong ngôn lộng ngữ cho rằng "trong sách có người đẹp như ngọc" rồi khư khư ôm vào mình, chừng thấy người đẹp thật ở nay trước mặt, thì nhất thời lúng túng bất định, lúc tỉnh ngộ mới hiểu là kiếp này vẫn chưa được hưởng cái lạc thú đó, bèn tự trào ngay mình.
Lại như chính huynh, cũng chẳng tự nghĩ xem, vợ trấu bã đến nay cũng chưa có nổi, một thân một mình cô độc bơi lội như con cá "quả," muốn kiếm một đứa tì nữ chân không, mà cũng không được, chỉ làm khổ cho đôi tay của huynh, một đêm chẳng biết mấy lân làm "nhục hổ tủ " ?
Con người của huynh như thế, lẽ nào lại đi chê trách vợ con người khác được sao?
Tất cả thực khách nghe Lưu ăn nói khinh bạc và thô tục như thế đều không vui. Riêng có Uông, tỏ ra hể hả, bao nhiêu phẫn giận đều được tiêu trừ.
Sinh thấy việc đấu khẩu chẳng bổ ích, tiệc rượu chưa tàn bèn xin cáo từ ra về trước. Và từ đấy giao tình giữa chàng với Lưu, Uông cũng dần dân trở nên nhạt nhẽo và thưa thớt .
Mấy người bạn đồng học được biết giữa ba người có sự xích mích, bất hòa, bèn bàn tán xôn xao, và đối với Sinh càng tỏ ra bất mãn hơn, họ họp nhau làm chung một bài thơ liên cú, để chế diễu, châm chọc Sinh.

Niên thiếu sinh thành lại diện bì
Nã tri Tạ Ðại kham nan hi
Nhi kim nhất tuế cùng vô cáo
Bất cửu Tây Sơn xuống Thái Vi

Bài thơ rõ ràng là có ý chê trách Sinh không biết an phận, thích giao du với Lưu và Uông, để đến nỗi giận dỗi nhau, nay không còn ai chơi với nữa, sớm muộn gì thì cũng phải vào núi ở ẩn thôi.
Sinh đọc bài thơ, vô cùng buồn rầu phiền não, âm thầm tự nhủ trong bụng, bọn tiểu nhân thế lợi, ỷ thói bạc tiền, khinh người quân tử. Nào đâu có phải ta không biết đem cái sự thanh cao của người bần sĩ ra để biện giải, tranh hơn thua với họ? Họ khoe khoang có kiều thê giai thiếp, ta há không tìm được mỹ nữ giai nhân để làm lạc thú cho mình hay sao? Chỉ tiếc rằng, nay ta túi rỗng, tiền không, thì dù ý tưởng đẹp đến đâu rồi cũng chỉ là mộng tưởng. Thế gian này, đâu còn những nàng hiệp nữ Hông Phất, Hồng Quyên nữa. Người đẹp nào có thể đến tìm một kẻ sĩ nghèo như ta?
Sinh càng nghĩ lòng càng cay đắng.
Rồi một mình tản bộ đi ra ngoài. Chàng đến đại nhai lúc nào chàng cũng không hay.
Thấy trên lề đường có một ông lão tóc đã bạc phơ , ngồi bày bán mặt số sách vở cổ tích phế thải ,chàng lân la đến gần , lục lọi dở xem từng quyển. Thình lình, chàng thấy có một quyển, mầu giấy đã vàng khè, cũ nát , nhưng ở ngoài trang trí rất là thanh nhã, đẹp mắt. Sinh lần dở ra đọc Té ra là một sao bổn chép tay cuốn đào Thi Toàn Tập II , chữ viết theo lối tiểu khải, từng nét từng thập phần tú mỹ, không biết của ai. Chàng vội vã dở đến cuối sách, đột nhiên, thấy ba chữ Triệu Văn Mẫn , nhảy múa như đập vào nước. Sinh cao hứng, mừng rỡ đứng phắt dậy . Triệu Văn Mẫn vốn là tên của nhà đại thư pháp gia, Triệu Mạnh Phủ, người nổi tiếng viết chữ đẹp về đời nhà Nguyên.
Sinh với được sách như tìm được mỏ vàng, lập tức hỏi mua.
Ông lão đáp:
- Nếu không được trăm quan thì lão không bán!
Nghe ông lão đòi một trăm quan , khiến Sinh thất vọng thở dài, bụng bảo dạ, mình một trinh không dính túi, nói chi là một trăm quan , biết làm sao đây. Giả như ngày mai trở lại mua sách bị người biết giá trị mua đi mất rồi thì sao. Nghĩ vậy, chàng lập tức cởi quần áo đang mặc trên người đem đi cầm để lấy liền mua bằng được quyển sách đó.
Sinh dấu sách vào trong người, trở về nhà, lòng mừng vui vô hạn. nhưng thấy cảnh nhà bần cùng túng thiếu, nên trong đầu chàng lại nẩy ra ý nghĩ bán sách đi nếu được Cũng may bấy giờ ở phủ Khai Phong có một nhà thân hào cự phú, tính rất mê say đồ cổ ngoạn, sách vở, tranh vẽ, nghe đồn Sinh có bộ sách quí, nên muôn mua cho bằng được....
123>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000651s | View: 622 (+1)

On C-STAT
Polaroid