Nhưng Lạc Vũ lại không nhìn Vô Hoa ra hiệu cho nàng, cùng Đông Thiên Vương đối mặt.
“Ngươi đã nghĩ như vậy, chúng ta đây nhân tiện thử…”
“Vương.” Lời nói tà khí pha lẫn băng hàn lạnh thấu xương còn chưa nói hết, bên ngoài phòng đột nhiên đi vào một người, kề tai nói nhỏ với Đông Thiên Vương, vị này đúng là một trong sáu “cây cỏ” xinh đẹp ngày hôm ấy.
“Ác.” Đông Thiên Vương vừa nghe, ánh mắt khẽ biến, tầm mắt quét về phía Lạc Vũ.
Chương 84: Bị Đùa Giỡn Rồi
Lạc Vũ thấy vậy cũng không có phản ứng gì, lại tra ra thêm tin tức gì của nàng rồi?
Nàng đây cũng chẳng có gì phải e ngại bọn họ tra cả.
Ngọn đèn dầu chập chờn, chiếu rọi lên sắc mặt yêu khí của Đông Thiên Vương, nương theo thần thái càng ngày càng cao thâm khó lường, tà khí càng thêm kinh người.
“Có thật không?” Một lúc sau, Đông Thiên Vương mới trầm giọng nói.
“Tin tức này tuyệt đối đáng tin cậy.” “Cây cỏ” xinh đẹp khom người báo cáo.
Đông Thiên Vương nghe vậy, môi chậm rãi giơ lên, trên mặt phóng ra nét tươi cười đoạt hồn nhiếp phách, sung sướng giống như ông trời cho đổ cơn mưa màu hồng xinh đẹp.
Cho dù là người trầm ổn như Lạc Vũ, cũng xém chút nữa bị thất thần rồi.
Tên nam nhân này quá tà khí rồi nha.
Nhìn xuống thấy biểu tình Lạc Vũ vẫn tương đương trầm ổn, tâm tình Đông Thiên Vương đột nhiên tốt hơn rất nhiều: “Không hổ là người mà ta xem trọng, quả nhiên rất hợp với ý ta.”
Một câu nói không đầu không đuôi, làm cho Lạc Vũ và Vô Hoa đều hai mặt nhìn nhau.
Có ý gì đây?
“Vương, có ý tứ gì?” Sau một chút kinh ngạc, Vô Hoa nhìn tâm tình Đông Thiên Vương vô cùng tốt nên hỏi.
Đông Thiên Vương cũng không dối gạt hắn, nhéo lên một chút cằm của mỹ nam tử vừa mới báo tin.
Nam tử xinh đẹp tuyệt trần như hoa lan lập tức nói: “Phạm Đế thành có chính biến.”
“Phạm Đế thành có chính biến?” Thanh âm Vô Hoa vút cao lên.
Cùng khắc, Lạc Vũ cũng kinh ngạc ngước nhìn mỹ nam tử, bỏ qua một bên tình thế đang giằng co với Đông Thiên Vương.
Phạm Đế thành, ở vị trí trung tâm của Hỏa Ma, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, đây chính là một tấm chắn do trời đất ưu ái tạo nên.
Thế lực không lớn, nhưng lại chiếm cứ địa phương mấu chốt nhất ở Hỏa Ma, mà thế lực bốn vị thiên vương phân biệt chia theo bốn phương.
Nếu muốn mở một con đường buôn bán thông suốt qua các thế lực thiên vương, đều phải đi qua Phạm Đế thành.
Phạm Đế thành một mình chiếm cứ hết thiên thời, địa lợi, nhân hòa, vị trí tòa thành này rất rất quan trọng.
Đồng thời, cũng bởi vì nó vô cùng quan trọng.
Cho nên, tứ vương ở bốn phương không có lỗ mãng tiến đánh, vừa có chút động tác, sẽ bị ba vị thiên vương khác điên cuồng chống lại.
Dù sao, cả bốn vị vương đều muốn chiếm lấy vị trí này.
Cũng bởi vì bọn họ không có tuyệt đối nắm chắc, cho nên cũng không có ra tay.
Bởi vậy Phạm Đế thành là điểm áp chế lẫn nhau của các thiên vương, từ đó thế lực phát triển càng thêm lớn mạnh.
Đến bây giờ, thế lực mặc dù không bằng tứ đại thiên vương, nhưng cũng tuyệt đối không thể coi thường.
Thủ hạ của Phạm Đế thành chủ có tứ đại tướng, dưới gối có bảy người con trai, tất cả bọn họ đều là tuyệt đỉnh cao thủ, là nhân tài có mưu lược.
Tùy tiện đưa ra một người, cũng đều là nhân vật có thể tự mình đảm đương trọng trách.
Có những nhân tài tuyệt đỉnh và đoàn kết nhất trí như vậy, khiến cho Phạm Đế thành giống như một cây thang vững chắc bằng vàng, mà bốn vị thiên vương không dám xâm phạm.
Mà bây giờ, Phạm Đế thành lại xảy ra chính biến, đây là thật hay giả?
“Phạm Đế thành chủ bệnh nặng, bảy Vương tranh quyền, bốn vị đại tướng độc lập tách ra, Phạm Đế thành sắp đến hồi chia rẽ nhau rồi.” Mỹ nam tử chậm rãi tiếp tục tục nói trong ánh nhìn kinh ngạc của Lạc Vũ và Vô Hoa.
“Cơ hội tốt.” Đôi mắt Vô Hoa nhất thời sáng ngời lên, một nắm đấm mạnh mẽ đấm xuống.
“Quả thật đây là một cơ hội tốt, ba vị thiên vương kia cũng đã bắt đầu di chuyển rồi.” Mỹ nam tử tận lực áp chế hưng phấn trong giọng nói.
“Vương…” Vô Hoa lập tức quay đầu.
Phạm Đế thành xảy ra chính biến, chư Vương tranh quyền, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp, cắn nuốt Phạm Đế thành vào thế lực của mình, như vậy chẳng khác nào đạt đến một con đường đi thông đến thế lực ba vị thiên vương kia, đây tuyệt đối cũng là cái chắn thiên nhiên tuyệt vời. (*các người con của chủ thành tranh làm thành chủ)
Đến lúc đó, còn có thể sợ tam vương kia sao.
Đông Thiên Vương nắm tay Lạc Vũ, đáy mắt lóe lên tà mị: “Muốn ta chịu thiệt đáp ứng điều kiện của ngươi cũng được.
Bất quá ta muốn xem biểu hiện của ngươi lúc này đây.”
“Có ý tứ gì?” Lạc Vũ quay đầu nhìn Đông Thiên Vương liếc mắt một cái, giãy tay ra khỏi tay Đông Thiên Vương.
“Phạm Đế thành bế môn, trong giai đoạn này chỉ cho thánh dược sư không thuộc về bất kỳ một thế lực thiên vương nào tiến vào.” Mỹ nam trầm giọng tiếp lời.
Quả thật là không chút nào dấu diếm Lạc Vũ, cũng không lấy phương diện này cùng nàng nói chuyện hợp tác.
Không biết đây vốn là bản tính của Đông Thiên Vương hay là hắn quá mức tự tin.
Lạc Vũ vừa nghe, tâm tư trong đầu ầm ầm suy nghĩ, đây là lúc Đông Thiên Vương cần dùng đến gương mặt của nàng, khó trách vừa rồi hắn nhìn xem nàng như vậy.
Hai ngày nay nàng nói chuyện phiếm với Vô Hoa mới biết được, chuyện về các thánh dược sư tại Hỏa Ma đều có ghi chép lại, những người này là thuộc về thế lực nào, nhìn xem một chút quyển sổ là hiểu ngay gốc gác của một thánh dược sư.
Nhưng chỉ có nàng, một người đột nhiên toát ra ở giữa đường, không hề có bất cứ ghi chép nào trong bất cứ thế lực nào của tứ thiên vương, nàng đánh bại các thánh dược sư, nhưng lại là một cao thủ độc lại độc vãng.
“Đừng có đàm điều kiện với ta, nếu ngươi giúp ta đoạt được Phạm Đế thành, ta sẽ đồng ý các điều kiện của ngươi, giúp các ngươi vững vàng tại đây, cũng sẽ bảo vệ các ngươi.
Bản thân ta muốn nhìn ngươi rốt cuộc có bao nhiêu đại bản lãnh, dám theo ta đòi phân chia lợi ích.
Nếu không, ngươi thử xem ta có nổi máu điên lên phá hủy hết thảy hay không.” Tâm tư của Lạc Vũ chỉ mới rục rịch một chút, Đông Thiên Vương lại giống như nhìn thấu ý nghĩ của nàng, cười tà tà nhìn Lạc Vũ nói.
Thần sắc lười biếng, tà khí bốc cao.
Nhưng sâu trong đôi mắt là tuyệt đối lãnh khốc và túc sát.
Lạc Vũ biết những lời này của hắn là nghiêm túc.
Lập tức vươn tay chậm rãi đổ ra một chén rượu, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn.
Cứ như vậy giúp Đông Thiên Vương được đến Phạm Đế thành, mà nàng lại không chiếm được bao nhiêu lợi ích, điểm này cũng quá…
“Vương, ta cũng muốn đi.” Mà ngay lúc Lạc Vũ đang cân nhắc, Vô Hoa hưng phấn nói với Đông Thiên Vương.
“Theo như sự tính toán của ta, cây Vân Gian Hoa của thành chủ Đế Phạm Thành sẽ nở hoa trong thời gian này, ta muốn đi đoạt nó về…”
“Tốt, cứ quyết định như vậy đi.”
Vô Hoa còn chưa nói hết câu, Lạc Vũ vừa nghe đến Vân Gian Hoa liền vỗ cái bàn đồng ý.
“Bất quá, ta muốn một mảnh Vân Gian Hoa.”
Vân Gian Hoa, đây là một trong những dược liệu quan trọng để điều chế thuốc cho Vân Thí Thiên, nàng đã tra cứu rất nhiều sách nhưng vẫn chưa tìm ra được nó ở chỗ nào, hôm nay cư nhiên có thể nghe thấy đến, như vậy còn cần gì phải bàn nữa.
Cho dù có bắt nàng một người một ngựa đi cướp lấy Phạm Đế thành cho Đông Thiên Vương, sau đó hắn chỉ cần đưa cho nàng Vân Gian Hoa, thì tất cả mọi chuyện đều không cần phải bàn cãi nữa.
Tinh thần Lạc Vũ hoàn toàn phấn chấn lên rồi.
Đông Thiên Vương nhìn thái độ Lạc Vũ đột nhiên chuyển biến, đôi mắt yêu mị chợt lóe: “Được, chỉ cần ngươi chiếm được Phạm Đế thành cho ta, sau khi trở về ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi.”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Lạc Vũ vươn tay ra nhìn Đông Thiên Vương.
Đông Thiên Vương nghe Lạc Vũ nói ra một câu ngầm nhắc nhở, nhất thời ngẩng đầu cười to: “Quân tử, Đông Thiên Vương ta không phải là cái gì quân tử, bất quá, lời ta nói so với quân tử lại trọng ngàn cân.”
Dứt lời, tay vươn ra, “bịch” một tiếng, cùng Lạc Vũ vỗ tay với nhau.
Lạc Vũ thấy vậy, khóe miệng nhất thời giương lên vẻ tươi cười, cảm thấy tên Đông Thiên Vương này cũng không đến nổi đáng ghét, nhìn qua cũng là người ngay thẳng nhỉ.
Băng tuyết tan rã, lạnh nhạt thối lui, tươi cười thật tình vui mừng vừa hiện, đã không như nụ cười lãnh đạm có lệ như ngày thường.
Đông Thiên Vương nhất thời nhẹ giơ giơ lên mi....
Quét Virus: An toàn