- Được rồi, giờ cậu chỉ cần thành thật kể với tôi mọi chuyện không được giấu bất cứ điều gì.
Băng im lặng nghe hắn kể một hồi.
- Cậu có tình cảm với Vân Anh không?- Đợi hắn kể xong Băng dò hỏi.
- Không.
- Thật chứ.
- Cậu nhìn thẳng vào mắt mình, câu trả lời nằm trong đó.
- Cậu thấy gì chưa.
- Rồi.
- Thấy gì.
- Ghèn.
- Hả.
- Mình nói mắt cậu toàn ghèn không kìa.
- Nè đừng đùa nữa. Cậu không tin mình sao?- Hắn đeo bộ mặt nạ lạnh lùng vào.
- Mình tin, mình tin mà.- Thấy vậy cô không đùa nữa
- Có phải Phương nói cho cậu biết mọi chuyện không?- Cô tiếp tục dò hỏi.
- Không phải đâu.
- Cậu tưởng mình ngốc à, chuyện này chỉ một mình Phương biết không phải cậu ta thì ai vào đây nữa. Mình mới thử cậu chút mà cậu lại dối mình, cậu làm mình thất vọng quá.- Băng giả vờ quan trọng hóa vấn đề.
- Không phải vậy đâu, thì đúng là Phương nói cho mình biết. Nhưng mình giấu cậu chỉ vì sợ cậu trách Phương mà thôi. Dù sao cũng nhờ cậu ấy mình và cậu mới cắt đứt sợi dây hiểu lầm mấy ngày qua mà.
- Uhm. Thôi vậy.
- Băng.- Hắn nghiêm túc.
- Vâng.
- Cậu nhìn lại một lần nữa, nhìn sâu vào mắt mình đi rồi mình sẽ hỏi cậu một câu. Băng không nói gì chỉ từ từ đưa mặt sát mặt hắn chỉ cách khoảng 10cm
- Rồi cậu hỏi đi.- Băng nhích về vị trí cũ.
- Mình hỏi cậu: “Cậu có tin, mình đã thích cậu từ lâu rồi không?”
- Mình tin.
- Vậy cậu có thể đồng ý làm bạn gái mình không?
- Mình…mình…- Băng ấp úng quay mặt đi.
- Thôi mình biết rồi, cậu không cần phải trả lời đâu.- Hắn thất vọng.
- Cậu biết rồi ư? Hay thật! Cậu biết gì chứ?
- Rốt cục trong trái tim cậu không có chỗ cho mình chứ gì?
- Sao cậu dám khẳng định như thế?
- Thì khi mình hỏi cậu ấp úng không trả lời được còn gì.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Uhm.
- Mình không biết những cái khác cậu giỏi cỡ nào nhưng trong những chuyện này cậu có biết cậu rất ngốc không?
- Sao nói mình ngốc?- Hắn chẳng hiểu gì cả.
- Còn phải hỏi à? Mình ấp úng chưa trả lời vì mình là con gái cậu hiểu không?
- Thì có ai bảo cậu là con trai đâu. Mà là con gái thì sao?- Băng càng nói, hắn càng chẳng hiểu.
- Mình tức chết với cậu mất. Nghe nè, vì mình là con gái nên mấy chuyện này ngại, lúng túng là đương nhiên. Chẳng lẽ cậu muốn mình đứng lên hét to với thế giới rằng "mình cũng thích cậu, và mình đồng ý làm bạn gái cậu" hả đồ ngốc.
- Vậy có nghĩa là cậu đồng ý hả?- Hắn mừng rỡ.
- Chẳng lẽ không à.- Băng mệt mỏi.
"Phù…cuối cùng cũng xong".- Phương nãy giờ quan sát tất cả mọi chuyện. Cô thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhẹ nhàng bước đi khi nhiệm vụ hoàn thành.
Chờ mãi chẳng thấy Phong quay lại, Vân Anh hơi lo định đi tìm Phong. Nào ngờ mới định đứng dậy thì nghe sau lưng vang lên tiếng một người lạ:
- Chào hai bạn! Mình có thể ngồi chỗ này được không?- Vừa nói cô ta vừa chỉ vào chiếc ghế bên cạnh Nam.
- Ừ. Bạn cứ tự nhiên.- Nam thoải mái.
- Mình có chuyện đi trước đây. Chúc các cậu ăn ngon miệng.- Vân Anh lịch sự.
- Uhm.- Nam gật đầu.
- Cảm ơn.- Cô gái lạ cũng gật nhẹ.
- Cô hồi nãy là bạn gái cậu à?
- Không! Sao cậu lại hỏi thế?
- À! Do mình thấy cậu và cô ta ngồi chung nên cứ tưởng.
- Mình mới chuyển trường sáng nay sao có bạn gái nhanh vậy được.
- Vậy à. Mà cậu tên gì thế?
- Mình tên Nam. Còn cậu.
- Mình tên Thy. Rất vui khi được làm quen với cậu.
- Ừ. Mình cũng vui khi được làm quen với một cô nương xinh như cậu đây.
- Á…- Thy bất ngờ la thất thanh khi có nước gì gì đó bay thẳng vào lưng cô
Lửa nóng trong người cô vừa bị ai đó nhen lên, vội quay phắt lại đằng sau Thy thấy một cô bé đang nằm sấp tay vẫn cầm cái bát, nét mặc toát lên sợ hãi khi trông thấy bộ mặt Thy lúc này. Định bụng sẽ kéo cô bé dậy cho vài cái bạt tai cùng lời cảnh cáo sặc mùi tanh tởm nhưng sực nhớ Nam đang ngồi đây nên cô nháy mắt ra hiệu đàn em. Còn mình thì vội đeo mặt nạ từ bi vào cố hạ giọng sao cho nhẹ nhàng nhất có thể:
- Bạn có sao không? Sao bạn lại bất cẩn như thế. Bạn có bị trầy xướt chỗ nào không, để mình xem nào.- Vừa nói Thy vừa giả vờ đỡ cô bé dậy, quan tâm xem xét có bị sao không.
- Mình…mình…mình không sao. Xin lỗi mình đã làm bẩn áo cậu. Mình thành thật xin lỗi, mình thật sự không cố ý.- Cô bé ngạc nhiên trước sự biến đổi nhanh chóng trên khuôn mặt của Thy.
- À… không sao, lần sau cậu nhớ cẩn thận một chút là được.
- Nhưng áo cậu toàn mùi nước mắm không kìa.- Nam nãy giờ quan sát giờ mới lên tiếng nhắc Thy.
- Á! Mình quên, mình đi thay đồ đây. Lần sau gặp nhé.- Mải mê đóng kịch Thy quên mất mình vừa dùng nước mắm thơm miễn phí.
Nói xong Thy vội vàng biến mất. Một tên đàn em Thy từ từ tiến lại đỡ cô bé dậy, tiếp tục diễn nốt vở kịch đàn chị mình để lại:
- Ủa… Cậu sao lại nằm ở chỗ này làm tớ tìm nãy giờ. Coi kìa quần áo bẩn hết trơn rồi. Thôi đi với tớ, ra kia rửa tay chân, quần áo nhanh lên, gần vào tiết rồi đó.
Cô bé quá đỗi ngạc nhiên khi một người lạ nói là bạn mình, lại còn quan tâm nữa chớ. Cô mở to mắt, miệng cứ đơ vì quá sốc chẳng nói được gì mặc cho tên đàn em Thy nắm tay kéo đi .
Nam thì tưởng thiệt nên cậu vẫn ngồi ăn nốt phần còn lại và sau đó thong thả đi vào lớp.Trong lúc đó, bọn đàn em Thy sau khi kéo cô bé ra một góc sau trường thì nhanh chóng chúng xé toạc mặt nạ khó chịu nãy giờ phải đeo.
- Xử nó sao đây chị?- Một tên đàn em bước lên hỏi tên thân cận Thy.
- Chị hai nói tụi mình xử nhẹ nhẹ và cảnh cáo nó thôi.
Nói xong, ả bước lên nắm cổ áo cô bé táng một phát thật mạnh làm cô bé thấy chín mặt trời, hàng ngàn vì sao lấp lánh bay xung quanh đầu mình.
- Mày biết vì sao mày bị đánh không con kia?
- K…h…ô….n…g.- Cô bé khó khăn mở miệng đang đau điếng.
- Được. Mày không biết thì tao nói cho mày biết.
- Thứ nhất, mày dám cả gan đổ nước mắm lên người chị hai.- Ả vừa nói vừa cho cô bé cái bạt tai muốn nổ đom đóm.
- Thứ hai, nhìn cái mặt “con nai vàng ngơ ngác quật chết bác thợ săn” của mầy tao thấy ngứa mắt quá.- Nói xong ả lại táng cô bé một cái thật mạnh vào má bên kia.
- Dừng lại! Các người làm gì vậy.
Hắn và Băng thấy ồn ào ở một góc sau trường nên đến xem thế nào. Nghe tiếng hắn mấy tên đàn em Thy đều quay phắt lại.
- Rút đi chị, không thì to chuyện đó.- Tên đàn em khuyên ả.
- Uhm.- Ả gật đầu.
Rồi quay sang cô bé vẫn còn nằm dưới đất, ả nghiến răng hăm dọa:
- Chuyện hôm nay, mày mà hé răng nửa lời thì tao đảm bảo mày không sống nổi ở cái trường này đâu.
- Rút nhanh.- Rồi ả quay sang đám đàn em.
Khi hắn và Băng chạy tới thì bọn chúng đã biến mất. Cô bé vẫn nằm im dưới đất. Thấy vậy hắn tiến đến đỡ cô bé dậy. Băng cũng chạy lại giúp hắn phủi cát đất bám đầy quần áo, tóc tai cô bé. Hắn bất ngờ khi nhận ra cô bé chính là Tuyết Như, người cùng làm phục vụ ở quán cà phê với hắn.
- Tuyết Như, sao lại là cậu.- Hắn bất ngờ.
Băng lúc này cũng kịp nhận ra tên Tuyết Như mà hắn gọi chính là cái cô bé đã cướp đi firt kiss của hắn lúc ở quán cà phê.
- Mình…mình… không sao.
- Thế này mà nói không sao à!- Vừa nói hắn vừa chỉ vào má Như vẫn còn hằn năm ngón tay.
- Sao cậu lại bị bọn chúng đánh vậy?- Băng hỏi.
- Không có gì! Các cậu đừng quan tâm.- Như không muốn nói.
- Cậu nói gì vậy. Cậu không xem mình là bạn à?- Hắn bực.
- Không. Tất nhiên mình xem cậu là bạn nhưng…
- Thôi… có thể cậu ấy có điều khó nói thì sao.- Băng giải vây cho Như.
- Được rồi. Mình không nói chuyện này nữa.
- Để mình đưa cậu đi rửa tay chân, giờ cũng sắp đến giờ vào lớp rồi.- Băng liếc đồng hồ giục Như.
- Mình tự đi được... Cậu có thể chỉ giùm mình nhà vệ sinh chỗ nào không?
- Ủa. Cậu không biết nhà vệ sinh chỗ nào sao.- Băng ngạc nhiên.
- Uhm. Mình mới học buổi đầu tiên ở trường này nên chưa biết.
- Nói vậy là cậu cũng là học sinh chuyển trường hả.
- Uhm.
- Thôi mình đi.
- Phong cậu về lớp trước đi. Mình đưa cậu ấy đi rồi về sau.- Băng quay sang bảo hắn.
- Ờ. Nhớ cẩn thận đó.
- Uhm.
Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông lại giục đám học sinh vào tiết.
Vân Anh nãy giờ tìm hắn nhưng chả thấy. Định bước về lớp nhưng cùng lúc đó hắn đi vào cô chạy lại níu lấy tay hắn hỏi tới tấp:
- Nè. Này giờ cậu đi đâu hả?
- Sao mình gọi hoài mà không nghe máy? ...
Quét Virus: An toàn