Polly po-cket
* Danh ngôn tình yêu: Trước mắt người yêu, không có người đàn bà nào xấu cả.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Động phòng hoa trúc cách vách

Động phòng hoa trúc cách vách

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 7480 bình chọn



“Xin lỗi, tôi không thể cứu anh được...” “Cô bé, em phải tin anh.”

Tôi tin anh, luôn là như vậy, nhưng anh lại không tin tôi, không chịu nói gì với tôi.

Khi tình yêu không có sự tin tưởng thì tất cả mọi lời thề chỉ như gió thoảng qua, dù cho hay đến mấy, sớm muộn gì cũng tan biến.

Tôi và Diệp Chính Thần lại ở bên nhau, anh Phùng là người đầu tiên biết chuyện này, vì khi tôi và Diệp Chính Thần xuống nhà ăn thì bị anh Phùng bắt gặp. Anh Phùng nhìn chiếc áo dệt len cao cổ của tôi một lượt, rồi nháy mắt với Diệp Chính Thần: “Thế nào, chắc chắn rồi chứ?!”

Diệp Chính Thần cũng nhìn trả lại bằng ánh mắt: biết rõ rồi còn hỏi.

Có thể thấy, trước những người có kinh nghiệm thì chiếc áo dệt len cao cổ không thể che giấu được điều gì.

Anh Phùng đặt yêu cầu: “Khi hai người làm đám cưới, nhất định anh phải ngồi ở vị trí của người làm mối, như thế mới bõ công anh nôn suốt một đêm.”

Tôi không trả lời, tôi chưa bao giờ nghĩ là sẽ có một ngày như vậy, còn Diệp Chính Thần lại trả lời rất dứt khoát: “Đến lúc đó, anh mà không tới, cũng không xong đâu.”

Tôi cười rất ngọt ngào.

Lăng Lăng nghe nói tôi và Diệp Chính Thần đã làm lành với nhau, không cảm thấy bất ngờ chút nào, cứ như cô ấy đã đoán trước được mọi chuyện, chỉ riêng Tần Tuyết là luôn bĩu môi.

Sau khi yêu nhau, ngoài chuyện ngủ cùng giường, mọi chuyện giữa tôi và Diệp Chính Thần vẫn như trước đây, anh vẫn lái chiếc xe BMW sang trọng của mình tới phòng nghiên cứu, tôi vẫn gạt mồ hôi đạp chiếc xe đạp còn khá mới đến lớp, đi làm thêm. Không phải Diệp Chính Thần vô tâm, cũng không phải tôi làm bộ làm tịch. Anh nói đưa tôi tới trường, tất nhiên là tôi rất vui, nhưng rồi lại nghĩ, chúng tôi đều rất bận, giờ làm việc và nghỉ ngơi lại khác nhau, muốn đi cùng và về cùng thì việc sắp xếp thời gian sẽ khó. Tôi cũng đã quen với sự độc lập, không thích bị trói buộc, càng không thích trói buộc người khác.

Diệp Chính Thần cũng đã từng chỉ một chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ hỏi tôi có thích không, cách nói còn nhẹ nhàng hơn cả khi tặng tôi chiếc đồng hồ đôi Rolex, và tôi đã trả lời rất thật lòng: “Em không biết lái xe.”

“Để anh đưa em đi học lái xe.”

“Anh tha cho em đi!” Tôi nói. “Em rất mù đường, không phân biệt được đâu là đông, tây, nam, bắc, đến đi xe đạp trong vườn trường Đại học Osaka còn lạc đường nữa là.”

Không chờ Diệp Chính Thần nói, tôi tiếp tục: “Đi xe đạp thì có gì không hay đâu, vừa bảo vệ môi trường lại không lo tắc đường, vừa rèn luyện sức khỏe lại vừa đề phòng bệnh béo phì.”

Có lúc lại còn đi cùng đường với anh Phùng, hoặc Lăng Lăng nữa, vừa đi vừa nói chuyện, rất thoải mái và vui vẻ. Quả là xe đạp có rất nhiều ưu điểm, trừ những ngày mưa. Là một quốc đảo, ở Nhật Bản không tránh khỏi việc bất thình lình bị mưa hỏi thăm. Mấy ngày sau đó, tôi gặp một trận mưa lớn trên đường trở về nhà, tôi tưởng mưa bất chợt thì cũng nhanh tạnh, vì thế trú trước cửa một cửa hàng bán xe Mercedes-Benz.

Tôi nép mình trong một góc, thầm oán thời tiết quái quỷ của Nhật Bản, một nhân viên phục vụ trong cửa hàng bước ra, hỏi tôi xem có muốn vào bên trong tránh mưa không, tôi cúi xuống nhìn đôi giày ướt sũng, rồi lại nhìn tấm thảm màu đỏ trong căn nhà xung quanh toàn kính bóng lộn, vội cúi đầu nói: “Rất cảm ơn! Tôi ở đây được rồi.”

Mắt nhìn theo người phục vụ, tôi lại nhìn thấy chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ với nước sơn mạ bóng lộn, hình dáng hoàn mỹ, và cả bảng giá không rõ là bao nhiêu con số.

Chà! Dưới ánh đèn rực rỡ, trông nó đẹp hơn hẳn chiếc xe đạp của tôi.

Mưa cả tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, ngược lại mỗi lúc một to hơn, tiếng gió gầm rít cũng lớn hơn. Nước mưa chảy thành dòng lớn trên mặt đất, đường phố không một bóng người, những chiếc ô tô cũng lao vun vút. Bốn bề toàn nước là nước.

Chờ thêm mười mấy phút nữa, chắc chắn là trận mưa này chưa thể tạnh được, tôi lấy điện thoại ra định gọi cho Diệp Chính Thần, hỏi xem liệu anh có bớt chút thời gian để thực hiện hành động anh hùng cứu mỹ nhân một lần không. Mở máy ra xem thì thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Diệp Chính Thần.

Tôi gọi lại, không chờ tôi nói, Diệp Chính Thần đã hỏi ngay: “Cô bé, em đang ở đâu vậy? Sao không nghe điện thoại của anh?”

“Em không nghe thấy. Em đang ở cửa hàng chuyên kinh doanh xe Mercedes-Benz.” Để Diệp Chính Thần không hiểu lầm tôi đến mua xe, tôi bổ sung một câu: “Để tránh mưa.”

“Chờ anh ở đấy nhé, anh sẽ tới ngay.”

Chỉ một lát sau, một chiếc xe BMW đã dừng ngay ở bậc thềm, Diệp Chính Thần cầm chiếc áo len của tôi bước từ trên xe xuống, đôi giày Gucci bóng lộn đặt lên nền xi măng chưa bị nước tràn tới, bước về phía tôi. Tôi cúi xuống nhìn đôi giày thể thao Adidas của mình dính nước mưa, nó ướt đẫm và lấm lem.

Hai đôi giày ấy để bên nhau, mũi chân quay vào mũi chân, không có khoảng cách, nhưng sao mà hài hước đến thế.

“Trời mưa to như thế này, đứng ở đây mãi làm gì? Sao không đi chiếc xe đạp vừa bảo vệ môi trường vừa rèn luyện sức khỏe của em về nhà?” Diệp Chính Thần nói với giọng khôi hài.

Tôi nhìn chiếc xe đạp được nước mưa rửa sạch bong, ngẩng lên thè lưỡi với Diệp Chính Thần: “Hơi xấu hổ, vì khả năng chống nước hơi kém.”

“Hơi kém? Em vẫn rất khiêm tốn.” Diệp Chính Thần cười, mắt cũng cười theo. “Vậy bây giờ em định ngồi trong BMW khóc hay tiếp tục đạp xe và cười?”

Tôi phân tích tình hình, đắn đo chuyện lợi hại: “Sư huynh, liệu em có thể ngồi trong xe của anh và cười một lúc được không?”

Diệp Chính Thần đưa tay vuốt mái tóc tôi, ánh mắt đầy vẻ yêu chiều.

Choàng chiếc áo len lên người tôi, Diệp Chính Thần bọc lấy tôi bằng sự ấm áp rất đỗi dịu dàng. Anh ôm vai tôi, bước tới bên chiếc xe, mở cửa để tôi ngồi vào xe, sau đó lại cho chiếc xe đạp ướt nhẹp của tôi vào phía sau, tôi nghĩ, có lẽ bán tám lần chiếc xe của tôi cũng không đủ tiền làm sạch chiếc thảm len ở ngăn sau chiếc xe của Diệp Chính Thần...

Tôi quấn chặt chiếc áo len, cười thật ngọt ngào. Thường thì phụ nữ không đòi hỏi nhiều vật chất ở đàn ông, điều họ cần hơn cả là tình yêu và sự dịu dàng.

Diệp Chính Thần thường nói: “Cô bé, anh chưa cho em được thứ gì.”

Thực ra, anh đã cho tôi rất nhiều, mỗi ngày trời mưa, mỗi hạt nước mưa đều kết tinh rất nhiều sự ấm áp, mỗi giọt nước mắt đều là hổ phách kết thành từ hàng ngàn năm. Tất nhiên, nếu có thể lựa chọn lại, tôi sẽ để Diệp Chính Thần đem sự ấm áp, dịu dàng đó đổi thành chiếc xe, ít nhất như vậy tôi cũng có thể đổi nó thành nhân dân tệ, mang về biếu cha mẹ tôi.

Lúc đó, thật là ngốc! Ngốc nghếch theo đuổi tình yêu giống như cây cao su đem lòng yêu cây sồi trong tiểu thuyết.

Cứ tưởng rằng yêu anh, không vì sự hào nhoáng và đẹp đẽ của anh, càng không vì mượn vẻ hào nhoáng đó để huyễn hoặc bản thân.

Tưởng rằng yêu anh thì sẽ cùng anh trở thành hai cái cây, rễ sẽ quấn quýt trong lòng đất, lá sẽ cùng vươn tới trời mây.

Cứ tưởng rằng...

Đầu hạ, hoa ngọc lan nở trắng ngọn cây.

Tôi đứng ở cửa hàng tiện lợi, vừa xem đồng hồ vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ Diệp Chính Thần đến đón. Cánh cửa khẽ mở, một cô gái rất xinh đẹp bước vào, tôi bỗng cảm thấy trước mắt sáng lòa, quên cả câu nói: “Hoan nghênh quý khách đến với cửa hàng”, cứ nhìn theo khuôn mặt sáng tựa mặt trăng của cô gái.

Cô gái ấy có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo, mềm mại và thanh cao. Vẻ thanh cao vốn có ấy, nếu Tần Tuyết nhìn thấy cũng phải thốt lên trầm trồ.

Tôi đang đoán xem vì sao cô gái yêu kiều ấy lại hạ cố tới cửa hàng bé nhỏ của chúng tôi thì cô ấy đã chọn mấy món đồ ăn, đồ dùng hằng ngày, vài lon bia có vị cà phê và bước tới trước quầy.

Tôi lập tức cúi người, nói với vẻ cung kính: “Xin chào, hoan nghênh quý khách đã tới cửa hàng. Rất vui mừng được phục vụ quý khách.”

Cô gái ấy mỉm cười gật đầu, sau đó chỉ vào tấm biển tên trước ngực tôi.

“Bạc?” Cô ấy hỏi bằng tiếng Nhật rất không chuẩn. “Cô họ Bạc à?”

“Vâng!” Tôi trả lời bằng tiếng Nhật. “Tôi là người Trung Quốc.”

Cô gái hơi nhếch môi, nụ cười ấm áp như mùa xuân.

“Tôi cũng thế.” Cô ấy đáp bằng tiếng phổ thông, giọng hay hơn tôi nghĩ.

“Món này là cô làm à?” Cô gái chỉ vào món cánh gà rán trong tủ kính.

“Vâng, vừa mới làm xong.” Tôi hỏi: “Cô có muốn gọi một suất không?”

Cô gái ấy suy nghĩ một lát: “Hai suất đi.”

“Vâng!” Tôi chọn ra hai suất mới nhất, cho vào túi.

“Cảm ơn, sáu ngàn một trăm yên.”

Cô gái mở chiếc túi Hermes tìm một lúc, mày hơi chau rồi nói vẻ áy náy: “Xin lỗi, tôi quên mang theo ví rồi.”

“Không sao.” Tôi vẫn đưa đồ cho cô gái. “Lần sau trả tiền cũng được.”...
<<1...2829303132...53>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000634s | View: 7480 (+11)

On C-STAT