* Danh ngôn tình yêu:
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Tường Vi đêm đầu tiên Full - Cố Mạn

Tường Vi đêm đầu tiên Full - Cố Mạn

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 10376 bình chọn


Lần đầu tiên nhìn thấy Việt Tuyên là một chiều mùa đông sáu năm trước, ánh mắt cha âu yếm nói với Việt Xán: “Đây là Tiểu Tuyên, là em của con”.

Trên xe lăn, cậu bé xanh xao hơi cúi người, gọi :

“Anh!”

Anh vốn tưởng cậu em không hiếu động. Nhưng về sau mới biết, từ lúc sinh ra, Việt Tuyên đã đau yếu nhiều bệnh, lại bị hen nặng, nên thường ngồi xe lăn đi chơi, tính em trai cũng trầm lặng ít nói, nhưng mỗi lần nhìn anh, ánh mắt luôn hiền hậu, đầy ngượng mộ.

Em học ở một trường nổi tiếng, cách ngôi trường hạng ba anh học chỉ một con phố. Vậy là, thỉnh thoảng trước khi có người đến đón sau giờ tự học buổi tối, anh đều đi gặp đứa em trai. Em trai là đứa bé ngoan dễ bảo, mặc dù từ nhỏ đã là con nhà giàu có, có khí chất, cử chỉ tao nhã cao quý, nhưng các món quà vặt bên đường, dù là lon bia hay cái chân gà nướng anh cho, nó đều ngoan ngoãn nhận, ăn ngon lành.

Anh rất quý cậu em này.

Cũng thật lòng tiếp nhận cậu.

Đó là quãng thời gian khó tưởng tượng nhất trong cuộc đời Việt Xán. Chỉ có hai mẹ con sống với nhau, anh bị lũ bạn chửi là con hoang. Vậy mà đột nhiên không chỉ có bạn gái, có cha, lại có cả em trai, thế giới bỗng trở nên viên mãn diệu kỳ đến mức không thể viên mãn diệu kỳ hơn, hạnh phúc đến nhanh cơ hồ như không có thật.

...

...

Nếu có thể biết trước mọi việc...

Việt Xán đau khổ nhắm mắt, nếu có thể biết trước sự việc sẽ như thế này, nếu như hồi đó anh chỉ gật đầu với đứa em đó, không có bất kỳ mối quan hệ thân thiết nào thì tấn bi kịch liệu có xảy ra không?

“... Xin lỗi.”

Ngực phập phồng dữ dội, nhìn Việt Xán cứng đơ đứng bên cửa sổ, đau khổ chồng chất, vị tanh từ những cơn ho mà Việt Tuyên cố kiềm chế, cứ thế từ trong họng trào ra, hai má đỏ ửng, môi tím tái, hổn hển nói:

“Anh, em xin lỗi...”

Cơn ho lan truyền từ ngực thít lấy toàn thân, Việt Tuyên cuối cùng run lên lẩy bẩy, cơn đau dữ dội làm trán anh ra mồ hôi, lấm tấm dày đặc, tiếng rít xé gan xé phổi cũng vang khắp phòng!

Việt Xán nghe tiếng, vội quay đầu!

Nhìn thấy bộ dạng Việt Tuyên như vậy, Việt Xán nghiến răng, đẩy tung cánh cửa sổ cho thoáng khí, sau đó bước vội đến. Tìm trong người Việt Tuyên lấy ra bình thuốc xịt, lạnh lùng bóp hàm răng run run nghiến chặt của anh...

“Hít vào!”

Việt Xán lạnh lùng ra lệnh!

Trong run rẩy đau đớn, Việt Tuyên hổn hển nhìn người anh trước mặt, cảm giác như thời gian đang trở về rất nhiều năm trước. Khi lần đầu tiên anh phát bệnh trước mặt Việt Xán, anh ta cũng hoảng sợ, cũng bóp hàm mà anh đang nghiến chặt như vậy, cũng hét một câu như thế...

“Hít vào!”

Trong mắt Việt Xán mang một vẻ phẫn nộ tàn khốc.

Thuốc phun vào họng, lọt vào khí quản, sau mấy lần như vậy, cơn khó thở dịu dần, nhưng cơn co rút ở vùng đùi vẫn dày vò Việt Tuyên như ma quỷ, khiến anh đau tái mặt, run lên từng hồi.

Liếc nhìn một cái, Việt Xán lạnh mặt quay người đi về phía cửa.

“Anh...”

Nắm cổ tay anh, Việt Tuyên mặt trắng nhợt, nói đứt quãng:

“Anh... em xin lỗi...”

“Lại dùng khổ nhục kế?”, Việt Xán nhếch mép cười, ánh mắt từ bàn tay nắm cổ tay anh, chầm chậm dời đến khuôn mặt đẫm mồ hôi đau đớn của Việt Tuyên, giọng châm biếm, “Xin lỗi, anh đã bị lừa một lần, sẽ không bị em lừa lần thứ hai đâu”.

“Hơn nữa, tại sao phải nói xin lỗi? Là vì cô ấy chăng?”, Việt Xán lạnh lùng, “Em không làm sai gì hết, nếu em có điểm yếu bị anh nắm được, anh cũng sẽ không nể tình! Nếu đó là cô gái em từng yêu, anh cũng sẽ để em tận mắt nhìn thấy anh lên giường với cô ta, chứ không phải chỉ nhìn thấy anh hôn cô ta thôi đâu!”.

“...”

Việt Tuyên hai môi động đậy, nhưng không nói ra lời.

“Rốt cuộc”, ánh mắt Việt Xán dồn ép, “Năm xưa chính anh đem điểm yếu này kể cho em nghe, chuyện này không trách em, nếu trách thì trách bản thân anh!”.

Ánh mắt băng lạnh đó, giống như kẻ thù không đợi trời chung với anh, con tim Việt Tuyên mỗi lúc mỗi lạnh, đau đớn mỗi lúc mỗi tăng.

Anh còn nhớ hồi mới quen Việt Xán, trên mặt Việt Xán có vết bầm chưa khỏi hẳn, mái tóc đen hơi xoăn, chiếc áo jacket da hơi cũ, dáng ngồi hơi lệch, dựa vào chiếc ghế màu tím, trong mắt có vẻ nghênh ngang không giấu diếm, một đôi mắt hoang dã bất kham nhìn anh.

Giống như bọn con trai hư hỏng ở trường trung học cách đó một con phố.

Tuy nhiên, dưới vẻ bề ngoài hung hăng đó, người anh đột nhiên xuất hiện này lại có trái tim dịu hiền đặc biệt, sau mấy lần đi với nhau, Việt Tuyên đã dễ dàng tiếp nhận anh.

...

...

Ánh sao lấp lánh, ngồi trên chỗ cao nhất của con dốc, tay anh cầm một lon bia, vừa uống từng ngụm lớn vừa nhìn không chớp mắt ngôi trường nữ sinh đối diện. Đó là lúc tan giờ tự học buổi tối, từng tốp, từng tốp nữ sinh lục tục đi ra. Khi cô nữ sinh dáng cô đơn, hơi lạnh, xinh đẹp xuất hiện ở cổng trường, mắt Việt Xán đột nhiên sáng lên, toét miệng cười, đứng dậy nói với Việt Tuyên:

“Cô ấy kia rồi.”

Nhét lon bia uống được một nửa vào tay Việt Tuyên, Việt Xán cười lanh lảnh, đập mạnh vào vai anh:

“Hôm nào sẽ chính thức giới thiệu cô ấy với em.”

Trong gió đêm, vỏ lon bia trong tay lành lạnh.

Ở chỗ cao nhất của sườn dốc, từ xa, Việt Tuyên nhìn thấy Việt Xán chạy đến bên cô gái. Cô gái lạnh lùng hất tay anh trai, đi thẳng về phía trước. Anh trai đuổi theo, sốt ruột giơ tay ôm choàng vai cô, sau đó ôm rất chặt, hình như thận trọng nói thầm vào tai cô câu gì.

Cô gái từ từ quay người.

Anh trai cười, cộc đầu vào trán cô, mặc dù ở khoảng cách rất xa, cũng có thể nhận thấy vẻ âu yếm cưng chiều trong ánh mắt, khóe môi của anh trai đối với cô gái đó.

Hình như cảm nhận được ánh mắt từ xa của Việt Tuyên.

Việt Xán ngẩng đầu, nhe răng cười, trong màn đêm vẫy Việt Tuyên từ xa. Trong tay anh trai, cô gái cũng nhìn về phía anh.

Hai đồng tử đen thẳm.

Như đầm sâu không thấy đáy, đen thăm thẳm như dao động, như có sóng vỗ. Đôi tròng đó giống như hai xoáy nước đen sâu có thể nhấn chìm tất cả, nổi bật trên khuôn mặt xinh đẹp, trắng ngần như tuyết của cô. Trong bóng đêm, trông cô tựa như bông tường vi nhụy đen cánh trắng đã bị đóng băng.

Chỗ bia còn lại sóng sánh trong lon.

Gió thổi qua sườn dốc cao cao, cậu ngồi trên xe lăn, bỗng ngây ra nhìn rất lâu bóng hai người xa dần, rồi biến mất trong ngõ.

...

...

Chuyện cũ từng cảnh từng cảnh cứ hiện lên trong đầu, Việt Tuyên từ từ nhắm mắt. Đột nhiên anh cảm thấy mệt mỏi, cô đơn vô hạn, đờ đẫn đến nỗi không còn cảm thấy cơn đau của cơ thể.

“Anh...”

Anh lắp bắp, như nói thầm :

“... Anh mãi mãi không bao giờ tha thứ cho em, đúng không?”

“Những năm qua, cho dù em đã làm bao nhiêu việc, muốn bù đắp...”, hai cánh môi tái trắng, Việt Tuyên đau khổ nói, “Anh đều cảm thấy, em là kẻ thù của anh. Anh muốn tiếp quản bộ phận nào của tập đoàn em đều cho anh, anh muốn gì, em đều cho anh. Em lùi mãi lùi mãi, anh lại cho rằng em đang cố làm ra vẻ...”.

“...”

Việt Xán lạnh lùng ngước mắt.

“Anh muốn có Minh Mỹ, em liền đồng ý hủy hôn với cô ấy, nhưng anh lại cho rằng em lùi để tiến, cố tình khiến cho ông nghi ngờ anh”, Việt Tuyên vừa nói vẻ chán nản, vừa từ từ buông bàn tay nắm tay Việt Xán, “Nếu em không đồng ý, anh sẽ cho là em đang cố ý tranh giành Minh Mỹ với anh”.

“Anh...”

Việt Tuyên khẽ hỏi:

“... Rốt cuộc anh muốn em phải làm thế nào?”

“Việt Tuyên, em cho anh là cái gì?”, Việt Xán cười gằn một tiếng, mắt lạnh như băng, “Em tưởng vứt cho anh vài khúc xương là anh biến thành con chó, cảm tạ đại ân đại đức của em sao? Nếu cái mà em gọi là làm bao nhiêu việc cho anh, mục đích chỉ để khiến anh mềm lòng, khiến anh từ bỏ, vậy thì anh khuyên em, hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi!”.

Đứng lên rồi đưa mắt cúi nhìn, Việt Xán nói trắng ra:

“Em biết rõ thứ anh muốn là gì! Muốn anh tha thứ cho em, đúng không? Vậy thì hãy cho anh, cái anh thực sự muốn! Chứ không phải là những lời nói đạo mạo, tỏ ra yếu đuối, khiến người khác mềm lòng, nhưng sau lưng lại dùng những thủ đoạn bỉ ổi xấu xa!”

Ngây người trên xe lăn, sắc mặt Việt Tuyên trắng như tuyết, anh trầm ngâm rất lâu, rất lâu, giọng khàn đặc nói: “Anh, em xin lỗi... cho dù bà ấy làm không đúng đến đâu... rốt cuộc bà ấy vẫn là mẹ em...”

Hít một hơi, Việt Tuyên ngửa mặt nhìn Việt Xán:

“Ngoài điều đó, mọi thứ anh yêu cầu em đều chấp nhận!”

Mưa nhỏ ngoài cửa sổ, vẫn rơi đều không ngớt.

Bên kia là phòng bệnh của Diệp Anh, Tạ Phố và Tạ Phong, một người ngồi ở đầu giường, một người đứng tựa vào tường. Đường vạch trên màn hình điện tâm đồ nhảy đều đều, Diệp Anh vẫn hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, môi không sắc máu.

Quay lưng, Việt Xán cứng đờ, đứng hồi lâu, nói khẽ:...
<<1...4243444546...52>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000471s | View: 10376 (+9)

On C-STAT
Polaroid