- Chào các bạn! Mình tên Đỗ Minh Trung, mong các bạn giúp đỡ nhiều.- Trung hơi lạnh lùng bước lên nói vừa đủ nghe.
- Chào các bạn! Mình tên Hoàng Đại Nam, mình mới chuyển đến đây sống nên chưa có nhiều bạn, mong mọi người giúp đỡ nhiều.- Nam giới thiệu xong thì nở nụ cười tươi khoe hàm răng trắng sáng, làm mấy cô nàng trong lớp lại một phen đứng hình mơ mộng.
Tuấn giáo sư chống tay lên cằm ra vẻ nghĩ ngợi phán:
- Mỗi lần có hotboy, hotgirl chuyển về lớp nào thì y như rằng sắp có lũ lụt sắp xảy tại ra lớp đó không bằng, nhìn cảnh tượng ke chảy ròng ròng của mấy ông bà mà thấy gớm.
Một bạn nữ đột nhiên lên tiếng:
- Ừ. Có lũ để chảy trôi ông đi luôn cha rồi. Đúng là cái đồ giáo sư gay.
- Nè…nè…Bà ăn nói cẩn thận. Tui gay hồi nào hả?
- Nếu không gay sao trước giờ tui không thấy ông thích ai cả.
- Tui thích ai phải bảo cho bà chắc, đồ nhiều chuyện.
- Ông mới là đồ nhiều chuyện ý…Lêu…Lêu…
“Bịch…bịch…bịch”
Cô Hương gõ gõ bàn nhăn mặt:
- Im lặng! Các em ồn quá đấy!
Rồi cô lên giọng:
Còn có chuyện này nữa cô nói luôn. Hồi sáng cô vừa nhận được tin bạn Sang đã chuyển trường, vì rất gấp nên không báo trước các em được, bạn ấy nhắn các em thông cảm cho bạn ấy.
- Vì vậy lớp ta giờ có hai chỗ trống, một là cạnh Băng, hai là ngồi vào chỗ bạn Sang để lại. Trung, Nam hai em muốn ngồi chỗ nào.- Cô tiếp
- Cho em ngồi cạnh Băng được không cô? Dù sao trước kia em và bạn ấy cũng từng là bạn.- Trung nhìn về phía Băng năn nỉ cô.
- Em ngồi chỗ bạn Sang để lại cũng được ạ!- Nam vui vẻ nhận chỗ còn lại.
- Thôi được rồi. Các em về chỗ ngồi đi rồi chúng ta bắt đầu học.
Băng vẫn lạnh lùng không biểu hiện cảm xúc gì ra ngoài. Ánh mắt cô vẫn nhìn ra cửa sổ, cô không quan tâm mọi người xung quanh thế nào, mọi chuyện sẽ ra sao. Nhưng từ khi Trung xuất hiện thì lòng cô trào lên một loạt cảm xúc. Đầu tiên là bất ngờ rồi những kí ức ùa về làm cho Băng như sống lại cảm giác hai năm trước, nhưng nhanh chóng nó bị dập tắt bởi sự băng giá khi mà lòng tin cô dành cho Trung như hòn than hồng đã lụi tàn từ lâu.
"Vì sao cậu ấy lại quen Băng chứ? Phải chăng giữa hai người chỉ tồn tại cái gọi là bạn bè hay còn gì khác?…"- Trong khi đó Phong liên tục bị mấy câu hỏi giày vò
Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao như phao cứu sinh cho đám học trò sau buổi học căng thẳng.
Nam quay xuống thấy hắn nhìn ra cửa sổ thì gọi:
- Phong đi căn tin với mình không?
Phong không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ rồi bỏ sách vở vô cặp.
- Cậu quen với cậu ta à?- Vân Anh thấy hắn nhận lời Nam nên hỏi.
- Uhm.- Phong nhích môi nhẹ.
- Ủa sao lại quen? Cậu ta mới chuyển đến đây sống mà.- Vân Anh lại thắc mắc.
- Bạn thân trước kia.- Vẫn cộc lốc hắn bước ra khỏi chỗ ngồi.
- À! Tức là bạn thân trước khi gặp mình.- Cô hiểu ra.
- Cho mình đi cùng với Phong.- Cô lại bám lấy Phong.
Trên đường đi xuống căn tin ai cũng xuýt xoa trước vẻ đẹp của ba người. Nam đi tới đâu nở nụ cười tươi tới đó làm mấy nàng ôm mộng mơ tưởng, mắt hình trái tim. Vân Anh thì làm mấy chàng chảy máu mũi vì đi mà cứ ngoảnh cổ lại nhìn người đẹp nên hậu quả là đâm đầu vào tường, còn hắn vẫn giữ im lặng nhưng với vẻ đẹp lạnh lùng cũng đủ giết chết hàng trăm cô.
Tìm một bàn trống trong căn tin, ba người vừa đặt mông xuống thì đã nghe tiếng Phương sau lưng:
- Phong! Băng đâu? Sao không rủ Băng đi cùng luôn.
Hắn im lặng.
- Vậy hôm đó hai người vẫn chưa nói chuyện gì sao, Băng chưa nói gì với cậu à.
Hắn ngước nhìn Phương bằng ánh mắt khó hiểu.
- Biết ngay mà. Ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.- Không để hắn kịp nói gì, Phương nắm tay kéo hắn ra một góc nói hết mọi chuyện của Băng.
Hắn chỉ im lặng nghe mà đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác. Hóa ra người con trai đi cùng với Băng mà hắn thấy không phải người yêu cô mà là anh họ, một người rất thân với Băng, rất yêu quý Băng. Phương còn nói rõ cho hắn biết cái người mà đã làm Băng thay đổi từ một cô bé vui vẻ hay cười nói thành một tảng băng lạnh lùng khó gần, không ai khác đó chính là Trung, người mà sáng nay vừa chuyển vào lớp hắn. Và Phương cũng không quên kể lại những lời tâm sự của Băng, nói rõ lí do vì sao cô không chấp nhận làm bạn gái cậu.
"Hóa ra mấy ngày nay mình hiểu lầm Băng à?"
"Mình thật ngốc, sao mình lại không nhận ra sớm chứ."
"Mình xin lỗi, mình đã không hiểu cậu mà còn trách cậu nữa chứ."
Hắn tự trách bản thân.
- Nếu cậu không biết cách giữ lấy thì sẽ mất Băng đấy. Cậu biết mình giờ nên làm gì rồi chứ? Tôi đi trước đây.- Phương lắc đầu chán nản bỏ đi.
Hắn vẫn đứng đó suy nghĩ về những điều Phương nói.
Thấy hắn đứng im như tượng Vân Anh bước đến vỗ vai hắn:
- Cậu sao thế Phong? Có chuyện gì à?
- Không!- Hắn lắc đầu tạm gác những suy nghĩ đó bước tới chỗ Nam.
Nam thấy hắn vừa ngồi xuống liền hỏi:
- Các cậu nói chuyện gì mà lâu thế, mà cái cô bé hồi nãy kéo cậu đi đâu rồi?
- Vài chuyện thôi. Cậu quan tâm Phương à?
- À thì ra cô bé ấy tên Phương.
- Chị hai trường này đấy!- Hắn nói thêm.
- Cái gì! Chị hai á! Cậu nói đùa hay nói giỡn vậy Phong?
- Không tin thì thôi.
- Chị hai gì mà xinh quá vậy mày.
- Cậu rủ tôi ra đây chỉ nói chuyện này thôi à.- Phong hơi bực cái thằng bạn thân thấy gái là sáng mắt lên như sao.
- Thôi thôi, được rồi, các cậu ăn gì mình kêu.Suốt buổi học, không nói tiếng nào, Trung lấy hết can đảm bắt chuyện với Băng:
- Băng cậu vẫn khỏe chứ?
- Cậu có nghe mình nói không?
- Cậu…
Băng không nói, không rằng, lạnh lùng đứng dậy rời chỗ ngồi bước ra khỏi lớp. Trung thấy vậy nhanh tay chộp lấy tay cô níu lại:
- Băng…
- Buông ra.- Băng gằng từng tiếng.
- Cậu…- Trung nói không nên lời khi nhìn vào ánh mắt Băng lúc này.
Trung như không tin vào mắt mình. Băng không còn là Băng của ngày xưa nữa, bàn tay cậu lạnh buốt khi chạm vào tay Băng, hơi lạnh chạy dọc sống lưng đi khắp cơ thể. Băng bỏ ra ngoài, chẳng biết đi đâu cô lại vòng ra sau trường. Sau khi nói rõ mọi chuyện với Phong, Phương định vào lớp nhưng đúng lúc đó thấy Băng đi ra sau trường. Thấy vậy Phương lấy máy gọi cho Phong:
- Cái gì? Cậu vẫn còn ở căn tin à?
- Tôi đã nói rõ với cậu rồi, cậu còn không mau đi tìm Băng.
- Nếu còn kéo dài tình trạng này tôi e rằng Băng sẽ tổn thương nhiều hơn nữa đấy.
- Băng nó vừa mới ra sau trường. Cậu ra nhanh đi.
Bị Phương mắng cho một trận hắn như chợt tỉnh, vội vàng nói với Nam "mình có việc đi trước" rồi nhắm hướng phía sau trường mà chạy như ma đuổi, mặc kệ ai nhìn gì nói gì.
- Băng! Cậu đâu rồi?- Vừa tới nơi chưa kịp thở hắn đã dáo dác tìm cô.
Tựa lưng vào gốc cây ngẩng đầu lên nhìn mấy chú chim, nghe tiếng hắn gọi cả đàn bay mất, Băng cũng từ từ hướng ánh mắt về phía hắn.
Hắn cũng đã thấy cô, hắn tiến lại gần, cô vẫn đưa ánh mắt vô hồn nhìn hắn.
Hai mét…
một mét…
rồi nửa mét…
Hắn bất ngờ quỳ xuống ôm chặt lấy bờ vai bé nhỏ của cô miệng nói lời xin lỗi.
- Xin lỗi. Mình xin lỗi cậu…
- Buông ra.- Băng vẫn lạnh lùng.
- Đừng mà! Đừng đối xử với mình như vậy mà. Mình biết tất cả mọi chuyện rồi, cậu đừng tự lừa dối bản thân nữa.
- Buông…- Giọng Băng yếu ớt.
- Mình biết mình có lỗi với cậu nhiều lắm, hãy cho mình cơ hội để chăm sóc, quan tâm cậu nha.- Hắn cắt ngang lời Băng.
Băng dồn sức đẩy thật mạnh hắn ra:
- Sao cậu không chết đi đồ ngốc? Sao cậu lại không hiểu tôi chứ? Sao cậu lại đi cùng người con gái khác bỏ tôi một mình? Cậu có biết cảm giác lúc đó của tôi thế nào không hả?
- Mình biết lỗi rồi mà.
- Cậu là đồ đáng ghét, đồ tồi.- Vừa nói Băng vừa đánh thật mạnh vào ngực hắn.
- Ờ. Mình đã đồ tồi, còn cậu là đồ đáng ghét.
- Đáng ghét?
- Cậu cũng làm mình đau chỗ này lắm chứ bộ.- Vừa nói hắn vừa đưa tay lên ngực.
- Mình làm gì mà cậu đau chỗ đó.
- Còn phải hỏi à? Ai bảo cậu đi với người con trai khác chi, lại còn cười nói với người đó nữa chứ.
- Nhưng đó là anh họ mình mà.
- Anh họ…? Mà ai bào cậu không nói sớm.
- Cậu ghen à?
- Ghen? Ai thèm ghen chứ.
- Còn chuyện cậu và cô bé gì gì đấy hôn ngay trước mặt tôi, chuyện đó tính sao đây.- Băng giả bộ làm dữ.
- Thì do sự cố thôi mà, đâu phải mình cố ý đâu, bỏ qua cho mình đi.- Hắn xịu mặt năn nỉ.
- Không.
- Thôi xem như mình có lỗi với cậu, bây giờ cậu muốn mình làm gì để chuột lỗi này đây. ...
Quét Virus: An toàn