Lúc này trên khuôn mặt ôn hòa hiện lên một nụ cười dữ tợn, mỗi một câu chữ đều mang theo sự ác độc tới cực điểm nói: “Quân Lạc Vũ, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Trận này, ta không tính đến Hải Thần tông sẽ nhúng tay giúp các ngươi, cho là ngươi thắng, bất quá cũng không quan hệ, kẻ cười cuối cùng mới là kẻ thắng cuộc, bây giờ bất quá mới đi được một nửa mà thôi.
Các ngươi chờ, ta sẽ trả lại mối nhục ngày hôm nay, ha ha, Vân Thí Thiên, thứ ta không chiếm được ngươi cũng đừng mơ tưởng chiếm được, cho dù ta chết cũng tuyệt không cho ngươi thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Ta sẽ khiến cho các ngươi sống không bằng chết, khục khục, ngày sau gặp lại, nghĩ muốn cùng một chỗ với nhau, kiếp này đừng mơ tưởng.”
Lời nói mang đầy sự oán nộ cùng ác độc vang vọng trong không trung, Đế Phạm Thiên cười ác độc nhìn Lạc Vũ đột nhiên biến sắc, trên ngực vô sắc ánh sáng chợt lóe.
Trong nháy mắt máu tươi tuôn ra từ khóe miệng Đế Phạm Thiên, trên mặt vẫn mang nụ cười ác độc.
Đột phá giam cầm, tự phế gân mạch, đã chết.
Nhìn khuôn mặt ác độc tràn đầy ý cười mỉa mai cùng những lời nói đầy hận thù quanh quẩn bên tai, Lạc Vũ chau mày cảm thấy được sự oán hận đến đỉnh điểm của Đế Phạm Thiên.
Làm cho người ta nghe xong tâm lý thật không thoải mái.
“Chỉ bằng ngươi.” Lúc Lạc Vũ còn đang chau mày, thanh âm Vân Thí Thiên đột nhiên vang lên bên tai.
Duỗi một tay ôm thắt lưng Lạc Vũ, Vân Thí Thiên một cước đá thi thể Đế Phạm Thiên ra xa, rơi xuống phía dưới chỗ quần thần Vọng Thiên Nhai.
” Di ngôn của hắn có vấn đề.” Hải Mặc Phong thản nhiên nói.
Lời oán hận sâu sắc đến cực điểm, nếu như truyền lại…
Già Diệp Tháp rất che chở cho đệ tử của mình.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, cần gì nhiều lời.”
Vân Thí Thiên ôm lấy thắt lưng Lạc Vũ, cúi đầu nhìn Lạc Vũ, ánh mắt lãnh khốc nhưng chứa đầy thâm tình.
Chỉ cần hai người bọn họ nắm tay nhau, chỉ cần hai người bọn họ cùng một chỗ.
Thiên hạ này có gì có thể làm khó được bọn họ? Thiên hạ này có chỗ nào mà bọn họ không thể đi? Có lực lượng nào có thể phá hủy bọn họ.
Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên, trong mắt tràn đầy kiên định và kiên quyết.
Những khó chịu bởi lời nói của Đế Phạm Thiên giờ cũng tan thành mây khói.
“Đúng, không cần sợ.” Cầm lấy tay Vân Thí Thiên, khóe miệng Lạc Vũ buông ra một câu, trên mặt toát ra tươi cười sáng lạn như ánh sáng mặt trời.
Chỉ cần bọn họ cùng một chỗ, thiên hạ này, không có gì có thể làm cho bọn họ sợ hãi.
Bên cạnh hai người Hải Mặc Phong thấy vậy hơi hơi nhướn mi, duỗi tay bắt lấy Tiểu Ngân, nhân tiện dùng sức vuốt vuốt.
Mà Tiểu Ngân đang theo Tiểu Hồng đùa giỡn, thấy vậy nhất thời giận dữ.
Nhìn đỉnh đầu của nó lông mao loạn thành một đoàn, Tiểu Ngân duỗi trảo phẫn nộ chỉ vào Hải Mặc Phong.
Ta muốn hưu phu.
Một lời vừa nói ra, những người có thể hiểu được lời của nó (Tiểu Hồng, Lạc Vũ, Vân Thí Thiên) nhất tề xoay người nhìn về phía Tiểu Ngân.
Nó muốn hưu phu? Ha ha…
Hải Mặc Phong vẫn lạnh nhạt như trước, ôm lấy Tiểu Ngân, chống lại Tiểu Ngân đang giận giữ, thản nhiên địa nói: “Uhm ý này không sai.
Bất quá, chỉ có ta có thể hưu thê, ngươi còn không có tư cách hưu phu.”
Tiểu ngân nhất thời xù lông lên tức giận hỏi, tại sao? Tại sao?
“Bằng lão cha ngươi thấy ta còn phải kêu ta một tiếng Hải thiếu chủ, ta thay mặt hắn quản giáo con hắn, thiên kinh địa nghĩa.”
Tiểu ngân trong nháy mắt giống như bong bóng xì hơi.
“Bất quá, chờ ta ngày nào đó tâm tình tốt, ta sẽ hưu ngươi.” Hải Mặc Phong dẫn theo Tiểu Ngân, chậm rãi đứng lên, thong dong bước đi.
Tiểu Ngân từ trong bộ lông nhìn lên Hải Mặc Phong, ấp úng một hồi, cuối cùng không nói ra được lời nào.
Vậy ngươi, vậy ngươi, hưu ta đi.
“phốc xuy..” Lạc Vũ xem đến đó cũng không nhịn được cười.
Mà Tiểu Hồng ở một bên xem náo nhiệt sớm đã cười đến ngã trái ngã phải.
Thân thể nhỏ nhắn rơi trên mặt đất, bốn chân hướng lên trời, nhưng vẫn cười không dứt.
“Ha ha…”
Ôm Lạc Vũ, nhìn Tiểu Hồng cùng Tiểu Ngân, băng sơn ngàn năm như Vân Thí Thiên, chưa từng thấy qua chuyện gì khiến cho hắn thấy thú vị mà lúc này trên mặt hắn cũng xuất hiện ý cười, giống như ngàn năm băng tuyết được hòa tan, mặt đất cũng đang hồi xuân.
Như vậy điên đảo chúng sinh, nhẹ nhàng mà tràn đầy niềm vui.
Xa xa, chính mắt nhìn thấy kịch chiến kết thúc, Phong Vô Tâm, quần thần Vọng Thiên Nhai cùng toàn bộ quần hùng thấy vậy nhất thời trừng mắt sững sờ, sững sờ qua đi, nhất thời cực kì vui sướng.
“Vạn tuế…”
“Ha ha, chúng ta thắng…”
“Chúng ta thắng… , “
Thanh âm bay lượn trên không trung, giống như sóng ở ngoài biển khơi, lớp lớp nối tiếp nhau, lớp sau cao hơn lớp trước.
Trên mặt ai cũng hiện lên vẻ vui sướng, cao hứng, mang theo sự phấn chấn như hoa xuân nở rộ.
Giống như băng tuyết đồng loạt tan ra, mùa xuân lan tràn khắp nơi.
Đó là một loại hưng phấn của sự hồi sinh.
Đó cũng là một bước ngoặt mới, một điểm khởi đầu mới.
Vị trí của Vọng Thiên Nhai tại Vong Xuyên đại lục lại tăng thêm một bậc.
Trên Vọng Thiên Nhai không khí tràn ngập sự vui sướng, tất cả đều đắm chìm trong bầu không khí náo nhiệt.
Lúc này Vọng Thiên Nhai không khí đang cực nóng.
Đó ba phần là cái nóng của mùa xuân, còn bảy phần là của lòng người.
Tuyệt vời, một hồi kịch chiến kết thúc thắng lợi, gọn gàng mà xinh đẹp, chẳng những tẩy đi toàn bộ chướng khí của Vọng Thiên Nhai, còn làm cho quần hùng nhìn Vọng Thiên Nhai bằng con mắt khác xưa, kiến thức đến Vọng Thiên quân vương cường đại.
Đó là phải cường đại đến mức độ nào?
Ngay cả cái gì Lánh đời tông tộc cũng có thể giết được dễ dàng như thế, hoàn toàn đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn họ.
Nhất thời, thiên hạ quần hùng nhìn Vân Thí Thiên, trong thâm tâm đã thay đổi hoàn toàn về thái độ cùng ánh mắt, mang theo sự sùng bái cùng kính sợ khác hẳn với trước.
Đây là loại thần phục phát ra từ sâu trong nội tâm
Mà ngày đó ngay sau khi đại hội kết thúc.
Tin tức đã được lan truyền hướng về mọi phương trời của Vong Xuyên đại lục với tốc độ chóng mặt.
Gió qua ngàn dặm, trời đất rơi vào một mảnh lặng im.
Ngày hôm đó, trong hầm băng tại thâm cung của Vọng Thiên Nhai.
Vân Thí Thiên mang theo Lạc Vũ đứng trước giường của Vân Khung.
Vân Thí Thiên không chịu được đám người quần hùng giở trò nịnh hót, giả vờ thuần phục hoặc là có ý nghĩ không an phận, tất cả mọi việc đều ném cho Phong Vô Tâm xử lý hết thảy.
Hắn, còn có chuyện quan trọng khác cần phải làm.
Trong hầm băng ở sâu dưới lòng đất đất, hàn khí bốc lên, mông lung mờ ảo làm cho người ta cảm giác như đang ở trong cõi thần tiên.
Lạc Vũ đứng ở bên giường Vân Khung.
Nhìn bọn họ dùng khí lạnh của băng để duy trì một tia hơi thở cho Vân Khung, duy trì trạng thái thân thể ở mức thấp nhất.
Khẽ cắn môi, Lạc Vũ nhẹ nhàng quỳ gối trước giường của Vân Khung nói: “Xin lỗi.”
Cúi đầu xuống mang theo thanh âm bao hàm vô số áy náy cùng xin lỗi.
Đây là thay mặt cha mẹ nàng nói ra lời xin lỗi.
Mặc dù không phải cố ý, mặc dù là bị tính kế, cuối cũng cũng là do cha mẹ nàng thiếu chút nữa đã giết Vân Khung, nàng sao có thể không xấu hổ.
“Không cần nói như vậy.” Vân Thí Thiên thấy vậy tiến đến, ôm lấy thắt lưng Lạc Vũ đem nàng nâng lên: “Tỷ tỷ là người hiểu lý lẽ, tỷ tỷ sẽ không trách nàng.”
Dứt lời, Vân Thí Thiên nhẹ nhàng nâng tay sửa lại mái tóc cho Vân Khung.
Hắn hiểu rất rõ tỷ tỷ của mình, nàng không phải người có lòng dạ hẹp hòi.
Sau khi nàng biết rõ mọi chuyện, nàng sẽ không hận Lạc Vũ, bởi vì Lạc Vũ là người hắn rất yêu.
Lạc Vũ nghe vậy hít sâu một hơi, cầm bàn tay không có sinh khí của Vân Khung: “Yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho tỷ, nhất định như vậy.”
Ở phía sau, Vân Thí Thiên cái gì cũng chưa nói, đầu ghé lên vai của Lạc Vũ, nhẹ nhàng hôn lên mặt của nàng.
Lạc Vũ quay lại ôm lấy Vân Thí Thiên, dựa sát vào nhau.
Sao mà may mắn, sự tình không đến nỗi hoàn toàn tuyệt vọng.
Sao mà may mắn, mọi việc vẫn còn có thể xoay chuyển được.
Sao mà may mắn như vậy…
Tâm ý tương thông, không cần bất kỳ ngôn ngữ nào nhưng lại làm cho không khí trong Băng Cung trở nên ấm áp hơn.
Đó là tình yêu say đắm phát ra từ tận đáy lòng của mỗi người.
Đứng ở phía sau Vân Thí Thiên là Yến Phi, Yến Trần, Yến Lâm, ba người nhìn một màn này liếc nhau, nhất tề tiến lên một bước, không nói tiếng nào đồng loạt quỳ gối trước người Lạc Vũ....
Quét Virus: An toàn