“Không vội.”
Vừa cắt bíp tết cừu, Diệp Anh vừa nói.
“Sao lại không vội?”, Tracy sốt ruột, hoàn toàn không để tâm vào ăn uống, “Khai trương đã hơn nửa tháng, không một khách hàng, không một đơn đặt hàng, cũng không cho khách vào cửa hiệu! Tôi biết, Diệp tiểu thư định làm cho khách hàng tò mò cực độ, nâng cao hình ảnh của MK. Nhưng bây giờ đã đạt hiệu quả rồi, không thể tiếp tục như vậy, nhất định phải có bước tiến triển chứ”.
“Ừ.”
Diệp Anh gật đầu, bỏ thịt cừu vào miệng. Ăn mãi đồ ăn của bệnh viện, thức ăn bên ngoài quả thực ngon hơn rất nhiều.
“Diệp tiểu thư...”
Đợi mãi, thấy Diệp Anh vẫn chăm chú ăn, không có ý muốn nói tiếp, Tracy lại bần thần nhìn cô, hơi thất vọng.
“... Có phải cô đã có kế hoạch rồi, chỉ là không nói với chúng tôi?” Giống như trước đây, mọi chuyện trước khi cô và George biết, Diệp tiểu thư đã quyết định xong.
Diệp Anh nhìn Tracy.
Dùng khăn ăn lau miệng, mỉm cười, cô nói:
“Đúng, tôi có một dự tính, nhưng không hoàn toàn chắc chắn. Muốn các bạn đợi thêm ít ngày, nếu không được, chúng ta sẽ thảo luận xem nên làm thế nào.”
“... Được.”
Tracy ngây người nói.
Ba người tiếp tục ăn.
Buổi trưa, khách lục tục đi vào, âm nhạc du dương bay bổng, ánh nắng bình yên êm ả.
“Vết thương của cô đã khỏi hẳn chưa?”
Bỏ dĩa xuống, George đột nhiên hỏi với vẻ nghi ngại.
“Khỏi hẳn rồi”, Diệp Anh trả lời.
“Vậy tại sao vẫn ở trong bệnh viện?”, George nhìn cô.
“...”
Thong thả ăn đồ tráng miệng, Diệp Anh cau mày.
Thực ra, ba ngày trước, bác sĩ thông báo cô có thể xuất viện. Nhưng Việt Tuyên vẫn không gọi điện cho cô, cô gọi cho anh, người nghe máy vẫn không phải là anh. Tạ lão thái gia, Tạ phu nhân, Đại thiếu gia, không ai đến hỏi thăm cô.
Chắc họ muốn cô hiểu ra và tự động rời khỏi nhà họ Tạ.
Cúi đầu.
Ăn hết món tráng miệng cuối cùng.
“Ăn xong rồi chứ?”
Để khăn ăn lên bàn, Diệp Anh hỏi.
Thanh toán xong, ba người rời khỏi bàn ra về. Bên cửa kính xoay phía trước, bất chợt cô nhìn thấy Việt Xán cùng một đại mỹ nhân dung quang sáng chói đi vào.
“A.”
Tracy khẽ reo một tiếng.
Đại mỹ nhân khoác tay phải Việt Xán, anh cúi đầu nói nhỏ điều gì vào tai cô, khiến mỹ nhân cười khúc khích, hai người có vẻ vô cùng thân mật. Tracy cũng nhận ra, đó chính là đại minh tinh Phan Đình Đình.
Về Phan Đình Đình, Tracy cũng biết sơ sơ.
Trước khi Sâm tiểu thư hủy hôn với Nhị thiếu gia, Đại thiếu gia và Phan Đinh Đình cũng từng qua lại với nhau. Có một dạo trên mạng xuất hiện những bức ảnh chụp lén cảnh hẹn hò của Đại thiếu gia và Phan Đình Đình, thậm chí còn có tin đồn Đại thiếu gia cầu hôn với minh tinh họ Phan kia.
Sâm tiểu thư từng nổi đóa về chuyện đó.
Quãng thời gian ấy, mọi thành viên trong phòng thiết kế có mặt đều tận mắt chứng kiến Sâm tiểu thư tức giận ném tờ báo đưa tin về cuộc hôn nhân nói trên vào người Đại thiếu gia. Về sau, Đại thiếu gia chính thức qua lại với Sâm tiểu thư, cũng cắt đứt quan hệ với Phan Đình Đình.
Sao bây giờ, lại thấy hai người đi với nhau?
Tracy ngẩn người ra.
Lúc đó, Việt Xán vừa thầm thì xong với Phan Đình Đình, ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng, nhìn thấy Diệp Anh cùng hai đồng nghiệp bên này. Anh lại nói nhỏ với Phan Đình Đình, Đình Đình nũng nịu lườm anh, mắt liếc về phía Diệp Anh, một mình theo người phục vụ đi đến vị trí đặt sẵn.
“Diệp tiểu thư, thật trùng hợp.”
Đi đến trước mặt Diệp Anh, Việt Xán bình thản, đôi tròng mắt đen thẫm, dáng ngang tàng phong lưu, điển trai và quyến rũ.
“Thật trùng hợp.”
Ánh mắt Diệp Anh lóng lánh, cũng mỉm cười nhìn anh.
Mục kích cảnh tượng lạ lùng, hai người đăm đăm nhìn nhau cơ hồ như xung quanh không có ai, cho dù người chậm hiểu như Tracy cũng nhận ra không khí bất thường này. Cô lí nhí cáo từ hai người, rồi vội vàng kéo George đi ra, trong khi anh chàng vẫn liên tục ngoái lại nhìn.
“Tình hình vết thương thế nào?”
Thân hình cao lớn đứng trên lối đi trong nhà hàng, Việt Xán giọng thản nhiên hỏi.
“Không tốt lắm.”
Nghe thấy anh hỏi như vậy, Diệp Anh thở dài. Bàn tay thon mảnh nhẹ nhàng vén tóc, để lộ ra làn da góc trán trắng ngần như băng tạc, tròng mắt đen thẳm, nhìn anh khẽ nói:
“Anh xem, ở đây lại thêm một vết thương.”
Trên vết sẹo dài trăng trắng, lại thêm một vết mới tinh, hơi hồng hồng, vắt qua vết cũ, giống như chữ thập lồ lộ, đáng sợ.
“Rất xấu phải không?”
Ngón tay mân mê trên đó, nhìn anh, trong mắt ẩn chứa nỗi buồn không thể che giấu, cô nói nhỏ: “Cho nên, lâu như vậy, anh cũng không muốn đến bệnh viện thăm tôi. Anh thà dành thời gian cùng đi ăn với người đẹp đó, cũng không muốn đến bệnh viện thăm tôi, dẫu chỉ liếc qua một lần”.
Giọng thanh thanh.
Đôi tròng đen lặng lẽ nhìn anh, tĩnh như nước đầm sâu đêm hè, xao xuyến đến nghẹn lòng. Còn Việt Xán đột nhiên quay lại nhìn cô, nụ cười trên môi cũng nhạt dần, anh hiểu cô muốn làm gì, bây giờ có lẽ anh là cọng rơm cuối cùng của cô.
“Rất xin lỗi, dạo này tôi quá bận.”
Khóe môi lại hơi nhếch, ánh mắt Việt Xán không một chút chân tình.
“Không sao”, Diệp Anh chớp mắt, cười nói, “Mỹ nhân đó quả rất quyến rũ, chỉ có điều hãy cẩn thận, đừng để Sâm Minh Mỹ phát hiện ra”. Cô cố tìm kiếm trong mắt anh, vẫn không phát hiện bất cứ manh mối nào.
“Đang nói gì tôi thế?”
Một giọng nữ vang lên, hai người đều ngạc nhiên quay lại, phát hiện ra Sâm Minh Mỹ không biết đã đến từ lúc nào, đang đi đến bên hai người.
Sâm Minh Mỹ mỉm cười, đứng lại, nói với Diệp Anh:
“Diệp tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Mặc dù mỉm cười, nhưng con ngươi trong mắt Sâm Minh Mỹ co lại, cơ thể toát ra vẻ thù địch. Diệp Anh nhìn cô ta không nói gì, cũng chào một tiếng, rồi quay người ra khỏi nhà hàng.
“Vừa rồi cô ta khiêu khích anh đúng không?”
Bất chấp thực khách xung quanh, Sâm Minh Mỹ phẫn nộ nhìn Việt Xán.
“Cô ta nói gì với anh? Sao cô ta dám nhìn anh với con mắt đó! Còn anh lại, lại...”
“Lại thế nào?”
Dùng cánh tay vừa rồi còn ôm Phan Đình Đình để ôm vai Sâm Minh Mỹ, Việt Xán nở nụ cười mê hồn, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô:
“Em sợ anh bị cô ta quyến rũ?”
“Sao?”
Sâm Minh Mỹ giận dỗi đẩy anh ra nhưng lại bị Việt Xán mỉm cười, mắt gian giảo, ghé sát, miệng nhấm nhấm vành tai cô, cuối cùng cơn giận của cô cũng dịu đi.
* * *
Trở về bệnh viện, nhìn thấy cô y tá đang ngồi đọc báo trong phòng bệnh.
“Không có gì đâu, cô cứ về nghỉ, mình tôi ở đây không sao”, nói với cô y tá, rồi đưa mắt tiễn cô ta ra cửa, Diệp Anh ngồi trên giường trầm ngâm. Bắt đầu từ hôm qua, cô đã không phải dùng thuốc hay truyền dịch nữa, phòng bệnh chỉ còn là chỗ để ăn uống.
Nên làm thế nào.
Cứ đi thẳng từ bệnh viện trở về Tạ gia hay sao? Thậm chí cô không dám chắc, cánh cổng sắt biệt thự nhà họ Tạ liệu có mở ra cho cô nữa hay không. Rốt cuộc nên làm thế nào? Tại sao sau vụ tai nạn, Nhị thiếu gia trở nên lạnh lùng như vậy, có một khoảng thời gian cô đã tưởng rằng mình đang dần dần đi vào lòng anh ta.
Diệp Anh cười đau khổ.
Nhưng, chẳng lẽ bỏ đi như vậy? Khi cô vừa đặt chân vào giới thời trang, tất cả mọi thứ đang bắt đầu được triển khai. Bây giờ, cô cần sự giúp đỡ của Nhị thiếu gia và nhất định phải có bàn tay giúp đỡ của anh, cô mới có thể cứu vãn được cục diện, hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại, lại ấn những con số đã thuộc lòng.
“Tít tít tít…!”
“Tít tít tít…!”
Sau khi tín hiệu kết nối, âm thanh biến thành những tiếng “tít tít tít”, thông báo dấu hiệu máy bận.
Diệp Anh sững người.
Nhìn rất lâu chiếc điện thoại trong tay, con tim như chìm xuống. Ngoài cửa bầu trời âm u, mây nặng trĩu, xa xa phía chân trời, một tia chớp lóe lên, sau đó là tiếng sấm ầm ầm.
* * *
Sấm chớp đan xen.
Trong màn đêm, trận mưa như cong nước đổ, nước không thoát kịp, dồn thành những vũng xoáy, chảy xiết trên đường, dày đến mấy phân. Trong ngôi nhà chếch phía đông tòa nhà chính biệt thự họ Tạ, ánh đèn sáng choang, những bóng người cùng tiếng bước chân ra vào vội vã, căng thẳng.
Mưa điên cuồng đập vào cửa kính.
Trên chiếc giường lớn, Việt Tuyên mệt mỏi thiếp đi. Hai mí mắt vẫn hơi mấp máy, môi vẫn tím lịm dấu vết của cơn khó thở vừa bạo phát, cơn đau dồn dữ dội như bão táp vừa rồi đã rút sạch sức lực cuối cùng của anh.
Trong giấc ngủ nặng nề.
Hàng lông mày Việt Tuyên cau lại, mái tóc đen dính bết trên gối, đầu xoay chuyển khó khăn, nhưng cơ hồ dù trong giấc ngủ, cơn mệt mỏi và đau đớn cực độ cũng không giây phút nào thôi hành hạ anh....
Quét Virus: An toàn