Pair of Vintage Old School Fru
* Danh ngôn tình yêu: Tình yêu của các chàng trai không nằm ở trái tim mà nằm ở đôi mắt.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Đặc Công Hoàng Phi - Chương 71 - Hết

Đặc Công Hoàng Phi - Chương 71 - Hết

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 16092 bình chọn



Đời này, Lạc Vũ và Gía Hiên Mặc Viêm mới là tuyệt phối.

Cái khác coi như là nhất thời đi.

Hiện tại hắn nhịn, đợi đến lúc….

Đột ngột gió, ngày xuân ấm áp như nước.

Vong Thiên Nhai, tẩm cung của Vân Thí Thiên.

Một tia nắng đang từ cửa sổ chiếu vào, rơi vào hai người trên giường đang ôm nhau, màu bạc cùng với màu đen quấn giao, màu trắng và màu đồng cổ ôm nhau.

Đây quả thực là một bức tranh đẹp đến không thể đẹp hơn.

“Tỉnh?” Nhìn Lạc Vũ trong ngực tỉnh lại, Vân Thí Thiên nhẹ nhàng vuốt sợi tóc trên mặt Lạc Vũ, dưới lông mày, đuôi mắt đều là ái ý.

Hiện tại người này, bên trong hay bên ngoài đều là của hắn.

Thân thể Lạc Vũ động đậy, mở mắt ra nhìn Vân Thí Thiên gần trong gang tấc, nhẹ nhàng cười, gật đầu.

“Trên người còn đau không?” Vân Thí Thiên kéo cái chăn đang che hạ thân không mảnh vải của Lạc Vũ lên, lớn mật hỏi cực kỳ tự nhiên.

Lạc Vũ cảm giác được tay của Vân Thí Thiên đang ở trên thân mình chạy loạn, mặt đỏ lên. Nhưng lắc đầu nói:

“Không có chuyện gì, cảm giác rất tốt.”

Ở thế kỷ hai mươi mốt có giáo dục giới tính nên nàng rất rõ ràng.

Đêm đầu khó chịu, đây không phải là cái gì không tốt.

Nhưng là, cũng không biết vì sao sau khi cùng Vân Thí Thiên kết hợp thành một thể xong. Chẳng những không có bất kỳ cảm giác không thoải mái, ngược lại kình khí dư thừa, thật giống như sau khi mưa được đắm chìm trong ánh mắt trời.

Có một loại kình khí, tràn ngập toàn thân.

Cảm giác kia, không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được.

“Rất tốt?” Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ nói thế, mắt bắt đầu tối lại.

“Dạ, đúng vậy a, ta….ngô….” Lạc Vũ gật đầu lời còn chưa nói hết, đã bị Vân Thí Thiên trực tiếp nuốt trọn thanh âm.

Cảnh xuân rực rỡ, lúc này trong cảnh rực rỡ, chỉ thấy bên trong tâm cung của Vân Thí Thiên, rong chơi hết thảy, rất xinh đẹp.

Phòng ngoài đám người hầu nhanh nhẹn đến đây hầu hạ buổi sáng đã đứng ở cửa, thấy vậy liếc mắt nhìn nhau cười, rón rén rời đi.

Mùa xuân năm nay, thực sự tươi đẹp.

Mà xinh đẹp nhất, chính là ba ngày này.

Vốn là cùng Vân Thí Thiên với Lạc Vũ nói một tiếng chúc phúc rồi rời đi, đám người Lâu Tinh, Tông chủ Hải Thần Tông phải mang vẻ mặt tươi cười rời đi trước.

Sau khi lục tông đàm phán xong, thiên hạ hỗn loạn, không thể chỉ trong một tháng ngắn ngủn có thể thu thập được.

Hơn nữa, bọn họ còn muốn nhúng tay vào việc buôn bán đan dược, còn giao dịch cùng với người của Lạc Vũ .

Thực sự là có quá nhiều chuyện.

Vì vậy không có cách nào ở thêm nữa.

Mà thủ lĩnh của các thế lực khác, cũng có tâm tư của riêng mình nên đều cáo từ sớm rồi rời đi.

Lục tông lánh đời, Hải Thần Tông và gia tộc Lâu Tinh coi như đã rất tốt.

Nhưng những thứ của tứ tông còn dư lại đều giống nhau, huống chi Lăng Nam và Gìa Diệp Tháp cái gì cũng không có.

Hai tông này không lay động được Vọng Thiên Nhai và Địa Ma hỏa, cũng không có biện pháp đánh được Tứ tông, nhất định sẽ đem chủ ý này đánh lên trên những tiểu tông môn bọn họ.

Bọn họ muốn mau trở về, nghĩ tốt biện pháp ứng đối.

Vì vậy, sau ba ngày cuối cùng Vân Thí Thiên cũng chịu để Lạc Vũ ra khỏi cửa điện, khách của Vọng Thiên Nhai đã đi hết.

Chỉ còn một đám người nhà Vọng Thiên Nhai còn đang vui mừng a.

“Chậc…Chậc, vương đệ a, có khả năng, có khả năng.” Trong tẩm cung của Vân Thí Thiên, Vân Khung quơ chiết phiến, nhìn Lạc Vũ ngồi ở bên giường, khuôn mặt cười ranh mãnh.

Lạc Vũ nhất thời đỏ mặt, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thí Thiên.

Mặt Vân Thí Thiên xương đồng da sắt, thấy vậy chẳng những không xấu hổ, ngược lại còn đưa đầu qua bẹp một cái hôn lên trên mặt Lạc Vũ.

Lạc Vũ thấy vậy vừa vui vẻ vừa thẹn thùng, không thể làm gì khác hơn ngoài quay mặt không để ý tới Vân Thí Thiên, nhìn về phía Phong Vô Tâm, Vân Khung, Yến Trần đang nén cười chờ đến đây lễ bái.

“Minh Trần Dạ đâu?” Lạc Vũ không thấy liền hỏi.

Phong Vô Tâm vừa nghe nhất thời cười to:

“Chạy đến Địa Ma Hỏa để thu xếp đại cục đi.”

Ba ngày trước, hắn là người canh giữ hơn trăm mét ở bên ngoài tẩm cung, như vậy sẽ không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này thấy việc đầu tiên Lạc Vũ làm là tìm Minh Trần Dạ, xem ra Đông Thiên Vương quả nhiên thông minh, đã sớm chuồn mất.

Lạc Vũ nghe nói thế nhất thời hừ lạnh, Minh Trần Dạ đáng chết này.

Thù này, nhất định có một ngày nàng sẽ báo.

“Tứ Vương ma thú cũng chạy, nghe nói là về rừng rậm Hắc Ma tu luyện rồi.”

Phong Vô Tâm nhìn Lạc Vũ nghiêm mặt hừ lạnh, dứt khoát nói xong một lần.

Tứ vương ma thú tự biết Minh Trần Dạ và Lạc Vũ không có giao tình tốt như vậy, lại càng rõ lão đại Tiểu Ngân của bọn nó ở thời điểm mấu chốt nhất định sẽ bán đứng bọn họ gánh tội thay.

Cho nên, tiên hạ thủ vi cường, chạy về ổ.

“Chạy trốn rất nhanh.” Vân Thí Thiên một bên híp híp mắt.

“Hai gia hỏa kia đâu?” Lạc Vũ thấy Phong Vô Tâm không nói tới Tiểu Hồng và Tiểu Ngân, không khỏi nhướng mi nói.

Vừa nói xong, mọi người trong tẩm cung vẫn nín cười, nhất tề đứng ra hai bên nhường lối, phía sau lộ ra Tiểu Hồng cùng Tiểu Ngân đang ẩn nấp.

Lạc Vũ thấy hình ảnh hai con vật, ngay cả lửa giận đầy trời cũng không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy Tiểu Ngân một thân lông bạc đen thui đầy nhọ nồi, cơ hồ nhìn không ra diện mục thật của nó.

Lúc này thân thể thu nhỏ lại thành quả đấm, sau lưng đeo một cây gậy, tiểu thân thể đứng thẳng, trước hai móng vuốt bưng một cái chén.

Trong chén đen thui, không biết là thứ gì.

Bên cạnh nó là Tiểu Hồng cũng giống y như đúc, chỉ là không có lông, thân thể ngân hồng đen như mực, thật giống như lăn qua cả dặm tro bụi.

Lạc Vũ, chúng ta sai rồi, sau này chúng ta không dám nữa.

Hai con cúi đầu xuống, mắt nhỏ lên tục chớp, vẻ mặt đáng thương, thân thể đứng thẳng bưng chén vừa đong vừa đưa.

Hướng Lạc Vũ và Vân Thí Thiên nơm nớp lo sợ nhích tới gần.

“Oh, còn chưa chạy?” Lạc Vũ nhìn chằm chằm bộ dạng hai con nhận tội chịu đòn.

Không chạy, làm sai rồi muốn dũng cảm gánh chịu.

Tiểu Hồng và Tiểu Ngân cúi đầu.

Thực ra, hai con sớm đã muốn bỏ chạy, nhưng nghe Phong Vô Tâm nói, nếu hai bọ họ dám chạy, sau này bị Lạc Vũ bắt được, khẳng định trừng phạt gấp bội, không bằng sớm nhận tội chịu đòn còn tốt hơn.

Trái lo phải nghĩ, hay là cứ biết điều một chút nhận tội trước.

Lạc Vũ nghe nói hừ một tiếng.

Thật, thật, Vũ Vũ ngươi nhìn, đây là hai chúng ta đặc biệt nấu cháo cho hai ngươi, chúng ta trông coi ba ngày đó.

Tiểu Hồng, nháy mắt duỗi chân trước đưa ra thứ nghe nói là cháo.

Lạc Vũ nghe nói dương dương tự đắc nâng mi, không nói chuyện.

“Ha hả, Lạc Vũ ngươi có muốn tiếp nhận hay không nói một câu, hành hạ hai con này, Vọng Thiên Nhai chúng ta sau này sẽ không còn phòng ốc ở.” Vân Khung đứng một bên cười to.

“Cũng đúng, đợi ba ngày ở phòng bếp, đốt của chúng ta bốn phòng bếp, nếu cứ như vậy, thì chúng ta cũng không có chỗ ăn cơm.” Yến Trần cười ha hả không ngừng.

Tiểu Ngân và Tiểu Hồng ở trong phòng bếp ninh cháo, cảnh tượng kia không cần nói cũng biết chắc hẳn rất dọa người.

Lạc Vũ nghe nói nhìn hai con.

Tiểu Hồng và Tiểu Ngân một bộ muốn khóc mà không khóc được, cực kì đáng thương nhìn Lạc Vũ.

Lạc Vũ thấy vậy, hồi lâu thở dài một tiếng, trợn mắt nhìn:

“Sau này còn dám tái phạm, ta rút da của các ngươi, sau đó đem nướng ăn.”

Thật ra thì nàng cũng không quá để ý Tiểu Ngân và Tiểu Hồng, dù sao thời điểm mang theo bọn họ, sẽ không quá kiêng kị bọn họ.

Nàng vẫn xem bọn nó như trẻ con.

Thế nhưng quả thực đáng giận.

Thấy Lạc Vũ không tức giận.

Tiếng Lạc Vũ vừa rơi xuống, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng nhất thời mạnh mẽ cầm chén trong tay, hướng Vân Thí Thiên chính là ném, oạch một tiếng hướng Lạc Vũ đánh tới.

Thấy vậy Vân Thí Thiên vung tay lên, gọn gàng linh hoạt đem hai chén nhìn không ra thành phần, ném về phía đám người Phong Vô Tâm đang xem náo nhiệt.

Trong nháy mắt, một đống đen thùi hướng đám người xem náo nhiệt đổ tới.

Phong Vô Tâm và Yến Lâm không chần chờ lập tức vội vàng né tránh.

Mà Tiểu Ngân và Tiểu Hồng trực tiếp nhào tới cổ của Lạc Vũ, bẹp liên tục hôn vài miếng.

Lập tức mặt Lạc Vũ đang sạch sẽ trực tiếp bị nhuộm đen thui như đáy nồi.

Mà trên người hai tiểu tử kia sạch hơn rất nhiều.

“Ha ha……” Vân Khung đứng ở một bên thấy vậy, nhất thời cười ha ha.

Bên ngoài cửa cung, Quân Vân và Phi Yên đang hướng bên này đi tới, nghe tiếng cười vang bên trong, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười....
<<1...233234235236237...239>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.001472s | View: 16092 (+6)

On C-STAT