Dương Sinh: Xin hỏi tiểu thư, vì cớ gì cô phải tới Ngục Giá Băng?
Tội Hồn: Nói ra càng thêm xấu hổ, lúc 18 tuổi tôi theo một đoàn ca vũ, cùng các đoàn viên đi biểu diễn các nơi, thường là biểu viển thoát y để câu khán giả. Về sau vì làm ăn không khá, đoàn giải tán, bèn đổi nghề "gái đi khách" thường được kêu đi khách, hoặc biểu diễn thoát y cho khách coi, do đó làm quen với một thương gia giàu có, mướn nhà ở riêng làm vợ bé. Năm 36 tuổi vì hai người không hợp ý nên chia ly, có lần vì quẩn trí uống độc dược tự tử. Khi chết bị giam tại thành Chết Oan 5 năm, sau đó bị đày tiếp tại Ngục Giá Băng, đến nay đã 3 năm, còn 20 năm nữa mới mãn hạn. Hiện thời đau khổ quá mức, hàng ngày bị băng đóng, tay chân buốt cóng, khí lạnh thấu tim, hối hận không kịp nữa. Khuyên nữ phái ở thế gian, ngàn lần chớ nên đi theo con đường không chính trực của tôi.
Ngục Quan: Tội hồn này, lúc sống không hành nghề lương thiện, chuyên vũ khoả thân, biểu diễn các màn dâm đang, phá hoại các phong tục tốt lành, lúc sống đã không chịu mặc quần áo tươm tất, sau khi chết đã bị xử đày ở ngục Giá Băng, khiến nàng cố tìm quần áo để che cho bớt lạnh nhưng chẳng được. Có tội thì chịu báo ứng, tội hồn nầy còn nhiều tội khác, sau khi mãn hạn ở đây, sẽ còn giải giao qua điện khác. Mong phụ nữ trên thế gian coi đó làm gương. Tướng Quân! Mau áp giải ba tội hồn này trở lại ngục.
Dương Sinh: Địa ngục này sương trắng bốc lên như khói toả, thấy hiu hiu lạnh.
Tế Phật: Đó là khói lạnh, khí lạnh toả ra đó.
Ngục Quan: Phàm kẻ nào ở đời nhận tiền bạc, đồ vật của kẻ khác gởi mà lấy lén, chiếm làm của riêng. Mở nhà chứa điếm, không cho gái giang hồ hoàn lương. Lãng phí xa hoa quá mức, coi thường đồ nội hoá, mặc toàn tơ lụa nhập cảng để chứng tỏ mình giàu. Không biết dùng số tiền mua quần áo đó để giúp đỡ dân nghèo khỏi rét. Đàn bà thích mặc đồ hở hang, dùng toàn quần áo hở lưng, hở bụng, hở đùi cố ý phô trương thân xác để mê hoặc người ta v.v… Các loại người không sợ lạnh giá, những kẻ tham cầu trang sức, sau khi chết tất cả đều bị xử phạt, đày ở ngục Giá Băng để được hưởng cái thú vị của sự mát mẻ.
Tế Phật: Bữa nay thời giờ đã cận, chúng tôi sắp trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Đa ta Ngục Quan cùng Tướng Quân đã chỉ giáo. Mong sớm được gặp lại.
Ngục Quan: Xin tiễn chào.
Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa thầy con đã sẵn sàng, mình có thể trở về Hiền Đường...
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
HỒI MƯỜI LĂM
DẠO ĐỆ TAM ĐIỆN GẶP TỐNG ĐẾ VƯƠNG
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 9 tháng 10 năm Bính Thìn (1976)
Thơ:
Huy loan xiểng giáo trứ thưmang
Thực phỏng u minh tả cẩm chương
Địa ngục môn khai nghinh đạo khách
Tu chân hà tất uý Diêm Vương.
Dịch:
Phát huy đoạ giáo sách ra công
Hỏi chốn u minh viết tỏ tường
Mở cửa âm ti mời khách dạo
Thực tu hà tất sợ Diêm Vương.
Tế Phật: Bữa nay dạo chơi âm phủ tới Đệ Tam Điện, mười ngục của các điện chỉ cần thăm những ngục tiêu biểu chính cũng đủ. Nếu không vậy, đi hết mười cửa ngục sẽ mất mấy năm. Vì quyển Địa Ngục Du Ký phải xuất bản sớm để hoá độ chúng sinh cho nên chỉ viết các phần quan trọng. Dương Sinh chuẩn bị dạo địa ngục, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Xin vâng lệnh, thưa con đã sẵn sàng, mời thầy lên đường ....
Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Phía trước có một tấm bảng hiệu treo trên lầu, y hệt các bảng quảng cáo trước lan can các cửa tiệm chốn dương gian, trên dán miếng giấy đỏ, có nhiều quan quân âm phủ bu quanh đọc, mình cùng đi tới coi thử xem viết gì?
Tế Phật: Ta đã biết rồi, còn con muốn rõ hãy đi tới coi đi.
Dương Sinh: Tại sao quan quân âm phủ thấy mình tới họ đều lộ vẻ sợ hãi, tránh xa?
Tế Phật: Vì họ biết con là người phàm, đích thân mang ngọc chỉ, nên tránh xa không dám đụng chạm, con thấy giấy đỏ trên lan can viết gì?
Dương Sinh: À thì ra là ngọc chiếu của Thượng Đế nói rằng:
"U Minh Giáo Chủ thừa uỷ nhiệm Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn ra lệnh: Trẫm ngự ở điện Linh Tiêu, cai quản 3.000 thế giới, nắm quyền sinh sát ở chín cõi u linh, sáu đường luân hồi. Nhớ lại từ khi nguyên linh giáng thế đến nay, thời đại thượng cổ, lòng người hồn nhiên tính trời thuần hậu chân thật, cho nên được sinh làm người, sau khi chết về trời, vốn không thiết lập địa ngục. Đến thời trung cổ lòng người dần dần ác độc, tính trời ngày càng nhiễm bụi trần, luân thường đảo lộn,các thứ ăn chơi được bày ra, do dó mà tự tạo địa ngục. Trừ những người giữ trung, hiếu, tiết, nghĩa cùng tu nhân tích đức luyện đạo ra, tất cả đều đắm chìm trong sáu cõi luân hồi là trời, người, atula, súc sanh, ngạ quỉ và địa ngục. Nay gặp buổi thế gian tồi tệ, lòng người quá nhiều tham dục, ham làm những điều quá tàn ác, các thói gian manh, dâm đãng, phạm pháp gia tăng. Chính khí nguyên linh của trời đất phú cho đã sa đọa, tự lãnh lấy tai hoạ, cho nên hoạn nạn không dứt. Trời vốn hiếu sinh, không nỡ để cho chúng sinh chìm đắm hết, cho nên phổ giáng chân đạo để dẹp tai ương, cứu giúp người lương thiện. Nay có Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trực thuộc sự cai quản của Châu Nam Thiên, Nam Thiểm Bộ nhận lãnh sắc chỉ phát huy đạo giáo, trên kế tục nhân nghĩa của Khổng Mạnh, dưới thừa tiếp đạo Phật chân tông, chấn hưng đạo đức văn hoá, phổ độ thiên hạ chúng sinh, sự nghiệp huy hoàng. Trẫm muốn cho người đời biết cảnh địa ngục ở âm phủ nên ra lệnh cho Thánh Hiền Đường viết cuốn sách quí Địa Ngục Du Ký, sai Phật Sống Tế Công dẫn thánh bút Dương Thiện Sinh dạo thăm mười điện, đem những hình phạt mắt thấy tai nghe ở các ngục âm ti tiết lộ cho người đời rõ. Cùng lúc dạo chơi âm phủ, khai thị chân lý, phá trừ mê hoặc của chúng sinh. Trong thời gian viết sách, nếu như Phật Sống Tế Công dẫn Dương Sinh tới, quan quân các điện phải nghinh tiếp, hỗ trợ công việc viết sách để cuốn sách quí này sớm hoàn tất.
Ngày ngọc chỉ đến, các đạo phải tuân theo, nếu như vị phạm, sẽ bị nghiêm phạt chẳng tha. Nay ra lệnh.
Ngày 15 tháng 8 năm Bính Thình (1976)."
Dương Sinh: À thì ra là sắc chỉ của Ngọc Hoàng ra lệnh cho các ngục ở âm ti.
Tế Phật: Đúng đấy, muốn viết nên Địa Ngục Du Ký, ngoài việc giáng chỉ cho dương gian, còn phải thông báo cho cõi âm. Mau tới trước Đệ Tam Điện bái kiến Tống Đế Vương.
Dương Sinh: Thưa Đệ Tam Điện còn cách đây bao xa? Trên đường chỉ thấy các vong hồn cùng âm binh lui tới, không thấy điện phủ.
Tế Phật: Chẳng còn bao xa nữa sẽ tới, tiết kiệm thời gian, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Dạ phải, xin thầy khởi hành.
Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen, phía trước là Đệ Tam Điện, mau tới vái lạy Minh Vương. Tống Đế Vương cùng các quan văn võ đều ra khỏi điện nghinh tiếp chúng ta.
Dương Sinh: Đúng đúng. Xin ra mắt Tống Đế Vương cùng chư vị Tiên Quan. Hôm nay chúng tôi phụng chỉ dạo thăm âm phủ để viết sách, kính xin chỉ giáo tường tận cho.
Tống Đế Vương: Mời Dương Thiện Sinh đứng dậy, xin chớ quá lễ độ, sớm được rõ quí Hiền Đường ra sức hoằng dương Thánh giáo, khuyến hoá được nhiều kẻ ác cải tà qui chính, cùng hướng dẫn được nhiều người tu đạo đạt thành chánh quả, từ lâu ngưỡng vọng. Mời hai vị vào trong điện nghỉ ngơi rồi đàm đạo.
Dương Sinh: Cảm tạ Minh Vương khen ngợi, nhưng xấu hổ không dám nhận, tệ Đường từ Khổng Thánh Đường ra lãnh đạo tới giờ, toàn thể các môn sinh đều đồng tâm hiếp lực, thay trời giáo hoá, chỉ gắng làm hết thiên chức mà thôi, đâu dám nhận là đức lớn.
Tế Phật: Chớ quá khách sáo, chúng ta vào trong điện nghỉ ngơi.
Minh Vương: Mời hai vị ngôi bàn ghế bằng gỗ thô sơ, không thể so sánh với sa lông êm ái trên dương gian. Tướng Quân mau đem trà mời hai vị.
Dương Sinh: Đa tạ. Gian phòng khách này trưng bày nhiều đồ cổ rất thanh tịnh, trên tường treo đầy tranh thuỷ mặc, có rất nhiều sách đạo.
Minh Vương: Đứng vậy (đúng vậy?), các quan viên của bản điện khi rảnh rang thường đến đây đàm đạo, bàn bạc suốt ngày. Các quan viên ở âm phủ là những người lúc tại thế chịu tu hành có đạo đức mới được đề cử, cho nên được ở vào hoàn cảnh như ý muốn, bởi vậy không phải cứ xuống địa ngục là khổ hết. Địa ngục như nhà tù ở dương gian, chỉ những kẻ phạm tội mới phải chịu khổ sở. Các kẻ tả hữu giúp đở tôi ở đây giống hệt các quan viên coi nhà giam ở trên dương thế, họ làm việc tự do. Cho nên những kẻ lòng không độc ác, lúc tại thế thường làm việc thiện, hồn đến cõi âm, chúng tôi đều lấy lễ mà đối xử. Điều này tôi rất mong thế gian tỏ tường. Nếu như lúc sống hành động gian manh, không theo chính đạo sau khi chết ắt xuống địa ngục, tay bị xiềng xích, cổ bị cùm gông, roi da đnáh đập, chẳng được hưởng cảnh thanh nhàn như ở đây....
Quét Virus: An toàn