- Bác muốn qua đường phải không? Để cháu giúp bác nhé!
Vừa dứt lời thì Thanh đột ngột đứng hình khi phát hiện ra một điều đặc biệt.
- Thầy Tê! Có phải là thầy Tê không ạ?
Cụ già với mái tóc bạc phơ cùng cặp kính lão nặng trĩu từ từ ngẩng mặt lên. Sau một vài giây nheo mày, có lẽ cụ cũng nhận ra được ai đang đứng trước mặt mình.
- Em Võ Giang Thanh phải không?
Nghe vị thầy đáng kính gọi đầy đủ tên họ của mình, Thanh sung sướng cười tít mắt lại. Quãng đời học sinh của cô không có gì ấn tượng bằng việc được gặp thầy Tê – một người vừa là thầy, vừa là bạn và vừa là người cha tốt bụng.
Sau khi cả hai đã ngồi yên vị trong một quán cà phê ấm cúng gần trường, Thanh mới được dịp nhìn ngắm kỹ hơn người thầy mà bảy năm qua cô chưa một lần gặp lại.
- Sao mới có bảy năm mà thầy già đi nhiều thế? Mất hết cả vẻ đẹp trai ngày nào…
Thanh vừa hỏi vừa cười tinh ngịch, tim vẫn đập rộn ràng khi nhớ lại ngày xưa…
Quay lại những tháng ngày đẹp tươi của năm 2007…
- Anh ơi! Tụi nó nhìn ghê quá!
Giang Thanh ấm ức khi thấy rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về mình.
- Kệ chúng nó. Còn hơn để mấy thằng con trai khác nhìn thấy thứ mà ngay cả anh còn chưa được nhìn.
Bỏ qua mọi lời ong tiếng ve xung quanh, Quang Nhật đẩy Giang Thanh vào trong nhà vệ sinh nữ rồi đóng chặt cửa lại, đứng vòng tay hướng mặt ra như một vệ sĩ đang bảo vệ nữ hoàng.
- Nhìn gì mà nhìn hả? Chưa thấy hai người thích nhau ôm nhau bao giờ sao? Đi chỗ khác chơi. Nhanh!
Bằng thái độ hung hãn nhất có thể, Quang Nhật đã đẩy lui được phần nào cơn bão tò mò của dư luận. Và đúng như dự đoán, vài giây sau thầy Tê đã xuất hiện với cây thước lăm lăm trên tay.
- Quang Nhật! Giang Thanh! Hai em lại gây ra chuyện gì thế hả?
Ngay lúc ấy Giang Thanh cũng vừa xử lý xong mấy cái cúc áo không nghe lời, mở cửa phòng vệ sinh và bước ra. Theo thường lệ, cả hai bị mời vào phòng giám thị uống trà…
----------
Tiếng cười khúc khích của Giang Thanh khi nghe thầy Tê kể lại những sự kiện có một không hai mà ngày xưa cô và Quang Nhật gây ra làm không khí trở nên ấm cúng lạ. Mới đó mà đã bảy năm trôi qua, thời gian đúng là không tha cho bất kỳ ai cả.
- Nhìn em có vẻ bớt quậy rồi nhỉ? Ra dáng một cô gái trưởng thành rồi đấy.
Thầy giám thị cầm tách trà nóng đưa lên miệng, tay run run vì lạnh và tuổi già.
( Bạn đang đọc truyện Bí Mật Người Yêu Cũ - Kawi tại VipTruyen.Mobie.In
Chúc bạn đọc truyện vui vẻ )
- Thầy thì lại không khác xưa là bao. Chỉ có mái tóc bị nhuộm trắng một cách quá đáng.
Một cảm giác xót xa khi Thanh nhìn những sợi tóc bạc mỏng manh của thầy. Bấy lâu nay trong tâm trí cô, hình ảnh thầy Tê giám thị đầy uy phong luôn rất khỏe mạnh, nhanh nhẹn và sắc sảo. Bây giờ nhìn thầy yếu hẳn nhưng vẫn còn giữ được sự nghiêm nghị quen thuộc.
- Ta đã già rồi. Còn sức đâu nữa mà chạy theo mấy em như hồi xưa…
Buổi nói chuyện diễn ra đầy không khí đoàn tụ và chia sẻ. Quá khứ cứ ngỡ đã trôi xa giờ lại thay nhau ùa về như thác lũ, không tài nào ngăn kịp. Chốc chốc Thanh thoáng thấy sự ươn ướt trong đôi mắt nhăn nheo của thầy Tê khi kể về những “chiến công” thu phục đám học sinh quậy phá của thầy. Có lẽ chính thầy cũng rất buồn khi không còn sức để làm công việc trồng người của mình nữa.
- À! Thằng Nhật…
Câu nói lửng của thầy Tê làm Thanh tắt nụ cười, gương mặt dần tối lại.
- Hai đứa có gặp lại nhau lần nào không?
Như biết ý, thầy hỏi khẽ và chùng xuống. Hơn ai hết, thầy là người chứng kiến trọn vẹn mối tình thưở học trò đầy thương yêu và cũng đầy nghiệt ngã của cặp đôi nổi tiếng một thời.
- Dạ… không ạ… Còn gì nữa đâu mà gặp thầy…
Thanh trả lời ngắt quãng, húp vội miếng cà phê như để trốn tránh.
- Nhưng đứa trẻ thì…
Câu hỏi của thầy giáo dừng lại khi thấy đôi mắt đã đỏ hoe của Thanh.
- Đứa trẻ ấy không có liên quan gì tới Quang Nhật và gia đình anh ấy cả. Nó là con gái của riêng em.
Phản ứng một cách đầy bức bối, Thanh nói một hồi rồi bỗng nhiên bật khóc. Những nỗi sợ hãi dâng cao làm cô phải phản kháng.
Thầy giáo già nhìn đứa học trò nhỏ ngày nào rơi nước mắt trước mặt mình mà trong lòng quặn đau. Giang Thanh là cô học sinh mà suốt cuộc đời làm giám thị thầy Tê không bao giờ có thể quên được. Một cô nhóc ngang bướng, tinh nghịch nhưng lại mạnh mẽ vô cùng.
Trước khi chào tạm biệt cô trò nhỏ, thầy Tê dùng dằng một hồi mới quyết định níu tay Giang Thanh và nói đầy chậm rãi:
- Sau khi con nghỉ học và chuyển đi nơi khác, thằng Nhật năm nào cũng về trường để tìm con. Không hiểu sao, nhưng thầy nghĩ, cả hai đứa vẫn còn duyên dài lắm… Thôi thầy về nhé.
Thanh lặng người đi trước những gì vừa nghe. Nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để vẫy tay chào tạm biệt thầy, không quên hứa là sẽ tới thăm thầy thường xuyên. Có vẻ cuộc sống lúc về già của thầy Tê không được hạnh phúc lắm…
Trở về chung cư khi đồng hồ đã điểm 12 giờ, Thanh mệt mỏi nhấn chuông, đầu óc vẫn chất chứa cả núi suy nghĩ.
Hoàng Phong chào đón cô về nhà bằng khuôn mặt không mấy vui vẻ. Thanh nhìn ra điều đó nhưng vì quá mệt nên cô không hỏi gì thêm.
Bữa cơm trưa diễn ra trong bầu không khí khá ngột ngạt. Nếu là bình thường thì Hoàng Phong sẽ hỏi han cô đủ điều, nhưng hôm nay anh chàng ngồi im re và chỉ tập trung ăn cơm.
- Anh có chuyện gì à? Sao im lặng thế?
Thoải mái tinh thần được một chút, Thanh mới cất giọng hỏi. Một người vô tâm như cô thường rất ít đặt câu hỏi kiểu đó, trừ trường hợp đặc biệt mà thôi.
- Em cứ ăn cho no đi. Ăn xong rồi mình nói chuyện.
Thái độ nghiêm túc và quan trọng của người yêu khiến Thanh bất giác thấy lo lắng. Suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm thì chỉ có một đến hai ngày cô thấy Hoàng Phong nổi giận với thái độ đó. Vì nó quá ít nên luôn đem lại cảm giác không ổn chút nào.
Sau khi dọn dẹp chén đũa sạch sẽ, Hoàng Phong mới ra hiệu cho Giang Thanh ngồi xuống ghế để bắt đầu cuộc nói chuyện.
- Em!
- Dạ.
- Trong thời gian anh đi công tác đã xảy ra chuyện gì phải không?
- Không! Sao anh lại hỏi thế?
- Anh không nghĩ như vậy. Em nên chân thành đi.
- Ơ hay! Anh không tin em à? Em đã nói không rồi mà.
- Thế cái này là cái gì đây?
Hoàng Phong đột nhiên nổi giận, lôi ra từ phía sau ghế bộ áo quần dị hợm mà hôm bữa Giang Thanh đã “mượn” của Quang Nhật. Không cần phải nói thì cũng biết cô nàng ngạc nhiên và hốt hoảng đến mức nào.
- Cái này… cái này…
- Sao hả? Em giải thích đi! Bộ đồ này của ai?
Sự tra hỏi dồn dập của Hoàng Phong khiến Giang Thanh toát mồ hôi hột. Chưa bao giờ cô thấy mình giống như một kẻ phạm tội như lúc này.
- Anh từ từ để em nói…
- Thì nãy giờ anh từ từ rồi đó! Sự bối rối của em làm anh thấy ngứa ngứa gan rồi nhé!
- Thật ra thì…
- Thì sao?
- Thật ra đó là…
- Là gì?
- Là…
- Là gì hả?
Không còn dừng ở mức độ quát nhẹ nữa, Hoàng Phong đã dùng hết sức căng của dây thanh quản để hét to. Có vẻ anh chàng đã không còn giữ được binh tĩnh.
- Em có biết đâu! Tự nhiên lúc ra lấy áo quần thì em thấy nó vướng vào thành lan can sắt sau ban công. Chắc của ai đó ở tầng trên phơi bị gió thổi nên bay xuống. Em giữ lại để tìm người trả. Chỉ có thế thôi mà anh làm như trời sập ấy!
Sự sợ hãi làm Thanh trở thành một cỗ máy nói dối thứ thiệt. Cô nói một tràng mà không hề chớp mắt. Bản thân Thanh cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy nữa. Cô chỉ biết rằng mình cần phải giấu sự thật đi.
- Nhưng nó có mùi của em. Em đã mặc nó.
Hoàng Phong dường như vẫn chưa thể chấp nhận được lời giải thích của người yêu mình. Anh đủ thông minh để nhận ra có gì đó không thật.
- Thì em đã mặc nó nên nó có mùi của em là chuyện đương nhiên.
Giang Thanh trả lời bằng thái độ bình tĩnh nhất có thể.
- Tại sao em lại mặc đồ của người khác?
- Anh không biết em có thói quen thức dậy nửa đêm để thay áo quần à? Lúc đó em có thấy gì nữa đâu. Cầm được cái nào thì mặc cái đó thế thôi. Không ngờ là trúng bộ quần áo này.
- Trùng hợp đến thế cơ à?
- Anh không tin thì từ nay đừng gặp em nữa.
Không thể đối phó trước sự sắc sảo và nhạy bén của Hoàng Phong, Giang Thanh quyết định đánh bài ngửa để cứu vớt tình hình.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Hoàng Phong quyết định xuống nước trước. Trong mọi cuộc tranh cãi, anh luôn là người nhường nhịn chứ Giang Thanh thì tuyệt đối không....
Quét Virus: An toàn