- Tại… tại… tôi quên…
Thái độ ấp úng của người đối diện khiến Thanh bốc hỏa. Mắt cô sáng trưng như vừa nhớ ra một điều gì rất quan trọng.
- Nhưng tại sao tôi lại ở đây? Còn áo quần…- cô nhìn xuống người mình, lúc này Thanh mới ý thức về chiếc áo thun rộng thùng thình và chiếc quần lạ hoắc lạ hươ mà cô đang mặc trên người – Sao tôi lại mặc cái giống này? Vì sao?
Chỉ trong vòng vài giây, trong đầu Giang Thanh đã hiện lên tất cả những tình huống tồi tệ nhất. Càng tưởng tượng Thanh càng đưa tay lên miệng cắn lấy cắn để.
- Cô đang nghĩ cái quái gì trong đầu thế hả?
Quang Nhật vòng tay hỏi khi thấy cô nàng đang chuẩn bị có dấu hiệu… lạ!
- Tôi đúng là một đứa con gái hư hỏng mà!
Thanh đột ngột rít lên rồi úp mặt xuống gối khóc nức nở. Số lần khóc lóc của Thanh trong hơn một tháng trở lại đây nhiều gấp mười lần tổng số lần rơi nước mắt của cô trong suốt bảy năm qua. Mọi thứ dường như đi quá tầm kiểm soát của một Giang Thanh bé nhỏ.
- Này! Nín đi! Sao bây giờ cô mít ướt thế? Nín đi! Chuyện không giống như cô nghĩ đâu…
Phản ứng của Giang Thanh khiến Quang Nhật hốt hoảng, anh chàng vội vã tiến lại phía cô, đưa tay vỗ nhẹ trên vai kèm lời nói mang tính khích lệ tinh thần.
Tối hôm qua…
Việc đưa một cô gái say xỉn từ tầng một lên tầng bốn và từ tầng bốn xuống tầng ba quả thật là một cực hình. Vì không biết cách nào để mở cửa phòng Giang Thanh nên Quang Nhật đành phải đưa cô xuống căn hộ của mình.
Thả một con người nặng gần 50kg xuống giường sau gần ba tiếng địu trên vai với đủ trò giật tóc móc mắt khiến Quang Nhật khuỵu hẳn. Anh chàng ngồi bệt xuống sàn nhà và thở hồng hộc. Giang Thanh thì thoải mái nằm trên giường với nụ cười khó hiểu trên môi. Ắt hẳn cô nàng đang mơ một giấc mơ đẹp…
Khuya...
Đang co ro trên sàn nhà vì thời tiết đột ngột hạ nhiệt độ, Quang Nhật bừng tỉnh khi nghe tiếng động lạ. Mở mắt vùng dậy, anh chàng há hốc mồm khi nhìn thấy Giang Thanh đang lục lọi thứ gì đó trong tủ áo quần của mình.
Định bụng chạy tới xem tình hình thì Quang Nhật hốt hoảng lấy tay che mắt khi Giang Thanh đang… thay áo quần một cách thản nhiên. Sau một vài phút thì cô trở lại giường ngủ ngon lành với chiếc áo bull anh chàng đã vứt xó từ lâu cùng chiếc quần thun dùng để chạy bộ mới mua tuần trước. Bầu không khí lại trở về với sự im lặng của màn đêm. Nhưng Quang Nhật thì không thể bình tĩnh ngay được. Anh cứ trố mắt nhìn Giang Thanh và trong đầu đặt ra hàng trăm câu hỏi. Chẳng bao giờ anh nghĩ được rằng cô là một người kỳ cục như thế.
- Đó! Sự việc chính xác là như thế. Cô tin hay không thì tùy.
Quang Nhật kể lại một thôi một hồi rồi đứng dậy tiến về phía tủ lạnh. Anh chàng có vẻ đang muốn làm một bữa sáng nho nhỏ cho vị khách bất đắc dĩ của mình.
Về phần Giang Thanh, cô cứ ngồi thừ ra, đôi mắt ngấn nước đã thôi khóc. Những gì Quang Nhật vừa nói làm cô suy nghĩ. Thật ra thì, nếu như Quang Nhật có thói quen đi tắm không chốt cửa thì cô cũng thường hay tỉnh dậy nửa đêm để thay áo quần.
- Cô lại bị sao nữa thế? Vẫn không tin lời tôi nói sao? Mà chính tôi cũng còn không tin những gì mà tôi được thấy nữa…
Câu nói nửa đùa nửa thật của anh chàng làm Giang Thanh cau mặt lại. Cô đứng bật dậy rồi chạy ào ra đi. Quang Nhật đang chiên dở mấy quả trứng vội vã nhướng người theo, miệng í ới:
- Này này! Không ăn sáng à?
Về tới phòng, Thanh ngay lập tức thay bộ áo quần kỳ cục trên người, chạy vào nhà tắm xõa nước thật mạnh. Cảm giác những tia nước bắn lên người khiến cô phần nào thoải mái hơn. Dù sao bản thân Thanh cũng cảm giác được đêm qua không có chuyện gì xảy ra cả.
Đang lim dim nhắm mắt thả hồn theo những nốt nhạc du dương của tiếng kéo đàn violon ở nhà bên cạnh thì Thanh đột ngột mở mắt khi một câu nói và hình ảnh chập chờn nào đó xoẹt ngang đầu. Cô tắt vòi nước và đứng lặng đi. Thanh cứ nghĩ với mức độ uống bia quá nhiều như hôm qua thì cô sẽ chẳng thể nhớ bất kỳ thứ gì cả. Nhưng giờ đây, trong tâm trí cô lại có một hình ảnh rất kỳ lạ, cô nhìn thấy ai đó giống như Quang Nhật ngồi bên cạnh, đưa đôi tay vuốt nhẹ những sợi tóc trên mặt mình, miệng nói khẽ vừa đủ để cô nghe thấy: “Anh xin lỗi. Anh đã mua cho em rất nhiều gấu bông. Nhưng anh không dám tặng. Vì em đã xa anh mất rồi…”
Tần ngần một hồi, Thanh lắc nhẹ đầu và tiếp tục mở vòi để nước chảy xối xả. Chắc đó chỉ là một giấc mơ vớ vẩn mà thôi…
o0o
Những tháng ngày sau đó của Giang Thanh quả là kinh khủng khi cô không còn đủ thời gian để ăn và ngủ nữa. Kỳ thi ập đến với một lịch thi quá dày đặc khiến Thanh chao đảo. Sự xuất hiện của Quang Nhật kéo theo hằng trăm thứ rắc rối xảy đến với Thanh đã làm cô bị phân tâm quá nhiều, chẳng ôn nỗi một chữ vào đầu. Ngồi trên chiếc bàn đầy tràn sách vở, với mái tóc bù xù đúng chất tổ quạ, Thanh bặm môi dậm chân mạnh xuống nền nhà như biểu thị thái độ trách móc của mình.
Đúng lúc ấy thì chuông cửa reo vang, Thanh mệt mỏi nhổm dậy, lưng và chân tê cứng vì phải ngồi quá lâu, cô đoán rằng ông người yêu lắm điều của mình đã về.
- Sao anh về sớm…
Chỉ mới nói được vài câu thì Giang Thanh tối mặt. Sau cánh cửa không phải là Hoàng Phong.
- Chị Thanh!
Sisi thả tay Quang Nhật ra rồi chạy ào vào lòng của Giang Thanh. Cô ngạc nhiên đến mức không thể thốt ra được lời nào. Tại sao con bé lại có mặt ở đây bên cạnh Quang Nhật và Minh Nhi chứ? Tại sao? Tại sao?
- Tao không ngờ mày có em gái đấy. Nó dễ thương kinh khủng khiếp luôn.
Sự phấn khích của Minh Nhi khi cô nàng nhìn chằm chằm vào Sisi khiến Thanh rùng mình. Một cảm giác sợ hãi ùa đến. Như không kiểm soát được hành động của mình, Thanh bế Sisi đứng dậy rồi đi hẳn vào trong, không nói một lời nào với hai người còn lại.
Theo sự níu kéo nhiệt tình của Minh Nhi, Quang Nhật rụt rè bước vào nhà Giang Thanh. Anh chàng đưa đôi mắt nhìn xung quanh với vẻ lạ lẫm vô cùng. Không thèm để tâm tới sự xuất hiện của cặp đôi kia, Thanh đặt cô em gái lên giường, ngồi thụp xuống và nghiêm nghị hỏi:
- Nói chị nghe. Sao em lại ở đây? Mẹ đâu rồi?
Khuôn miệng chúm chím cười của Sisi tắt ngúm khi thấy nét mặt đáng sợ của chị mình. Cô nhóc cúi đầu nói lí nhí, hai tay đan vào nhau.
- Mẹ đang ở dưới nhà. Si tới thăm chị một mình.
Câu trả lời của cô nhóc khiến Giang Thanh tròn mắt kinh ngạc.
- Gì cơ? Một mình ư?
Như đoán trước được chuyện gì xảy ra, Sisi lém lỉnh ôm cổ Giang Thanh, hôn một cái thật kêu lên má cô và nói ngọt ngào:
- Chị đừng giận Si. Lớp Si đang đi tham quan ở khu bảo tàng ở bên kia đường kìa. Mà Si nhớ chị nên Si trốn cô giáo chạy qua đây thăm chị đó. Mà Si quên mất chị ở phòng nào. Hai anh chị này dẫn Si lên đây đấy.
Một cách nhanh nhất có thể, Thanh ngẩng lên nhìn hai người đang đứng sau lưng mình bằng đôi mắt hình viên đạn mặc dù sự thật là họ chẳng có lỗi lầm gì.
- Ơ con này! Mày bị sao thế? Tụi tao giúp em gái mày tới được đây mà thái độ mày là sao vậy hả?
Minh Nhi giật nảy mình trước ánh nhìn long sòng sọc đầy khó hiểu của cô bạn thân. Quang Nhật cảm giác tình hình không ổn đã nhanh chóng ngăn người yêu mình lại trước khi có chiến tranh xảy ra.
Sau vài giây mất bình tĩnh, Giang Thanh bối rối quay mặt về phía Sisi. Hai má cô đỏ phừng. Chính bản thân Thanh cũng không hiểu vì sao mình lại làm như thế nữa.
- Mày không thấy tao sắp phát điên vì ôn thi à. Thôi ngồi yên đó, đợi tao xử lý con nhóc quậy phá này đã.
Giang Thanh chủ động làm dịu bớt không khí căng thẳng. Minh Nhi vì thế cũng chịu ngoan ngoãn im lặng. Tính cô nàng này là vậy, cực mau nóng và cũng rất nhanh nguội.
Dù rất giận em gái vì dám tự ý đi tới đây một mình nhưng Giang Thanh vẫn không nỡ la mắng nó. Có nhớ cô lắm thì Sisi mới làm như vậy. Thanh chỉ quát nhẹ vài câu rồi lấy bánh cho Sisi ăn. Không quên gọi điện thoại cho cô chủ nhiệm cũng như mẹ mình để mọi người khỏi lo lắng. Theo sự nài nỉ của Sisi thì cô sẽ cho em gái mình ngủ lại đây một đêm.
- Si hư lắm! Đây là lần cuối nhé! Lần sau chị sẽ đánh đòn thật đau.
Giang Thanh nói bằng giọng nghiêm khắc nhưng đôi mắt vẫn trìu mến vô tận. Sisi thì vui tới mức nhảy cỡn lên. Con trẻ luôn thích được ở những nơi mới và có những thứ thú vị mới.
- Đến chán với hai chị em nhà mày. Nói chuyện kiểu gì mà lâu kinh. Tao đói rồi. Đi ăn thôi!
Minh Nhi càu nhàu vì phải ngồi đợi gần cả tiếng đồng hồ chỉ để nhìn Giang Thanh “dạy dỗ” em gái mình. Quang Nhật thì khác, không hiểu sao anh thấy hai chị em rất dễ thương và có cái gì đó liên kết với trái tim đang đập loạn nhịp của mình. Một cảm giác rất gần gũi và thân thiết.
Bước ra từ phòng tắm sau khi dẫn Sisi đi rửa mặt mày tay chân, Thanh hỏi với vẻ bàng quang.
- Ăn gì cơ?
...
Quét Virus: An toàn