Polly po-cket
* Danh ngôn tình yêu: Muốn chinh phục người con gái ấy, bạn hãy làm cho nàng hiểu rằng nàng chẳng phải viên sỏi duy nhất trên bờ biển.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Người yêu thích giả ngốc

Người yêu thích giả ngốc

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 10469 bình chọn


Không cần đoán tiểu Dương cũng biết nhất định là Phi Lân giở trò, mấy giờ trước mới tra được, hôm qua Phi Lân cũng đáp chuyến bay đi Mĩ quốc.
Tiểu Dương thật buồn bực, anh nói xem, vợ chồng Tịch tổng người ta thân mật thắm thiết, Vinh Phi Lân anh chạy theo can thiệp làm cái gì? Chỉnh ra đống chuyện lộn xộn như vậy, cũng là vì một Hạ Tử Câm, trước kia không nhìn ra, một người phụ nữ bình thường như tiểu thư Hạ Tử Câm này lại có tiềm chất “hồng nhan họa thủy”.

Vinh Phi Lân bên kia dây dưa không ngớt, muốn cướp, Tịch tổng bên này tăng cường bảo hộ vào ngực, chỉ sợ xảy ra chút sơ xuất nào, nhưng cố tình Hạ Tử C

âm lại là một người phụ nữ có chút hồ đồ, nói dễ nghe gọi là hồ đồ, nói khó nghe thì chính là không có đầu óc, một chuyện nhỏ đơn giản đến chỗ cô, cũng có thể biến thành đại sự, cho nên nói nếu như cô biết chuyện này, còn không biết sẽ gây ra phiền toái gì.
Tiểu Dương đột nhiên cảm thấy, lấy một người phụ nữ như Hạ Tử Câm về nhà, chẳng khác nào cưới một “cô tinh” chuyên gây họa, không chuyện cũng có thể chỉnh thành có, đôi khi còn suy nghĩ ra những chủ ý khác thường.
Tịch Mạc Thiên nhanh chóng bước tới, nhỏ giọng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Dương vội vàng đem chuyện Tử Câm lên máy bay trở về nước kể rõ ràng, mặt Tịch Mạc Thiên trầm xuống, một chữ cũng không nói, quay đầu bước đi.
Hạ Tử Câm vừa ra tới, xa xa đã nhìn thấy Tịch Mạc Thiên, anh còn mặc chiếc áo khoác len lông cừu lúc trước, đứng ở nơi đó, có vẻ cao lớn khác thường, trên cằm là những sợi râu mới mọc, hơi tiều tụy nhưng vẫn mang theo mấy phần hấp dẫn kì lạ.
Tịch Mạc Thiên cũng không đi lên đón, cứ như vậy nhìn cô từng bước từng bước đi về phía mình, đến bên cạnh, cái gì cũng không nói, liền dắt tay cô ra ngoài.
Tiểu Dương khổ sở bước theo, anh cùng Tịch tổng ở tại sân bay đợi mười giờ, trọn vẹn mười giờ, vẫn luôn ngồi đợi ở chỗ này, tiểu Dương vốn còn muốn khuyên Tịch Mạc Thiên trở về, nhưng chưa kịp há mồm, liền bị ánh mắt của anh cản lại.
Đi theo Tịch tổng nhiều năm như vậy, tiểu Dương vô cùng rõ ràng, chỉ cần là chuyện anh đã quyết định, không ai có thể phản đối.
Hạ Tử Câm phát hiện, tình yêu của cô thật giống…

.
.
Tay của anh to lớn mà ấm áp, nắm chặt tay cô, chặt đến mức có chút đau. Thật ra Hạ Tử Câm cũng biết, mình quá manh động, cô trở lại thì sao chứ? Sự thật chính là sự thật, cho dù có mặt cô cũng không cải biến được gì.
Bắt anh vứt bỏ đứa bé kia, mặc dù anh chịu, cô cũng không thể, bản thân chính là cô nhi, chẳng lẽ nhẫn tâm vì hạnh phúc của mình, bắt đứa bé cũng trở thành cô nhi ư? Nhưng bảo phải rời khỏi anh, cô cũng không làm được.
Lần đầu tiên Hạ Tử Câm ý thức được, yêu thì ra là có thể hèn mọn đến vậy, cô thương anh, người phụ nữ kia là nợ cũ của anh, thậm chí đứa bé kia. . . . . . Nhưng bảo Hạ Tử Câm không chút cách ngại chấp nhận tất cả, cô càng không làm được, cô giống như một con thiêu thân bị nhốt ở trong lọ thủy tinh đóng kín, chạy khắp xung quanh vẫn không tìm được lối ra.
Hạ Tử Câm phát hiện, tình yêu của cô thật giống như người lữ hành phải băng rừng vượt núi, một ngọn lại một ngọn, không ngừng không nghỉ, vô cùng vô tận, chẳng biết đến khi nào mới có thể trèo đến đỉnh, lúc đó, bên cạnh vẫn còn có anh hay không? Tịch Mạc Thiên, hay là, chỉ còn lại đơn độc mình cô.
Tịch Mạc Thiên nắm tay cô đi đến bên cạnh xe, mở cửa, ý bảo cô lên, nhưng lôi hai cái, cô vẫn không nhúc nhích, hơi cúi đầu, cũng không nhìn anh, bộ dạng không được tự nhiên đó, làm Tịch Mạc Thiên tức cũng không được, đau lòng cũng không xong.
Tịch Mạc Thiên đưa tay nâng cằm cô lên. Hạ Tử Câm hơi cúi đầu, con ngươi bị che phủ dưới hàng lông mi đang rủ xuống không ngừng lóe lên, nhưng vẫn chẳng chịu nhìn anh, Tịch Mạc Thiên khẽ thở dài, nhỏ giọng nói:

“Ít nhất nên cho anh một cơ hội giải thích. . . . . .”
Nói ra những lời này, Tịch Mạc Thiên cũng cảm thấy không được tự nhiên, anh không nghĩ đến, có một ngày mình cũng có thể thốt lên những lời không có cốt khí như vậy, nhưng ở trước mặt Tử Câm, anh cần cốt khí để làm gì chứ?
Suốt mười giờ ngồi ở sân bay này, anh vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc Vinh Phi Lân đã nói cái gì với cô? Cô có thể trực tiếp phán định đứa nhỏ trong bụng Hàn Phong chính là của anh, rồi giận dỗi đòi ly hôn với anh hay không? Hoặc cô sẽ tìm đến một nơi để trốn, âm thầm thương tâm một mình.
Sau chuyện lần trước, Tịch Mạc Thiên mới biết, nha đầu này chính là một cô ngốc hồ đồ, nếu anh để chính cô tự suy nghĩ, đời này cũng sẽ không thông, hơn nữa còn luôn nhảy vào ngõ cụt, mười con ngựa cũng không kéo lại được.
Biện pháp hữu hiệu nhất, chính là nói rõ ràng với cô, trước khi nha đầu này còn chưa suy diễn linh tinh, trốn tránh vào vỏ ốc, phải nhanh chóng cởi bỏ vướng mắc cái trong đầu nhỏ kia ra, nếu không, về sau người phải chịu tội vẫn là anh. Dù sao anh cũng không nỡ, không nỡ để cô khổ sở, không nỡ để cô đau lòng, nên không có con đường nào khác, cho dù thật không có cốt khí, cũng phải giải thích.
Hiển nhiên Hạ Tử Câm cũng rất ngoài ý muốn, mang theo mấy phần ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Trong con ngươi đen thâm trầm của anh không giấu được mềm mại cùng thỏa hiệp, đâu còn là Tịch Mạc Thiên cao cao tại thượng lạnh nhạt hờ hững trong quá khứ, anh lúc này, tựa như một người đàn ông bình thường, người đàn ông của Hạ Tử Câm cô. . . . . .
Hạ Tử Câm chỉ ngây ngẩn trong một thoáng, liền bị nhét vào hàng ghế phía sau, Tịch Mạc Thiên cũng bước lên, tay đưa ra ôm cô vào trong ngực:
“Sao lại mặc ít như vậy? Nhiệt độ nơi này còn thấp hơn ở Mỹ, em không chú ý đến thời tiết ở Trung Quốc sao? Bị cảm phải truyền nước biển, em lại khó chịu. . . . . .”
Hạ Tử Câm núp ở trong ngực anh, 1 hồi lâu mới buồn buồn nói một câu:
“Tịch Mạc Thiên, đây là sách lược của anh sao? Trước tiên dùng viên đạn bọc đường dụ dỗ, chờ đến khi đầu óc em choáng váng, anh có thể nói sao cũng được rồi.”
Sắc mặt Tịch Mạc Thiên hơi trầm xuống, đẩy cô từ trong ngực mình ra, giọng nói có chút nghiêm nghị:
“Ở tại trong lòng em, anh là một người vô lại, giảo hoạt như thế sao?”
Nếu là trước kia, Tịch Mạc Thiên mà bày ra sắc mặt này, Hạ Tử Câm đã sớm thỏa hiệp rồi, nhưng hiện tại lại không như vậy, cho nên nói phụ nữ không thể cưng chiều, anh càng cưng chiều, cô càng leo lên cao, có đưa thang, cô cũng không chịu xuống, bạn nhỏ Hạ Tử Câm của chúng ta chính là điển hình của việc “ỷ sủng mà kiêu”.
Lúc này trong lòng cô cũng mơ hồ hiểu hơn phân nửa, dù người phụ nữ kia có là tình nhân cũ của anh, thì đứa bé cũng chưa chắc phải, vì vậy, dù cho lúc này Tịch Mạc Thiên mặt đen, nhưng Hạ Tử Câm lại tuyệt không sợ. Cô bĩu môi lầm bầm một câu:
“Dù sao cũng không ngay thẳng giống em, có sao nói vậy . . . . . .”
Tịch Mạc Thiên thật hận, hận không thể cắn cô một cái, nha đầu này có lúc nói ra những lời khiến người ta tức chết, dù cho anh có giỏi kiềm chế hơn nữa, gặp phải cô cũng hết cách rồi.
Tịch Mạc Thiên hít một hơi thật sâu, hiện tại coi như đã hiểu, cô vợ nhỏ này không thể nuông chiều, phải giáo dục, về phần giáo dục thế nào, thì đó là chuyện của anh. Cúi đầu liếc qua khuôn mặt rõ ràng có chút hả hê của Hạ Tử Câm, mắt anh trầm xuống. Nhưng việc cấp thiết bây giờ là phải xoa dịu nha đầu này trước, nếu không, cô sẽ xù lông đôi co cùng anh, cũng là một chuyện phiền toái.

Bạn nhỏ Hạ Tử Câm không hề ý thức được chút nguy cơ nào, vênh váo hả hê, giống như vừa được đánh máu gà vậy. Tịch Mạc Thiên dắt cô về nhà, vừa vào cửa, Hạ Tử Câm liền vụng về hất tay anh ra, ngồi ở trên ghế sa lon, bày ra bộ dáng “tam đường hội thầm”.
Khóe miệng Tịch Mạc Thiên không khỏi nhếch lên, nha đầu này có lúc ngu đần đáng hận, nhưng cũng có thời điểm ngây thơ đáng yêu. Anh liếc cô một cái, nhàn nhạt hỏi một câu:
“Có đói bụng không?”
Hạ Tử Câm lúc này mới phát hiện ra mình thật rất đói bụng, đói đến mức ngực dán vào lưng. Anh không đề cập tới thì thôi, lúc này vừa nhắc bụng cũng bắt đầu lên tiếng biểu tình.
Ở Mĩ, nghe Phi Lân nói những lời đó, cô làm sao còn có thể ăn được cơm, mười giờ trên máy bay cũng không động đến bất kì thứ gì, nhưng trong nhà có thức ăn sao? Đã hơn nửa tháng chưa về, cô không tin cô không có ở nhà, một mình Tịch Mạc Thiên sẽ nổi lửa nấu cơm ăn.
Cúi đầu liếc qua đồng hồ, bây giờ là chín giờ sáng, cô không chỉ đói mà còn buồn ngủ, ngẩng đầu lên nhìn anh thử đề nghị:
“Giờ này, ra ngoài ăn sao, hay là đến KFC?”
Tịch Mạc Thiên vỗ đầu của cô một cái:
“Anh đã bảo tiểu Dương mua sủi cảo, là loại nhân đậu đũa mà em thích ăn, tắm trước đi, lát nữa ra ăn sủi cảo. . . . . .”
Lúc Hạ Tử Câm tắm rửa xong, ra ngoài, trên bàn đã bày hai chén sủi cảo lớn nóng hổi, ngay cả sốt chấm cũng đã rót xong. Hạ Tử Câm vừa mở miệng, lập tức nuốt vào mấy cái liên tục, quai hàm phồng lên, đôi đũa trong tay còn định với tới, liền bị Tịch Mạc Thiên đập xuống:...
<<1...3738394041...76>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000502s | View: 10469 (+16)

On C-STAT