Old school Swatch Watches
* Danh ngôn tình yêu: Chân lý cuối cùng của ở cuộc đời này là tình yêu có nghĩa là sống và sống là yêu
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng Full - Mộng Lan Vũ

Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng Full - Mộng Lan Vũ

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 6293 bình chọn



Nàng đỏ mặt, cúi thấp đầu, siết khăn gấm trong tay, tiếng như muỗi kêu: "Ta là nữ nhi của Thần Đế - Tịch Nguyệt."

Nhất thời không khí tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở, hắn đi rồi sao?

Nàng có chút thất vọng, ít nhất hắn nên nói cho nàng biết tên của hắn chứ? Nghĩ đến đây, trong mắt nàng tràn đầy chua xót, buồn bã ngẩng đầu, không chút phòng bị chạm tới một đầm nước sau. Hắn cúi đầu nhìn nàng, tròng mắt đen như có ma lực giữ chặt linh hồn nàng. Trong mắt hắn tất cả đều là nàng, chỉ có nàng.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, dường như khắp trời đất chỉ còn lại hai người, nàng mong thời gian sẽ ngừng lại vào giờ khắc đó.

Âm thanh tự nhiên gọi về suy nghĩ phiêu đãng của nàng, hắn nói: "Phượng Thần - Bạch Tử Dạ."

Tịch Nguyệt hồi hồn, hai gò má nhiễm sắc hồng.

Trên mặt Phượng Thần mang theo vẻ cưng chiều, vẻ mặt dịu dàng như nước: "Ngươi là nữ nhi của Vân Cạn sao?"

Tịch Nguyệt gật đầu.

Phượng Thần cười yếu ớt: "Thì ra là thế, ngươi phải gọi ta một tiếng gia gia a."

Huyết sắc trên mặt nàng rút đi, gương mặt kiều diễm vô song tràn đầy kinh hãi, Tịch Nguyệt kêu thất thanh: "Gia gia?"

………………………………………………

Phượng Thần và Thần Đế có chút bất hòa nhưng lại cực kỳ yêu thích Đế Cơ thuần khiết đáng yêu này. Từ đó về sau mỗi lần Phượng Thần nhập thần giới, sẽ cố ý đi đường vòng tới Tịch Nguyệt Thần điện, mang chút đồ chơi dỗ nàng vui vẻ.

Quan hệ Tịch Nguyệt và Phượng Thần càng ngày càng thân mật.

Quan hệ này bị Thần Đế phát hiện nhưng vẫn không hề ngăn cản Phượng Thần tới thăm Đế Cơ, chỉ nghiêm lệnh Tịch Nguyệt Đế Cơ không được bước ra Thần giới, lại càng không cho phép nàng theo Phượng Thần ra ngoài.

Lệnh cấm này kéo dài vạn năm, may mắn Phượng Thần hết sức nể tình, không hề bắt cóc Đế Cơ rồi bỏ trốn.

Đây là lần đầu tiên Tịch Nguyệt bước ra khỏi Thần giới, cũng là phụng mệnh Thần Đế tới Phượng Thần cung thăm Phượng Thần.

Làm nư nhi Thần Đế sủng ái nhất, chỗ ở của Tịch nguyệt là thần điện xa hoa nhất Thần giới, vì vậy nàng cho rằng các loại kỳ trân dị bảo gì nàng cũng đã nhìn qua, cho dù ở Phượng Thần cung cũng không ngoài lệ.

Tịch Nguyệt phác hoạ trong đầu chỗ ở của Phượng Thần. Hắn là vị thần cuối cùng của Thần giới, nơi hắn sống chắc hẳn càng thêm hoa lệ hùng vĩ, khắp nơi đều là những vật quý hiếm, những thứ bảo vật thế gian không khó cầu mới xứng với hắn.

Bước vào Phượng Thần cung, nàng phát hiện nàng sai lầm rồi.

Đồ đạc trong Phượng Thần cung không chỉ đơn giản mà còn không có bất kỳ đồ trang trí dư thừa nào. Hai màu đỏ - đen mơ hồ để lộ cảm giác trang nghiêm, trên trần lại có nhiều bức vẽ kỳ lạ.

Tịch Nguyệt ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi "Gia gia, những thứ này đều là ngươi vẽ sao?"

Phượng Thần mỉm cười gật đầu.

Tịch Nguyệt tựa như nghĩ tới cái gì, ôm cánh tay Phượng Thần làm nũng: "Gia gia, ngươi vẽ tranh đẹp như vậy, vẽ cho Nguyệt nhi một bức được chứ?"

Phượng Thần bật cười, điểm cái trán Tịch Nguyệt: "Nếu không theo ngươi, ngươi sẽ không ném nóc cung điện của ta đi sao?"

Đầu ngón tay lơ đãng chạm vào ấn ký ngân nguyệt (trăng bạc) của Tịch Nguyệt, Phượng Thần hơi sững sờ, trong mắt thoáng qua một tia tinh quang. Thấy Tịch Nguyệt nhìn lại đây, Phượng Thần che giấu nghi ngờ trong mắt, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa, đem Tịch Nguy
2000
ệt dẫn tới trước phòng cuối hành lang.

"Nguyệt nhi ngoan, nhắm mắt lại, gia gia cho ngươi xem đồ tốt."

Phượng Thần dừng trước cửa, cúi đầu nhìn sắc mặt vui mừng của Tịch Nguyệt, dịu dàng dụ dỗ.

Tịch Nguyệt ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bên tai truyền đến âm thanh mở cửa, Phượng Thần dắt nàng vào phòng.

"Có thể mở mắt."

Âm thanh Phượng Thần mang theo ý cười vang lên, Tịch Nguyệt nghe vậy, chậm rãi mở hai mắt.

Hoa sen đỏ xinh đẹp, cây cổ thụ Lam Anh, cung điện xa hoa, tất cả mọi vật trước mắt quen thuộc như vậy. Tịch Nguyệt trợn mắt, không thể tin nhìn xung quanh.

Tất cả giống như giấc mộng, chỉ qua khỏi cửa phòng, liền bước vào Tịch Nguyệt Thần điện của nàng.

Bị niềm vui mừng lớn này làm đầu óc choáng váng, Tịch Nguyệt lắp bắp mở miệng: "Này chuyện này. . . . . . Đây là chỗ ta ở sao?"

Phượng Thần gật đầu, cười khẽ: "Ngươi vào xem một chút đi."

Vừa dứt lời, Tịch Nguyệt liền không kịp chờ đẩy cửa phòng. Các loại dụng cụ trong phòng ngủ cùng với đồ của nàng ở Thần giới giống nhau như đúc.

Hai mắt Tịch Nguyệt dính hơi nước, cả người khẽ run, đây là hắn đặc biệt chuẩn bị vì nàng sao?

Phượng Thần theo vào, dịu dàng nói: "Nguyệt nhi, ngươi lần đầu tiên đến Phượng Thần cung , ta sợ ngươi không quen, nên đem toàn bộ Tịch Nguyệt Thần điện chuyển tới, nếu còn gì không hợp ý , nói cho gia gia, gia gia lấy cho ngươi."

Những thứ đồ này, không phải chỉ một ngày cả đêm liền có thể hoàn thành, Phượng Thần nhất định đã chuẩn bị từ lâu. Tịch Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, nước mắt không khống chế được tràn mi, nàng nhào tới ngực Phượng Thần, nức nở nói: "Gia gia, ngươi đối với Nguyệt nhi tốt nhất."

Tốt đến mức bắt luôn tâm của nàng.

Phượng Thần nhẹ nhàng ôm nàng, dịu dàng an ủi, cho đến khi tiếng khóc nhỏ dần, tiếng ngáy khe khẽ truyền đến, Phượng Thần mới thở phào một cái, nhẹ nhàng đặt Tịch Nguyệt lên giường, đắp chăn gấm.

Sau khi làm xong tất cả mới nghiêng đầu nhìn thị nữ quy củ đứng ngoài phòng, nhỏ giọng giao phó một phen rồi rời đi.

Đóng cửa phòng, Phượng Thần bày một kết giới nho nhỏ mới yên tâm rời đi.

Phượng Thần đi một lúc lâu, xa xa liền lộ ra một cái đầu, nàng hâm mộ nhìn cửa phòng khắc hoa mấy lần, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng đóng cửa phòng mình.

Lâm Hoa nhỏ giọng nói thầm: "Còn nói Phượng Thần cung không cho phép nữ nhân ở lại, vậy đây là ngừoi gì? Còn đặc biệt vì người ta vẽ cung điện xinh đẹp như vậy. Có thể nói so với kim ốc tàng kiều còn cao hơn."

Cúi đầu nhìn vóc người khô quắt, Lâm Hoa u oán liếc cửa phòng một cái, nhụt chí: "Ai bảo da mặt ta dày, không có ngực, không có mông đây?"

Người so với người, tức chết ta.

Người ta vừa ra đời đã có địa vị cao, thân hình nhất đẳng, nàng lấy cái gì so với người ta?

Ai cũng nói Thượng Đế rất công bằng, ách. . . . . . Người ta hình như có cha so với Thượng Đế cũng không khác biệt lắm thì phải?

Được rồi, người ta có một người cha rất tốt. . . . . .


Chương 62: Đế Cơ hai mặt (hai)



Tịch Nguyệt dựa nghiêng trên ghế quý phi, ngón tay hồng sắc xẹt mặt cô gái đang quỳ, lưu lại một vết máu thật sâu. Máu tươi nháy mắt tràn ra, theo góc cạnh gương mặt rơi xuống chiếc cốc bạch ngọc bên dưới, chốc lát đã đầy gần nửa chén.

Khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn, nàng giống như không có gì, vẫn bình tĩnh quỳ gối bên người, giống như người bị thương ko phải là mình.

Một tia máu đỏ bắn ra, môi hòng khẽ hút. Tư vị làm say lòng người, Tịch Nguyệt say mê hiếp mắt, phản phất sương mù lẳng lơ.

Nàng kia thấy thế liền thuần thục cầm chén máu tươi tới bên môi Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt ngửa đầu uống hết. Nàng kia lại lặng lẽ thu chén ngọc, cúi đầu lẳng lặng quỳ gối một bên.

Hồi lâu sau, Tịch Nguyệt phục hồi tinh thần, lưỡi thơm tho như con rắn nhỏ tỉ mỉ liếm vết máu trên môi. Thấy cô gái kia vẫn nhu thuận quỳ gối bên người, máu tươi trên mặt đã khô, càng sợ hãi. Tịch Nguyệt liền hài lòng gật đầu, tay ngọc vung lên, ánh sáng màu bạc lóe qua, nàng kia liền khôi phục lại bộ dáng kiều diễm.

"Tốt lắm, Yến Vũ, rất tốt." Lười biếng khoát khoát tay, cũng không để ý nàng kia, Tịch Nguyệt nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ.

Ngoài phòng ánh mặt trời vừa đúng, ong chúa Lam Anh dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng bay, hết sức mỹ lệ, mùi thơm xuyên thấu qua cửa sổ, bay vào phòng, Tịch Nguyệt cau mày, còn là ban ngày sao?

Yến Vũ đứng dậy lui lại trong đám thị nữ, cúi đầu an tĩnh đứng một bên.

Nghe vậy, một thị nữ áo vàng khẽ tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Đế Cơ, ngài đã ngủ một ngày, hiện nay đã là nửa đêm."

Dừng một chút, nàng kia nói tiếp: "Trong lúc ngài nghỉ ngơi, điện hạ có tới mấy lần, thấy ngài ngủ nên không đành lòng quấy rầy ngài, chỉ dặn dò nô tỳ, nếu ngài tỉnh thì thông báo cho Điện hạ một tiếng, ngài ấy sẽ đến xem ngài."

Tịch Nguyệt nghe vậy, che môi cười duyên nói: " Gia gia này đối với ta đúng là không tệ."

"Thanh Sơn, " Tịch Nguyệt kêu, liền thấy một cô gái mặt tròn, áo lam tiến lên, cúi đầu nghe lệnh, Tịch Nguyệt phân phó: "Ngươi trở về Phượng Thần cung, nói ta hôm nay thân thể không thoải mái, sáng sớm ngày mai ta nhất định sẽ bái kiến."

Thanh Sơn lĩnh mệnh lui ra.

Tiếng bước chân đi xa, Tịch Nguyệt khép lại cặp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ thoả mãn vẻ. Tóc trắng chảy xuống, lộ ra ấn ký Nguyệt nha, chỉ là màu bạc trắng chẳng biết từ lúc nào đã chuyển thành màu đen, loáng thoáng lộ ra ánh sáng quỷ dị....
<<1...4243444546...48>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000319s | View: 6293 (+11)

On C-STAT