Nhìn bảng thông báo để tìm lớp học của mình, lại phải học trên lầu 2. Thôi thì leo lầu cho khỏe vậy. Hắn tặc lưỡi rồi cũng leo cầu thang lên lớp. Cơ mà hôm nay quái. Sao nhiều con gaí thế chứ. Hắn cũng không nghĩ là hai lớp kế toán và quản trị kinh doanh laị có lắm em xinh thế này:
- Kiểu này thơm rồi.- Hắn cười thầm trong bụng.
Bước vào lớp. Hắn cũng chọn bàn gần cuối dãy trong cùng làm căn cứ địa cuả mình. Hắn chả bao giờ ngồi bàn cuối. Lý do vì sao thì hắn cũng chả biết. Chỉ là không thích. Thế thôi. Còn việc hắn chọn ngồi dãy trong là bởi vì ngay của sổ. Nơi mà hắn có thể nhìn ra cái sân trường mát rượi kia.
Đấy là khoảng lặng của hắn, hắn luôn thích tạo cho mình một khoảng lặng thật nhẹ nhàng. Bởi hắn là con của xứ lạnh. Cho nên hắn thích sự ấm áp. Cũng như ngày còn ở trên Lâm Đồng. Buồi sáng hắn thường dậy sớm đón bình minh lên sau mấy ngọn đồi trong những làn sương trắng. Hắn thích cái nắng sớm quê hắn, ấm ở ngoài da nhưng lạnh ở trong tim. Hắn cũng thích phóng tầm mắt ra xa nhìn ngọn núi Di Linh cách đó cả trăm cây số. Đơn giản vì hắn thích sương mù. Sáng sớm sương mù thường bao quanh ngọn núi, hắn nhìn thấy mình trong đó. Hắn cảm giác như hắn là ngọn núi. Được bao quanh bởi những điều mới mẻ mà hắn chả thể hình dung được khi bước chân vào đời.
Ngày còn nhỏ hắn đã được sống ngoài xã hội. Được đối mặt với nhiều thử thách. Được tiếp xúc với rất nhiều loại người. Tốt có xấu có. Nhưng tựu trung lại cũng chỉ là cái nhìn của một đứa trẻ. Để khi bước chân vào xã hội trong con mắt một thằng thanh niên đầy khao khát. Hắn thấy mình quá bé nhỏ.
Nhìn ra ngoài ngắm trời ngắm đất, ngắm mấy anh chàng trong bộ quân ngũ tập thể dục buổi sáng nhìn cũng thú, hắn cứ thế ngắm. Chả để tâm xem lớp hắn đã vô bao nhiêu mạng. Được một lát thì thằng Thanh cũng xách cặp đi vào. Chả chào hỏi hắn nó lia ngay cái miệng:
- Đi ăn sáng mày ơi! Đạp xe từ Suối Tiên xuống đây mệt vật ra rồi đây nè.- Vứt cặp xuống bàn nó thở dốc nói.
- Ai bảo khoái đi xe đạp. Kêu ca đếch gì. Đi.- Hắn đáp gọn lỏn rồi đẩy thằng Thanh xuống cổng trường.
Hai thằng ra trước cổng trường ăn sáng. Được cái ngay cổng trường hắn có hai xe bán hàng lưu động. Một xe bán bánh mì thịt nướng còn một xe chuyên bán nước uống. Thành phố đợt này đang có đợt truy quét làm sạch vỉa hè cho nên hai chị bán hàng cứ vừa bán vừa ngóng ra ngoài đường. Chỉ thấy bóng của chiếc xe đô thị là hai chị liền đẩy sang bên kia đường. Nhìn hài hài mà cũng tội tội. Hắn thắc mắc hỏi chị đang làm cho hắn và thằng Thanh hai ly sữa đậu nành.
- Sao chị đẩy sang bên kia lại không bị bắt thế chị?
- Em không biết à? Bên này là phường khác, bên kia là phường khác cho nên công an của phường này không động chạm đến phường kia. Đó là luật lệ của mấy ổng rồi.
- À, ra thế. Cũng bực thật chị nhỉ.
- Mất nước ngọt thì chị chả tiếc chứ mất mất cái xe là tiếc lắm. Một lần mua lại là mất cả ba bốn triệu bạc đấy. Chị với bà kia cũng bị mất hai cái rồi.
- Thế mà chị cũng bán nữa?- Hắn tròn mắt hỏi.
- Chứ biết làm gì bây giờ? Đành chấp nhận vậy thôi- Chị thở dài nói.
Hắn cũng hiểu hoàn cảnh của những người bán hàng rong như chị. Thu nhập một ngày đúng là có thể khá hơn nhiều so với người làm bình thường nhưng cũng phải dầm mưa dãi nắng và chạy trốn công an này nọ. Kiếm đồng tiền đúng là chả dễ tý nào. Hắn cũng chả kỳ thị mấy người bán hàng rong. Tuy không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm thật nhưng được cái nó bình dân. Chứ không sinh viên như bọn hắn có mà cắn lưỡi nhịn đói ăn mì gói.
Hai thằng ăn uống xong thì cũng tới giờ vào lớp. Hắn và thằng Thanh là hai thằng vào trước…mỗi thầy giáo. Dù trước đó hắn đến sớm nhất. Đi vào lớp thấy lớp cũng có khá nhiều gương mặt ưu tú. Cũng cả gần trăm mạng chứ chẳng ít. Hắn chỉ lướt đôi mắt qua rồi về thẳng chỗ ngồi. Cảm giác …hơi hơi khinh người một xíu. Chắc cũng có khối ánh mắt nhìn theo hắn mà bực mình. Kệ, mình chả đụng ai thì tốt nhất cũng đừng có ai đụng mình. Hắn tự nhủ thế.
Cơ mà hắn nhầm. Mình chẳng đụng ai thì đúng chứ chưa chắc người ta không thích đụng mình. Ngồi trước, sau và bên cạnh bàn hắn có 5 thằng con trai và 1 đứa con gái ngồi đều dồn ánh mắt vào hắn trong suốt tiết học Anh văn. Hắn có thể yếu các môn nào chứ Anh văn là môn hắn khá là thích cho nên hắn luôn tỉnh ngủ trong giờ này. Thế nên ngay tiết đầu tiên thầy giáo Anh văn đã khoái hắn lắm. Và thế là hắn … lọt vào tầm mắt của mấy đứa bên cạnh.
- Ê mày học giỏi Anh văn thế? Thế sao mày lại học cao đẳng vậy?- Thằng ngồi bàn trên ngoái cổ lại hỏi.
- @@!-(cha mày, anh là anh đếch thích đại học mới xuống đây thăm mấy chú thôi nhé! Sao nỡ dìm hàng anh thế?- Hắn nghĩ bụng).
- Sao im thế thằng kia? Giỏi một tý là chảnh đấy à?- Thằng bàn bên ngồi cùng nhỏ con gái lên tiếng.
- ……..@@! Nói cái shit gì? Tụi mày toàn dìm hàng tao mà bảo tao nói. Nói cho tụi mày cười tao à.
- À ừ, sorry chú. Buột miệng hỏi mà ai ngờ chú tự ái. He he. Mà tao phải thừa nhận mày phát âm English hay đấy. Chuẩn vãi ra.- Thằng ngồi trên lại quay xuống tám.
- Hay gì? Tao đọc quen thôi. Mà dạo lên cấp ba tao lười học nên mới rớt xuống cao đẳng học nè.- Hắn giả bộ làm mặt buồn.
- Chắc lại mê game online chứ gì?- Nhỏ con gái giờ mới xen vào.
- Uh!- Hắn đáp gọn lỏn.
- Hay, mày giống tao. Anh em mình hợp nhau đấy. Mấy đứa kia quay xuống đây. Tụi mình lập thành nhóm đi chơi và học cho vui nhé.- Thằng ngồi đằng sau vừa vỗ vai hắn vừa nói.
- Đồng ý! Đồng ý.
Thế là cái nhóm của hắn được lập ra từ đấy. Chả phải bàn tán hắn nghiễm nhiên được tôn lên làm bang chủ dù hắn chả ưa gì cái chức danh đó. Tụi kia thì hào hứng muốn chết. Cứ thao thao bất tuyêt. Còn đặt tên nhóm một cái tên cực kì hoành tá tràng: “Cái Bang”.
- Bang chủ. Bữa nào anh em mình học nhóm đi. Kiếm nhà đứa nào gần trường rồi tập trung học cho giỏi nhé?- Thằng Thuận(đẹp trai nhất nhóm) nói với hắn.
- À à, cái này thì tao không chắc được. Tại tao còn phải đi làm nữa.- Hắn gãi đầu.
- Ghê vậy, mới đi học mà đã đi làm rồi à? Tiền đéo đâu xài hết?- Thằng Chung hỏi hắn.
- Đệt, mày làm như bố làm giám đốc không bằng mà mày phán câu xanh rờn thế?- Hắn trợn mắt.
- He he. Tao tưởng mày phải làm con giám đốc. Thế mày làm gì?- Nó cười trừ.
- Phục vụ.
- Lương cao không?
- Ít.
- Nhiêu?
- 600 ngàn.
- …………
- Đệt……….bố thằng hâm. Làm đéo gì có 600 ngàn? Làm mấy tháng thì đủ đóng học phí?- Thằng Phan chửi hắn.
- Đéo biết gì thì câm mồm. Người ta bao tao ăn hai bữa, lại bao ở rồi còn được hưởng tiền típ nữa. Sướng chết cha ra mà mày nói thế?- Hắn chửi đổng.
- Dạ dạ, bang chủ bình tĩnh bình tĩnh. Uh thì vậy là ngon rồi. Bữa nào dắt anh em đi làm với. Kiếm thêm thu nhập coi.he he- Nó chấn chỉnh ngay tắp lự.
- Tao còn chưa làm mà, hôm nay về mới làm. Xem thế nào đã.- Hắn bình thản.
Câu chuyện của bọn hắn cứ kéo dài thế cho hết tiết Toán cao cấp, cái môn mà hắn ghét nhất. Lại gặp đúng ông thầy dạy buồn ngủ không chịu được.Không tám với nhóm tụi hắn chắc hắn cũng ngủ mất rồi.
Hết hai tiết toán cao cấp. Con bé Linh đề nghị:
- Hôm nay nhóm chúng ta nhận bang chủ mới. Thôi thì bang chủ phải làm một món quà ra mắt chứ nhể? Phải không anh em?- Con bé cười gian xảo nhìn hắn.
- Phải phải, quá chuẩn và không cần chỉnh. Đứa nào chỉnh tao đập vỡ mồm. Bang chủ muôn năm.- Thằng Thuận hô hào.
- ……….- Hắn đến chịu thua bọn này. Nhìn nhỏ Linh và thằng Minh mập thù lù thế kia hắn cũng hiểu sức công phá của tụi này nó nguy hiểm thế nào. Thế là hắn chơi bài lùi.
- Tất nhiên bang chủ của các con chả bao giờ không chiều các con bao giờ. Cơ mà bang chúng ta là Cái Bang mà phải hơm? Mà cái bang là ăn mày. Cho nên bang chủ cũng nghèo chẳng khác đếch gì các con cả. Vậy hôm nay thay mặt bang. Bang chủ sẽ chơi sang một bữa. Bao cả nhà chầu …sữa đậu nành. Ha ha ha.- Hắn chống nạnh ngửa mặt lên trời cười lớn.
- Đệt………
- Shit bang chủ…….
- Bang chủ như……..
Thế là đáp lại cái tính ngông cuồng của hắn là một tràng chửi rủa không thương tiếc. Y như ngày tân bang chủ nhậm chức bị bang chúng nhổ nước bọt vào mặt trong truyện kiếm hiệp Kim Dung. Hắn cũng đành chấp nhận. Ai bảo tụi nó tin tưởng hắn mà giao cho hắn làm bang chủ làm gì.
Cơ mà nói thì nói thế. Chứ bang chúng nào có từ bỏ của chùa bao giờ. Thế là cả bọn kéo hắn xuống cổng trường chỗ bà bán nước hồi sáng hắn mua nước. Chả cho hắn lên tiếng con bé Linh đã xông xáo gọi liền 8 ly sữa đậu nành. Được cái ngày ấy sữa đậu nành chỉ có 3 ngàn một ly cho nên hắn cũng thoải mái chả tiếc với bang chúng làm gì. Từ ngày đó tụi nó đâm ra nghiện sữa đậu nành. Sáng nào hắn đi học thì hắn không mua cũng được tụi nó mua cho mà uống. Về sau đọc báo nghe nói uống sữa đậu nành bị…vô sinh cho nên hắn ớn. Bỏ hẳn, dù là vẫn còn thích.
Vừa ăn vừa tám chuyện trên trời dưới đất rồi chim muông cá kiểng. Cuối cùng là chuyển qua chủ đề….gái. Muôn thuở là thế. Con gái chả biết có gì mà lúc nào cũng được mấy thằng con trai nghĩ đến....
Quét Virus: An toàn