Old school Swatch Watches
* Danh ngôn tình yêu: Tình yêu của các chàng trai không nằm ở trái tim mà nằm ở đôi mắt.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Tường Vi đêm đầu tiên Full - Cố Mạn

Tường Vi đêm đầu tiên Full - Cố Mạn

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 10379 bình chọn



Từ phía xa, sắc máu cuối cùng trên môi Việt Xán biến mất!

Mặc dù đoán ra nơi cô định đến, mặc dù đã nhìn thấy chiếc Bentley màu đen, nhưng dòng xe rồng rắn phía trước đã chặn anh ở đây, giương mắt nhìn mọi chuyện xảy ra!

Tay Việt Xán run run đẩy cửa xe.

Thế giới xung quanh như đột nhiên chìm trong yên lặng, trong đám xe hỗn loạn, anh lao về phía chiếc Bentley màu đen! Trong màn mưa trắng xóa mênh mông, chiếc Bentley giống như một con thuyền nhỏ trong bão biển, trong ngã tư dòng xe nườm nượp, vùng vẫy cố tránh chiếc xe đang nhằm vào nó lao tới!

Như một cảnh phim câm đen trắng.

Như một cơn ác mộng không thể nào tỉnh dậy.

Trong mưa, Việt Xán hét lên đau đớn, lao về phía ngã tư!

Nỗi tuyệt vọng xé nát tim anh. Đây chính là cơn ác mộng bao phen, anh điên cuồng lao trong màn mưa dày đặc mênh mông, nhìn thấy đám máu tanh đó, anh cơ hồ nhìn thấy đó sẽ là địa ngục, dùng hết sức bình sinh gào thét, muốn ngăn cản, nhưng anh không thể đuổi kịp, không thể ngăn cản, không thể bảo vệ, thậm chí đến máu trên người, anh cũng không thể lau cho cô...

Sáu năm trước, anh bỏ rơi cô.

Chính tay anh đã đẩy cô vào vũng máu tanh, đẩy cô vào địa ngục...

Sáu năm sau, anh chỉ muốn cô bỏ đi thật xa!

Mọi chuyện, anh đều sẽ làm thay cô! Anh chỉ muốn cô có thể sống yên ổn bình an, dẫu ở một đất nước xa xôi, dẫu cô hoàn toàn quên anh. Báo thù là con ác quỷ, nó sẽ nuốt chửng linh hồn người ta, nó sẽ như đầm lầy ma quỷ càng lún càng sâu. Anh đã ở lại tầng đáy tận cùng nhất không nhìn thấy mặt trời, anh đã không thể vùng vẫy thoát ra, anh chỉ mong cô có thể sung sướng...

“Rẹt…!”

“Rẹt...!”

“Rẹt...!’

Thoát hiểm trong gang tấc, sượt qua chiếc xe từ phía trước lao đến, máu loang đầy mặt Diệp Anh. Trong xe cô liên tiếp bị va đập, đau đớn vô cùng, dùng sức lực cuối cùng ngẩng đầu, cảnh tượng nhìn thấy lại là…

Một chiếc xe tải đã ở cách vài thước!

Thậm chí có thể nhìn thấy đôi mắt mở to kinh hoàng của lái xe.

“Rầm…!”

Ánh sáng trắng bùng phát!

Trước khi bị bóng đêm chết chóc và cơn đau bạo phát nhấn chìm, Diệp Anh thảng thốt nghĩ tới, đã từng có cánh tay ôm chặt cô, xiết cô vào vồng ngực lành lạnh. Đó là một người bị bệnh yếu ớt, bị va đập mạnh hơn cô, nhưng vẫn cố ôm cô thật chặt, thật chặt...

Còn cô...

Hình như vẫn chưa thật sự nói một câu cảm ơn...

“Rầm…!”

Chiếc xe tải cỡ lớn rùng rùng áp đến!

* * *

Bên ngoài mưa dày hạt, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.

Ngồi khoanh chân trên chiếu cói của căn phòng kiểu Nhật Bản, Thái Na trao đổi lễ vật với trùm băng đảng Yamaguchi, Nhật Bản. Thấy con gái đã tiếp quản hầu hết các quan hệ trong đường dây, Thái Thiết rất hài lòng.

Di động rung.

Thái Thiết cầm lên, mở cửa rồi đi ra ngoài.

“Biết rồi.”

Nghe xong, Thái Thiết tắt máy. Sau đó lại ấn số khác.

* * *

Khi Việt Tuyên lòng như lửa đốt đến bệnh viện, chiếc xe cứu thương cũng vừa đến, đèn đỏ trên nóc xe quay loang loáng, réo đinh tai! Các bác sĩ và y tá đứng đợi vội chạy ra, cửa xe mở, đầu tiên là lái xe mặt đầy máu được khiêng ra, tiếp theo là Diệp Anh mặt trắng bệch như tờ giấy hôn mê bất tỉnh.

Nằm trên băng ca trắng như tuyết.

Hai mắt nhắm nghiền, mặt đầy vết máu, dường như đã được ai đó cẩn thận lau đi, nhưng máu từ những vết thương chi chít vẫn không ngừng chảy ra.

Miệng chụp bình dưỡng khí.

Một cánh tay buông thõng, giống như...

Cố kiềm chế cơn đau tim dội lên, Việt Tuyên nắm chặt tay vịn xe lăn, thử đến gần chút nữa. Các bác sĩ và y tá nét mặt căng thẳng đẩy chiếc băng ca qua trước mặt anh, đi về phía phòng cấp cứu.

“Nhanh!”

Việt Tuyên sốt ruột giục Tạ Bình đẩy anh đi theo, lúc đó một người từ chiếc xe cứu thương đi ra, chính là Việt Xán!

Môi trắng nhợt, mặt ngây ngây, Việt Xán cơ hồ không nhìn thấy Việt Tuyên, rảo bước về phía băng ca đưa Diệp Anh đi vừa mất hút.

Việt Xán như vậy.

Cơ hồ khác hẳn Việt Xán ngày thường.

“Anh.”

Khi Việt Xán như không nhìn thấy, chạy vụt qua, hướng thẳng về phía phòng cấp cứu, Việt Tuyên đã lên tiếng gọi!

“...”

Quay đầu nhìn thấy Việt Tuyên, đáy mắt Việt Xán đột nhiên lóe ra tia sáng sắc lạnh, hung dữ! Nhưng chỉ một tích tắc, mặt lại trầm xuống tiếp tục rảo bước về phía phòng cấp cứu, không nói với Việt Tuyên, cũng không giải thích tại sao mình lại xuất hiện trong xe cứu thương của Diệp Anh.

Trong phòng đợi, thời gian dài đằng đẵng.

Từng giây từng phút trôi qua đều như những lưỡi dao sắc chầm chậm rạch lên, bàn tay Việt Tuyên nắm chặt tay vịn càng lúc càng trắng nhợt. Ho một trận dữ dội, anh cúi đầu che miệng, từng trận nối nhau, làm hai má anh đỏ tươi như máu.

“Nhị thiếu gia.”

Tạ Bình lo lắng bước đến.

Làn hơi từ ngực dâng lên cơ hồ như tắc lại, Việt Tuyên mệt mỏi xua tay, nhắm mắt chống lại cơn khó thở. Còn Việt Xán đứng cạnh cửa phòng cấp cứu, nhìn các y tá căng thẳng ra vào, sắc mặt u ám, không nói một câu.

Mười mấy phút sau.

Tạ Phong và Tạ Thanh nhiều năm đi theo Việt Xán cũng đến.

Lại mấy phút nữa trôi qua.

Tạ Phố kề cận bên Việt Tuyên cũng đến, sau khi nói nhỏ mấy câu với Tạ Bình, anh ta ngẩng lên khẽ gật đầu với Tạ Phong và Tạ Thanh đứng sau Việt Xán.

Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở, bác sĩ đi ra nói:

“Bệnh nhân hiện vẫn hôn mê, khoảng hai tiếng sau sẽ tỉnh. Hiện nay tình trạng coi như ổn định, tính mạng không nguy hiểm lắm, nhưng vùng ngực bị va đập nhiều lần, chấn động não cũng khá nghiêm trọng, cần tiếp tục theo dõi. Đốt sống cổ cũng bị tổn thương, cố gắng để bệnh nhân bất động một thời gian.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Việt Tuyên nói, đúng lúc nhìn thấy Diệp Anh nằm trên băng ca do một y tá đẩy ra.

Trắng nhợt không sắc máu, hôn mê, hàng mi yếu ớt nhắm nghiền, mái tóc đen xõa trên gối trắng toát. Trái tim co thắt, Việt Tuyên khó nhọc điều khiển xe lăn, đi bên cạnh băng ca theo vào phòng bệnh.

“Việt Tuyên, anh muốn nói chuyện với em.”

Đằng sau vang lên giọng nói vô cảm của Việt Xán, Việt Tuyên thoáng sững người, chiếc xe lăn từ từ dừng bánh.

* * *

“Xin em hãy tha cho cô ấy.”

Trong phòng dành cho người nhà bệnh nhân cạnh phòng bệnh, Việt Xán sắc mặt vô cảm nhìn màn mưa vẫn dai dẳng rơi ngoài cửa sổ, giọng anh lành lạnh, khó nhọc như bị nghẽn lại.

“Em muốn gì? Hãy nói với anh, anh sẽ cho em”, Việt Xán chậm rãi châm điếu thuốc, “Nhưng em hãy tha cho cô ấy, để cô ấy ra đi!”.

“Anh.”

Trên xe lăn, Việt Tuyên sửng sốt.

“Em muốn kết hôn với Minh Mỹ phải không?”, nhả một làn khói đặc, Việt Xán nói, “Được, anh không tranh với em, anh đảm bảo em có thể cưới được Sâm Minh Mỹ, hoàn thành tâm nguyện của ông”.

Việt Tuyên im lặng không nói.

“Sao, không hài lòng ư, em còn muốn gì nữa?”, Việt Xán nheo mắt, hơi lạnh tụ trong đáy mắt, “Nói anh nghe”.

“Anh...”

Hai tay nắm thành xe lăn, ngực Việt Tuyên dội lên một cơn khó thở.

“Anh ư?”, Việt Xán cười khẩy, “Em đưa cô ấy về Tạ gia, dùng cô ấy để thăm dò anh, dùng cô ấy để uy hiếp anh, em còn gọi anh là anh sao?! Được, anh thừa nhận, em thắng rồi! Rốt cuộc em muốn gì, nói đi!”.

Hơi thở trong lồng ngực tiếp tục dồn dập, Việt Tuyên nhắm mắt, nặng nhọc nói:

“... Em không.”

“Em không?”, như đang nghe thấy chuyện nực cười nhất, Việt Xán lạnh lùng nhếch mép, ánh mắt băng lạnh nhìn Việt Tuyên, “Lần đầu tiên nhìn cô ấy, em đã biết cô ấy là ai! Cho nên, Nhị thiếu gia trước nay vốn lạnh lùng mới cho phép cô ấy đến gần. Cô ấy lừa em, quyến rũ em, em mới nhân cơ tát nước theo mưa, tương kế tựu kế”.

“Cô ấy ngốc quá, cô ấy cứ tưởng diễn xuất của mình tài đến mức có thể lừa được em”, rít một hơi thuốc dài, Việt Xán chua chát nói, “Cô ấy không hề biết, diễn viên đại tài thực sự chính là em. Nhìn cô ấy bày mưu tính kế làm cái nọ cái kia, cố quyến rũ để em thích cô ấy, chắc em thấy quá nực cười, đúng không?”.

Trong không khí sặc sụa mùi khói thuốc.

Diễn…

Đúng vậy, anh vốn cũng biết...

Đó chỉ là vỡ diễn...

Sắc mặt tái nhợt, Việt Tuyên cúi đầu ho rũ rượi! Cơn nọ nối tiếp cơn kia, cơ hồ lục phủ ngũ tạng đều như đang trào ra hết, các cơ toàn thân đã run lên gần như co rút, hai má đỏ lựng!

Cơn đau từ hai chân lan ra!

Co thắt!

Xộc thẳng lên ngực, kết hợp với cơn ho kịch phát.

“Chính cái vẻ đó”, mắt Việt Xán sẫm lại, đột nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay, “Năm xưa, khi còn là cậu bé yếu ớt cô độc, em luôn miệng gọi ‘anh ơi, anh ơi’, xem ra thật đáng thương, khiến anh tưởng em vô hại”.

...

...
...
<<1...4142434445...52>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000708s | View: 10379 (+12)

On C-STAT