Cô gái hơi ngây người rồi lập tức cụp mắt xuống, cười, nói: “Cảm ơn! Lát nữa tôi sẽ mang tiền tới trả cô.”
Cô ấy đi rồi mà mùi nước hoa rất lâu sau vẫn còn vương vấn, đó là loại nước hoa J’adore tôi rất thích.
Một tiếng sau, quả nhiên cô gái ấy quay trở lại, mở chiếc ví Gucci, lấy một tờ mười ngàn từ trong tệp tiền dày cộp ra đưa cho tôi: “Không cần phải trả lại đâu.”
Cách nói năng của cô ấy giống hệt Diệp Chính Thần, như thể sợ mấy ngàn yên sẽ làm rách chiếc ví hàng hiệu của họ. Tôi biết mình không cần phải thấy tiếc thay họ nên cho số tiền lẻ định trả lại vào chiếc hộp tiền lẻ bên cạnh. Đây là quy định của cửa hàng, chúng tôi không được phép lấy tiền boa, nếu khách hàng không lấy tiền trả lại thì phải cho vào hộp tiền lẻ để chủ cửa hàng xử lý.
Cô gái nhìn tôi một cái rồi mỉm cười.
Tôi cúi người nói: “Rất hoan nghênh quý khách đã đến với cửa hàng.”
Tôi tưởng cô ấy sẽ không quay trở lại nữa. Không ngờ, hầu như tuần nào cô ấy cũng tới một, hai lần để mua một số đồ dùng hằng ngày, đồ ăn, có lúc còn chọn một vài thứ đồ dùng cho đàn ông. Thường thì cô ấy chọn những thứ khác rất qua loa, chỉ riêng chọn đồ cho đàn ông thì rất kỹ lưỡng, có lúc lại còn hỏi ý kiến tôi.
Dần dần chúng tôi quen nhau. Cô ấy là Dụ Nhân, vừa tới Nhật Bản hơn một tháng, đang thuê chung một căn nhà nhỏ ở gần đây với một người đàn ông.
Người đàn ông ấy rất bận, mỗi tháng chỉ có thể dành ra một, hai ngày đưa cô ấy đi mua sắm và dạo phố. Cô ấy lại không biết nhiều về Osaka, vì thế mua đồ trong cửa hàng tiện lợi của chúng tôi, cô ấy sẽ không phải tới nơi khác.
Có lần, cô ấy trịnh trọng mời tôi: “Bạc Băng, hôm nào rỗi tới nhà tôi chơi nhé!”
“Tôi ư?” Tôi nghĩ, chúng tôi không phải chỗ thân thiết.
“Ừ, cô là người bạn duy nhất của tôi ở Nhật.”
Quả thực tôi ngỡ ngàng trước lời mời ấy, đang định trả lời thì tiếng chuông cửa của cửa hàng vang lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn, Diệp Chính Thần đang bước vào.
Quá trưa ngày đầu hạ, ánh nắng vô cùng rực rỡ. Diệp Chính Thần đẩy cửa bước vào, một chùm tia nắng vàng cũng ùa vào theo, bóng tối rơi trên khuôn mặt có chút sững sờ của anh.
Ánh mắt của Diệp Chính Thần dừng lại trên mặt Dụ Nhân, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Tôi tưởng rằng anh ngạc nhiên trước người đẹp mà quên mất sự tồn tại của tôi, nhưng sau đó Diệp Chính Thần đưa ánh mắt về phía tôi, nhìn tôi chăm chăm.
“Anh tới rồi à?” Niềm hạnh phúc sáng bừng trên khuôn mặt tôi, tôi cười, nói: “Chờ em chút, Lý Khải có việc, đến muộn một lúc.”
“Không sao.” Diệp Chính Thần đi về phía tôi, vẫn nở nụ cười rất bình thản. “Cũng không vội đâu.”
Dụ Nhân bình thản nhìn về phía Diệp Chính Thần, đúng lúc Diệp Chính Thần cũng nhìn về phía cô ấy, ánh mắt hai người gặp nhau rồi lại nhanh chóng rời đi.
Với sự nhạy cảm của phụ nữ, tôi rất chú ý tới vẻ mặt của hai người, rất lạnh lùng, rất bình thản, không có chút gì là tình cảm.
“Bạn trai của cô à?” Dụ Nhân mỉm cười hỏi tôi, ánh mắt có vẻ rất xa xăm. “Rất đẹp trai!”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi cảm thấy hơi xấu hổ, mặt nóng bừng: “Đây là bạn trai của tôi, tên anh ấy là Diệp Chính Thần.”
Tôi lại quay sang giới thiệu với Diệp Chính Thần: “Cô ấy là Dụ Nhân, cũng là người Trung Quốc. Cô ấy ở gần đây, và là khách hàng thường xuyên của cửa hàng em.”
Diệp Chính Thần hơi nghiêng người trước người đẹp với vẻ lịch sự hiếm có: “Chào cô!”
“Chào anh!” Dụ Nhân cũng đáp lại bằng nụ cười nhã nhặn, lịch thiệp rồi chủ động đưa tay ra bắt.
Diệp Chính Thần đưa tay ra khẽ chạm vào mấy ngón tay của Dụ Nhân rồi lập tức buông ra, tỏ rõ vẻ chính nhân quân tử hết mức.
Tôi rất hài lòng!
“Có mệt không?” Khi Diệp Chính Thần hỏi tôi, lòng bàn tay đặt lên bàn tay để trên quầy của tôi, hai chiếc đồng hồ một đen, một trắng chạm vào nhau, những chiếc kim cùng chuyển động đều đều.
Tôi ngước lên, đón ánh mắt chứa chan tình cảm của Diệp Chính Thần, một dòng điện truyền từ chân lên đỉnh đầu: “Em vẫn ổn, chỉ hơi đau chân một chút.”
“Về nhà ngâm nước nóng, rồi anh sẽ mát xa cho...” Diệp Chính Thần cố ý kéo dài giọng, ý tứ sâu xa.
Tôi véo vào bàn tay anh một cái, ý muốn nhắc anh rằng đang ở trước mặt người khác.
Người xưa có câu: Là cầm thú cũng không sao, dù tốt hay xấu cũng giả như cầm thú đội lốt người. Không biết có đúng thế không?!
Diệp Chính Thần không để ý tới điều đó, nhướn mày như muốn tuyên bố với tất cả mọi người: Tôi là kẻ lưu manh đấy, tôi chẳng sợ ai!
Dụ Nhân tỏ ra là một cô gái trẻ có giáo dục, vừa nghe những lời gợi tình trần trụi ấy, vẻ tự nhiên trên mặt lập tức biến mất.
Ngón tay của cô ấy rất đẹp, rất mềm mại, chỉ có điều hơi lạnh.
Sau khi Dụ Nhân đi rồi, tôi điệu đà gạt tay Diệp Chính Thần ra: “Đáng ghét! Dù có muốn nói thì cũng phải tránh lúc có người ngoài chứ, anh làm như thế người ta sẽ nghĩ gì?”
“Mặc kệ cô ta, nghĩ gì thì nghĩ.” Diệp Chính Thần nghĩ một chút rồi nói thêm: “Chúng ta yêu nhau đường hoàng, chứ đâu có vụng trộm gì.”
Kể ra nói như vậy cũng đúng, nếu Diệp Chính Thần vừa nhìn thấy Dụ Nhân mà lại lập tức tỏ vẻ xa cách tôi thì tôi mới phải lo lắng.
Cửa hàng lại có khách, tôi quay sang nói: “Em phải làm việc đây, anh ra ngoài chờ em một lúc.”
“Ừ, em cứ làm việc đi, anh đi loanh quanh một chút.” Tôi vội chào khách, Diệp Chính Thần đi xem một lượt các giá để hàng, có lẽ để giết thời gian, anh dừng lại, nhìn rất lâu trước giá bày đồ dùng hằng ngày. Lý Khải tới, chúng tôi bàn giao xong thì tôi thấy Diệp Chính Thần đang cầm một tập giấy nhớ với vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì, tập giấy ấy có hình những chiếc lá, trên nền giấy màu xanh in những đường chỉ màu vàng làm thành gân lá, trông rất nhã nhặn và đẹp mắt.
Dụ Nhân thích nhất loại giấy này và đã mua rất nhiều lần. Thực ra tôi cũng thích, mấy lần định mua nhưng vì đắt quá nên lại thôi.
“Loại giấy này rất đẹp, đúng không? Các nơi khác trong vùng không có loại này đâu, hàng độc của người bạn chủ cửa hàng đấy.”
Nhận thấy vẻ thích thú của tôi, Diệp Chính Thần cầm hai tệp, tới quầy trả tiền rồi tặng tôi một tệp, một tệp cho vào trong túi áo.
Sau này, tôi không nỡ dùng, còn trong tài liệu và sách của Diệp Chính Thần thì kẹp đầy những tờ giấy đó.
Sau khi lên xe, tôi cất tệp giấy mà Diệp Chính Thần tặng tôi, thắt dây an toàn rồi không nén được sự nhỏ mọn bẩm sinh của phụ nữ, hỏi Diệp Chính Thần: “Anh thấy Dụ Nhân có xinh không?”
“Dụ Nhân...” Diệp Chính Thần nhắc lại tên của cô gái ấy như đang nghĩ xem đó là ai.
“Là cô gái xinh xắn anh gặp ở cửa hàng tiện lợi ấy.” “Ồ!” Diệp Chính Thần có vẻ lúng túng. “Không để ý.” “Thôi đi, rõ ràng là anh nhìn người ta rất lâu còn gì.”
Hơn nữa lúc đầu còn có vẻ sửng sốt nữa.
Diệp Chính Thần bật cười, im lặng một lát rồi lắc đầu: “Không xinh.”
“Đừng có nói dối!” Dù có cận thị thì cũng phải nhìn ra Dụ Nhân là cô gái xinh đẹp, huống chi thị lực của Diệp Chính Thần hơn mức bình thường.
“Được rồi, cô ta rất xinh đẹp.” Lúc chờ đèn xanh, Diệp Chính Thần ghé sát, hôn lên má tôi. “Nhưng cô ta có xinh đẹp thế nào thì trong mắt anh, em vẫn đẹp hơn.”
“Thật thế không?” Tôi vui mừng hớn hở. Có lúc, những lời của đàn ông là thật hay giả không quan trọng.
Chớ nên lột trần vỏ ngoài của những lời nói dối với vẻ tự cho là thông minh, vì sự thực vô cùng xấu xa chưa hẳn đã mang lại niềm vui cho bạn, ngược lại, nó có thể xé tan giấc mộng mà bạn tự dệt cho chính mình.
Người ấy nói những điều bạn muốn nghe, bạn hãy tin vào những lời người ấy nói; người ấy làm cho bạn vui, bạn hãy cười với người ấy. Sự ngọt ngào giữa hai người, giản dị như thế đó.
Trời sẩm tối.
Trong bồn tắm, hơi nước bốc nghi ngút, mùi thơm của cây lá thoang thoảng.
Tôi ngâm mình trong bồn tắm, để cho nước ấm bao quanh người, xua tan sự mỏi mệt. Diệp Chính Thần ngồi bên mép bồn tắm, cẩn thận nâng đôi bàn chân của tôi lên, chầm chậm mát xa bàn chân đã đứng suốt sáu tiếng đồng hồ của tôi.
Nhìn đôi mắt cúi xuống của Diệp Chính Thần, nụ cười dịu dàng phảng phất trên môi anh, cảm nhận lực ấn rất vừa phải từ bàn tay anh xuống mỗi chỗ đau mỏi, có thể nói đó là niềm vui sướng của cuộc đời...
Bàn tay nóng rực đã chuyển từ ấn bóp sang vuốt ve, dòng nước ấm xâm lấn dần lý trí của tôi.
“Này!” Tôi cử động chân, đá cho Diệp Chính Thần một cái. “Chăm chú một chút. Đừng có nhân cơ hội lấn tới đấy.”
Hừ, cứ tưởng rằng tôi chưa học mát xa bao giờ ấy, cứ tưởng tôi không biết mát xa và vuốt ve khác nhau như thế nào không bằng!
Diệp Chính Thần lắc đầu chịu thua, bắt đầu ấn các huyệt, ngón tay cái vừa ấn xuống thì một cảm giác đau từ huyệt ở bàn chân lan tới tận trung khu thần kinh....
Quét Virus: An toàn