- Cậu nói đi có chuyện. Thế có chuyện gì vậy?
- Cậu hỏi như vậy ai mà trả lời được, có gì từ từ nói nào.- Hắn trầm giọng
- Rồi được rồi, cậu nói đi.
- Nói gì cơ?
- Thì trả lời những câu hỏi mình vừa hỏi đó.
- Thôi được. Nãy mình đi có chuyện thật. Còn chuyện gì thì mình không thể nói với cậu được. Còn việc cậu gọi mình mà mình không nghe máy chắc là do mình để chế độ im lặng nên mình không biết cậu có gọi đó thôi.
- Cậu không tin mình nên không muốn nói chứ gì.
- Đây là vấn đề không phải tin hay không tin, mỗi người có những tâm tư riêng mà, mình chỉ nói vậy thôi, cậu trách mình cũng được, mình vào lớp đây.
- Phong…cậu…đáng ghét.- Vân Anh vùng vằng vào lớp theo.
Trung nãy giờ vẫn ngồi trong lớp, đầu gục lên bàn im lặng. Cậu không biết giờ mình phải làm gì, cậu biết cậu đã sai, sai rất nhiều khi làm Băng tổn thương để giờ đây trái tim cậu phải chịu sự đau đớn. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định chuyển trường về đây. Cậu đã dự định trong đầu mình phải làm những gì để mong Băng tha thứ và quay lại với cậu. Nhưng khi nhìn thẳng vào mắt Băng dường như có một luồng sức mạnh khủng khiếp lấn áp đầu óc cậu, làm cậu không điều khiển được mình nữa. Nhưng cậu quyết sẽ không bỏ cuộc, cậu tự hứa với bản thân sẽ đưa được trái tim Băng quay trở về vị trí ban đầu vốn có của nó.
- Phong! Cậu đi đâu nãy giờ mà Vân Anh phải chạy đi tìm vậy?- Nam thấy Phong đi vô lên tiếng hỏi.
- Thì mình nói với cậu rồi. Mình đi có chút chuyện mà.
- Hình như cô nàng rất lo cho cậu đó. Có phải Vân Anh thích cậu rồi không nhỉ.
- Cậu đừng nói bậy, mình với Vân Anh hoàn toàn là bạn thôi, không hơn không kém.
- Làm gì mà cậu phản ứng dữ thế. Mà nếu cô ấy thích cậu thật thì có sao đâu, Vân Anh thích cậu đâu có nghĩa là bắt buộc cậu phải thích lại cô ấy đúng không nào?
- Ờ, cũng đúng.
Cô nãy giờ đã nghe thấy hết những lời dứt khoát của hắn, cô im lặng đứng như trời trồng.
"Điều cậu nói có thật không Phong, giữa hai chúng ta chỉ mãi mãi tồn tại tình bạn thôi sao, không hơn không kém à.”
“Không! Mình không chấp nhận như vậy đâu, mình sẽ làm cậu thích mình, cậu là của mình thôi, Phong à"
Vân Anh cố gắng lấy lại vẻ tươi tỉnh bước về chỗ ngồi, quay sang nở nụ cười với hắn nhưng ánh mắt hắn lại gắn chặt ở lối ra vào rồi, hắn đang chờ Băng về. Đôi mắt đen xám nồng ấm, đôi môi khẽ nhích nở nụ cười nhẹ khi nghĩ về chuyện hồi nãy.
- Nè. Cậu bị gì mà ngồi cười một mình vậy?- Vân Anh hích cánh tay hắn hỏi
- À không! Không có gì!
- Sao thầy mãi mà chưa vào lớp nhỉ?- Vân Anh thắc mắc.
- Ờ. Đợi chút nữa chắc thầy vào thôi.
Vừa nói dứt lời thì hắn thấy một người bước vào nhưng không phải là thầy giáo mà là Băng. Cô nàng đã kịp đeo bộ mặt lạnh lùng vào, từ từ nhẹ nhàng bước về chỗ ngồi không gây một tiếng động nào.
Mười phút trôi qua, thầy vẫn chưa lên lớp, đám học sinh ồn ào nhốn nháo như cái chợ, mấy bà tám tụm năm, tum bảy buôn dưa lê bán dưa chuột không ngừng nghỉ. Mặc cho Vi lớp trưởng la hét khản cổ nhưng chẳng ăn thua gì đám nhà lá lắm mồm này.
- Thầy vào, thầy vào kìa- Thằng Thành la to.
Rất nhanh, không khí lớp im lặng lạ thường, không một tiếng động nhỏ, giờ cây kim rơi xuống cũng không sợ không nghe thấy.
1s 2s 3s…5s…10s đứa nào cũng ngơ ngác, nhìn ra ngoài cửa vẫn không thấy bóng thầy, đồng loạt mấy mươi cái đầu đều quay về thằng Thành mặt đằng đằng sát khí như muốn hỏi "mày nói thầy đâu sao không thấy hả thằng kia?"
- Nó lừa mình tụi bây, cho thằng cờ hó này một trận đi anh em.- Thằng Kiên trán dô kêu gọi.
- Tao nói thật mà.- Thằng Thành thanh minh.
- Đâu…Ổng đâu sao tao hổng thấy.
- Ổng đây nè.
Nghe tiếng quen quen thằng Kiên quay sang bắt gặp ánh mắt của ông thầy, nó vội đưa bộ mặt cún con ra cười hì hì:
- Dạ thầy! Em chào thầy.
- Tôi có chuyện lên lớp muộn một chút đã ồn ào như vậy rồi sao.
- Dạ không ạ! Không phải ồn ào mà là thảo luận ạ.
- Thôi ông ngồi xuống đi, đứng nói nữa tui cho vào sổ ngồi bây giờ.
Thầy đảo mắt một lượt khắp lớp rồi hỏi:
- Hình như lớp ta hôm nay có bạn mới chuyển vào phải không?
Vi lớp trưởng vội đứng lên trả lời:
- Dạ vâng ạ! Sáng nay có hai bạn mới chuyển vào nữa ạ.
- Đâu? Bạn nào đâu? Đứng dậy tôi xem nào.
Nghe vậy Nam và Trung đồng loạt đứng dậy.
- Hai cậu lấy vở lên kiểm tra bài.
"Trời! Ma mới cũng không tha."- Nam nhủ thầm.
- Hai cậu lên ghi tất cả các thì đã được học, dấu hiệu nhận biết, cách dùng,…
- Nhớ ghi kĩ kĩ, không được sơ sài đó.- Thầy nhắc thêm.
Đây là yêu cầu cơ bản, quá dễ đối với học sinh lớp này. Nam ghi liền một mạch hết nửa bảng, trong khi đó bên phía trung nãy giờ chỉ có một câu duy nhất "mình sai rồi, mình xin lỗi cậu. Cậu có thể tha thứ cho mình không?"
- Này cậu kia. Cậu ghi gì vậy. Cậu có nghe tôi nói gì không hả?- Ông thầy tức giận.
Trung im lặng. Dường như chẳng nghe thầy nói gì, cậu chỉ biết làm theo trái tim cậu mách bảo. Lí trí cậu chẳng điều khiển nổi trái tim nhỏ bé của cậu được nữa, cậu không biết mình đang làm cái quái gì.
Ông thầy nhìn Nam nhẹ nhàng bảo:
- Em về chỗ đi.
Rồi quay sang Trung tăng volume hết cỡ:
- Còn cậu kia, bước ra khỏi lớp ngay.
Trừ Băng và Phong, cả lớp chẳng hiểu Trung muốn viết câu đó gởi đến ai hay là điều gì khác.
Trung không nói gì lặng lẽ bỏ đi, nhưng đi đâu bây giờ. Thấy hàng ghế đá mát rượi bóng cây cậu bước đến mỏi mệt nằm xuống, khép chặt hàng mi. Đêm qua cậu không hề chợp mắt nên giờ mới nằm xuống thì cậu đã thiếp đi lúc nào chẳng hay.Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông vô tình đánh thức giấc mơ dài của cậu. Trong cơn mơ, cậu thấy mình và Băng rất hạnh phúc nhưng sự đời nào thì trái ngược biết bao.
- Cậu lại đi cùng Vân Anh à.- Băng khoanh tay tựa lung vào tường hỏi.
- Ừ. Cậu ấy nói đi với mình cho zui.- Hắn thành thật
- Thôi mình về trước.- Dứt khoát Băng chào tạm biệt đi trước
- Này, cậu sao thế. Hay là…
- Phong về thôi.- Vân Anh vừa lúc đó đi tới cắt ngang câu nói của hắn.
- Ờ. Đợi mình lấy xe đã.
Nói rồi hắn đi nhanh vào nhà xe lấy xe.
- Úi! Tôi xin lỗi.- Trung cắm đầu đi như chạy không nhìn phía trước trước nên đâm trúng Vân Anh.
- Nè. Cậu sao thế. Mắt cậu cất trong tủ rồi à.- Vân Anh thấy điệu bộ Trung như vậy sáng giờ nên chọc.
- Cậu có sao không, để tôi đỡ dậy.- Vừa nói Trung vừa nắm lấy tay cô kéo dậy.
- Á! Đau!- Vân Anh kêu ré lên.
- Hả? Gì đau?- Trung không hiểu gì.
- Tay cậu…nắm tay mình chặt quá.- Vân Anh chỉ chỉ vô tay mình.
- À. Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.- Trung thật thà.
- Mà tôi chỉ cố tình chứ gì.- Vân Anh tiếp tục chọc.
- Tôi không cố ý thật mà, cho tôi xin lỗi nghen.
- Ủa. Tôi có lỗi à?- Cô vẫn không tha cho cậu.
- Không! Sao cậu nói vậy?- Trung ngơ ngác.
- Nếu tôi không có lỗi vậy cậu xin tôi làm gì, tôi lấy gì mà cho cậu.- Nói xong cô ôm bụng cười.
- Thôi không đùa nữa. Tôi xin lỗi. Tôi về đây.- Nói rồi Trung chuồn thẳng.
Vân Anh thấy thú vị anh chàng này. Nhớ lại những biểu hiện sáng nay của cậu ta cô thắc mắc:
"Phải chăng cậu ta bị thất tình? Có lẽ đúng rồi nhể? Nhưng mà cậu ta thất tình ai mới được chứ? Chẳng lẻ lại là…"
- Vân Anh, cậu đứng đó làm gì vậy? Về thôi!- Hắn cắt đứt dòng suy nghĩ của cô
- Ờ. Chờ mình chút.- Cô chạy lại chỗ hắn đợi.
- Nè ông kia! Ông đi với người đẹp bỏ tôi lại một mình sao?- Nam thấy vậy hỏi.
- Không. Cậu thì đi…à Phương.- Hắn thấy Phương sắp ra cổng trường gọi to.
- Gì thế Phong?- Phương quay lại thấy hắn hỏi.
- Cậu thuận đường chở giùm Nam về nhà mình được không?
- Hả? Tui chở á.- Phương chỉ ngón tay vào mình ngạc nhiên.
- Nè Phong ông có uống nhầm thuốc không đó. Tui đường đường là một đấng nam nhi sao lại để cho một cô em chân yếu tay mềm chở chứ. Sau này tui còn mặt mũi nào nhìn mặt mọi người nữa hả.- Nam nhăn mặt.
- Nè ông kia! Ông nói ai chân yếu tay mềm hả?- Phương làm mặt dữ
- Á! Mình nói nhầm, hì hì. Dù sao tôi cũng là con trai nên để tôi chở cho.- Nam cười cười nói
- Ông có biết nhà tui chỗ nào không mà giành chở. Tạm thời ông kiếm cái mo cau đeo vào hay chạy gấp ra ngoài kia mua kem chống dị mà thoa đi.- Hắn cười nói.
- À. Suýt chút quên nữa. Mai nay cậu tự lấy xe mà đi hen. Mình đi chung với Nam rồi.- Rồi hắn quay sang bảo Vân Anh.
- Nhưng… Tại sao cậu đi chung với Nam?- Vân Anh thắc mắc.
- Thì là cậu ấy mới chuyển đến đây sống, ba mẹ cậu ấy lại ở nước ngoài nên cậu ấy sẽ ở tạm nhà mình một thời gian. ...
Quét Virus: An toàn