* Danh ngôn tình yêu: Ái tình không nhìn bằng mắt mà bằng tâm hồn. Vì vậy, nhân loại khắc họa Thần Tình ái có hai cánh nhưng con mắt mù lòa.
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
[QC] DinhCaoMobi.Net - Wap tải game miễn phí cho di động
Fanpage
Tìm kiếm
Menu Nhanh
Sói ( hay lắm )

Sói ( hay lắm )

Trang đọc truyện
score
Đánh giá: 4.5/5, 4166 bình chọn



Bất luận là tiến hay lùi, đều chỉ còn con đường chết, gã bất cứ giá nào cũng phải đánh cuộc!

Khuyết Lập Đông quay đầu, lông mày nhướn lên, lo bảo vệ Đề Oa, đang định nghiêng mình tránh né, không ngờ cô lại vượt lên, lục lọi tìm một cái bình đặt trên bàn, trượt người về phía trước.

“Đề Oa!” Anh hoảng hốt kêu to, suýt chút nữa tim ngừng đập, ngọn lửa lo lắng thiêu đốt làm cho bụng anh đau đớn.

Vẻ mặt cô lại bình tĩnh, nhanh chóng mở cái bình trắng trong tay, dùng sức lắc lắc vài cái, rồi xé mảnh giấy bạc ném về phía Tô Chiêu Nghiệp.

Ầm!

Một tiếng nổ, khí nén trong bình nổ tung, chất lỏng sền sệt màu trắng ngà lập tức phun tới, hắt lên đầu đối phương, tóc tách chảy xuống.

“Aa! Mắt tao, đây là cái quỷ gì, đây là cái quỷ gì?” Xúc cảm lạnh băng, cùng với vị chua đáng sợ khó có thể hình dung đập vào mặt, Tô Chiêu Nghiệp kêu thảm một tiếng, hai tay chùi loạn trên mắt.

Yogurt quá thời hạn, vi khuẩn lên men liên tục sinh sôi nảy nở, đồng thời khí cũng tăng lên, tất cả nén kín trong một không gian, đám vi khuẩn con này đẩy con kia, con kia ép con này, còn đang lo không có chỗ ở. Khi xé mở lớp giấy bạc, toàn bộ bộc phát ra ngoài, thành một quả bom vô hại nhất mà cũng đáng sợ nhất trong lịch sử.

Thân hình cao lớn nhoáng một cái, tay không đoạt lấy khẩu súng còn chưa kịp bóp cò, rồi hung hăng đấm thêm một quả.

“A…” Tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, người bị đánh văng lên vách tường rầm một tiếng. Tô Chiêu Nghiệp ho sặc sụa, đầu nghiêng qua một bên, lập tức ngất đi, mái tóc dính yogurt, tí tách nhỏ giọt trên mặt đất.

Khuyết Lập Đông nhăn mặt nhíu mày, trừng mắt nhìn chất lỏng màu trắng ngà dần dần lan rộng, lại quay đầu nhìn về phía Đề Oa, khuôn mặt tuấn tú có vẻ cổ quái.

Cô cầm cái bình rỗng, thoải mái bước đến góc mở nắp thùng rác, ném cái chai vào, sau đó mới ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười ngọt ngào nhất.

“Không phải em đã từng nói rồi sao? Không thể mở yogurt quá hạn.”

Hết chương 7.



Sói – Chap 8

Trời tờ mờ sáng, sắc trời còn chưa nhìn rõ, chim chóc đã kêu ríu rít, vội vàng bay khỏi tổ, bắt đầu đi tìm thức ăn chung quanh.

Lầu ba tòa nhà trọ, cảnh sát Trần Hãn đang nằm sấp hình chữ đại (大) trên giường, ngủ đến bất tỉnh nhân sự, nước miếng dính ướt hơn nửa cái gối đầu.


Làm sứ giả chính nghĩa cũng không phải là chuyện thoải mái gì, cả tháng nay, toàn bộ thời gian của hắn đều dành cho vụ án Tô Chiêu Nghiệp, làm việc muốn sứt đầu mẻ trán. Bởi vì một khoảng thời gian dài thiếu ngủ, đầu tóc xoăn của hắn đã rối loạn như kiểu tóc của Beethoven, đôi mắt thì thâm đen hơn cả gấu trúc.

Thật vất vả mới có thể về nhà ngủ, hắn miễn cưỡng cởi quần áo, vừa lết được tới giường liền đi chơi với giấc mộng.

Tiếng ngáy theo quy luật, bị gián đoạn bởi một tiếng kêu rất nhỏ.

“A, dơ quá!”

Trần Hãn giật mình, lập tức tỉnh táo lại. Hắn khẩn trương vận động cơ bắp, luồn tay xuống dưới gối đầu, tìm kiếm khẩu súng chưa bao giờ rời xa người…

“Đừng nhúc nhích.” Thanh âm lãnh đạm lạnh lùng, cùng với tiếng súng lên nòng, vang lên trong gang tấc.

Trần Hãn nghe được ý tứ cảnh cáo và mệnh lệnh trong câu nói kia, toàn thân hắn cứng ngắc, giơ cao hai tay, dùng động tác chậm rãi nhất di chuyển thân mình, một mặt nheo hai mắt, giữa ánh nắng sớm tờ mờ, cố gắng muốn nhìn rõ thân phận vị khách không mời mà đến.

Tách một tiếng, đèn điện bật lên, bên trong phòng nhất thời sáng trưng.

Một người đàn ông cao lớn đang đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống hắn, trên khuôn mặt nhìn không ra biểu tình gì. Một khuôn mặt nhỏ nhắn ló ra bên cạnh người đàn ông đó, có chút ngượng ngùng mỉm cười với hắn.

“Cảnh sát Trần, chào buổi sáng, thật xin lỗi sớm như vậy đã quấy rầy anh, chúng tôi làm phiền đến anh sao? A…” Tầm mắt Đề Oa vừa chuyển xuống, lập tức xấu hổ dời tầm mắt.

Trần Hãn nhận ra cô gái này, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng cầm lấy một quyển tạp chí, che cái quần lót bốn góc, tránh cảnh xuân bị lộ ra ngoài.

“Đinh tiểu thư, vị này là…”

“À, vị này là Khuyết Lập Đông.” Cô giới thiệu đơn giản, sau đó quay đầu qua, nụ cười tươi thân mật chuyển thành trách cứ. “Em đã nói rồi, mặt trời còn chưa mọc, cảnh sát Trần nhất định còn đang nghỉ ngơi, buổi chiều lại đến không được sao? Anh cố tình không nghe…” Cô cằn nhằn, đôi môi đỏ mọng không ngừng lại một giây nào.

Khuyết Lập Đông liếc cô một cái, hít sâu một hơi, kiềm chế xúc động muốn ngăn đôi môi đỏ kia.

“Vụ án Tô Chiêu Nghiệp là do anh phụ trách?” Anh hỏi, giương mắt nhìn người đàn ông trên giường.

“Đúng vậy.” Hắn nhíu mày trả lời.

“Vậy là được rồi, nhận lấy.” Bàn tay anh vung lên, túm lấy Tô Chiêu Nghiệp cả người mềm nhũn như một đống bùn, rồi ném gã lên giường.

Tên tội phạm lâu nay không tìm được lại từ trên trời rơi xuống, Trần Hãn sung sướng như nhận được quà của ông già Nô-en. Hắn ngoan ngoãn vươn tay chuẩn bị lĩnh thưởng, nhưng lại liếc mắt phát hiện ra, Tô Chiêu Nghiệp đầu tóc dính ướt, cũng không biết là dính cái gì, hắn lập tức rút tay về, ngã ra giường ngủ, lăn vài vòng rồi té khỏi ổ chăn ấm áp.

Đề Oa vươn tay, vụng trộm nhéo Khuyết Lập Đông một cái, trừng phạt anh lại dám vô lễ. Mới nhéo một cái, anh liền gồng cơ bắp lên, thân mình cứng rắn như tường đồng vách sắt, làm cho cô rốt cuộc càng nhéo càng đau tay thêm.

“Anh dữ như vậy làm gì? Cảnh sát Trần là người tốt mà, chúng ta quấy nhiễu giấc mộng của người ta đã là không đúng, sao còn có thể không lễ phép với anh ấy?” Cô nhướn mi cong, cảm thấy thật sự phải chỉnh sửa thói quen thô lỗ của anh. “Này, anh còn thất thần cái gì? Mau giải thích với cảnh sát Trần đi!” Cô nói.

Cặp mắt đen nheo lại, không kiên nhẫn trừng mắt liếc nhìn cô một cái. “Đừng ra lệnh cho anh!”

“Anh còn không chịu xin lỗi?” Cô chống hai tay lên thắt lưng, mắt hạnh nhìn trừng trừng.

“Em…”

“Nói xin lỗi đi?” Cô đề cao âm lượng, không chịu nhượng bộ, khăng khăng ép anh mở miệng.

Khuyết Lập Đông bại trận dưới đôi mắt trong veo kia, lửa giận bốc lên ngập đầu, lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể quay đầu lại, dùng cặp mắt phun lửa giận trừng trừng nhìn Trần Hãn.

Ô ô, vì sao lại trừng hắn? Hắn đâu có làm cái gì đâu a!

Trần Hãn bị trừng đến mức toàn thân lạnh run, mồ hôi chảy ra đầy trán, giọt giọt rơi xuống. “Đinh tiểu thư, ách, không cần xin lỗi, tôi không để ý đâu.” Hắn cái gì cũng không để ý, chỉ cầu mong ánh mắt bén nhọn đủ để giết người kia không tiếp tục dõi theo hắn nữa thôi!

“Hmm, nhưng mà tôi rất để ý! Anh ấy chẳng những đánh thức anh, còn không lễ phép như vậy, làm sao có thể không xin lỗi?” Đề Oa cực kỳ kiên trì, còn vươn ngón trỏ, thật mạnh chỉ vào trong ngực Khuyết Lập Đông.

“Chết tiệt, xin lỗi!” Anh thấp giọng, sắc mặt khó coi tới cực điểm, cho dù là bị bắt phải xin lỗi, cũng phải phun một câu mắng chửi ra trước, giải tỏa bớt khó chịu trong lòng.

“Không, không sao…” Trần Hãn ngây ngốc trả lời, thở một hơi nhẹ nhõm, trong lòng vụng trộm đoán rằng, người đàn ông này cả đời chỉ sợ chưa từng nói xin lỗi với ai, nói ra hai chữ này, còn khó khăn hơn so với muốn anh nuốt một cái đinh.

Thắng một ván nhỏ làm cho cô vui vẻ, cuối cùng cũng chịu thu lại ngón tay, không tiếp tục đâm chọt nữa.

Tuy rằng âm lượng tiếng mắng còn lớn hơn tiếng xin lỗi, nhưng cuối cùng cũng có một chút tiến bộ, thành quả như vậy mặc dù cô không hài lòng, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận.

“Cảnh sát Trần, thật xin lỗi, anh ấy chính là như vậy, chút lễ phép cũng không biết.” Cô cười giải thích, thói quen nghề nghiệp lại lần nữa phát tác, không nhịn được đảo mắt khắp mọi nơi. “Nhưng mà, nhà anh sao lại dơ vậy, sàn nhà hình như đã lâu không lau. Oa, còn có bộ quần áo này, đã là bao lâu rồi không giặt?” Cô dùng ngón cái và ngón trỏ, nhón lấy cái áo sơ mi nhăn nhúm như thể rau xanh phơi khô lâu năm.

Trần Hãn chỉ cảm thấy trên mặt rất nóng, rất muốn nói với Đề Oa, so với sự vô lễ của Khuyết Lập Đông, những lời này của cô càng khiến người ta khóc không ra nước mắt.

Hắn đoạt lại áo sơ mi, nụ cười cứng ngắc, ngay tại lúc này, lại nhìn thấy một cô gái khác chậm rãi bước vào nhà, đi thật cẩn thận né những thứ bụi bặm, để tránh làm dơ bộ váy sang quý.

Vừa nhìn thấy cô gái, Trần Hãn lập tức mở lớn mắt.

“Chào buổi sáng, cảnh sát Trần.” CD tươi cười trong trẻo, vẫy vẫy tay với hắn, sau đó nhìn nhìn bốn phía, nụ cười chuyển thành ảo não. “Đáng ghét a, dơ như vậy, tôi không có chỗ nào ngồi.”

Đề Oa lập tức ra tay, chạy đông chạy tây, không bao lâu đã dọn ra một chỗ ngồi sạch sẽ. Hai người đàn ông trợn mắt há hốc mồm, căn bản không kịp ngăn cản....
<<1...2122232425>>
Đến trang:

Quét Virus: An toàn

Nhận xét
Kenh360.Org, Wap Tải Game Hack, Truyện 18+, Wap truyện NVGT, Tải game miễn phí, Backlink, Youtube Donwloader
Load: 0.000717s | View: 4166 (+11)

On C-STAT
Snack's 1967