- Còn cậu chưa trả lời câu hỏi mình mà.- Cô nhắc.
- Mình cần tiền.
- Cậu mới học lớp mười một mà cần tiền chi? Không có tiền sao không xin ba mẹ mà đi làm thêm làm gì?- Cô nghiêng đầu nhìn hắn thắc mắc.
- Nhưng… họ đã… mất rồi.- Hắn hơi ngập ngừng buông từng tiếng
- Ơ…Mình xin lỗi, mình không biết. Mình vô tâm quá.- Cô bối rối vẻ mặt hối hận.
Hai lòng bàn tay úp vào nhau, nắm thật chặt:
- Không sao. Mọi thứ dù sao đã thuộc về quá khứ.
- …
Ánh mắt xa xôi hướng về một nơi nào đó, hắn chợt mỉm cười nhẹ khi tương tượng rằng ba mẹ hắn sẽ đoàn tụ ở một nơi rất xa, rất xa.
Hôm nay, hắn khác hẳn hôm qua. Một sự thay đổi nhanh chóng mà mọi người ai cũng nhận ra nhưng không hiểu rõ vì sao.
Có ai biết rằng tối hôm qua, hắn về nhà. Vô tình như một sự sắp đặt sẵn hắn đã bắt gặp bức thư ba hắn viết cho hắn cách đây ba năm.
" Gởi con trai yêu quý của ba!
Ba là người lo xa, mẹ con hay nói như vậy, mà cũng đúng vì ba không lạc quan như người ta và cũng vì thế mà ba không biết ngày mai ba sẽ còn sống hay không. Đây là khuyết điểm lớn nhất của ba mà ba không thể khắc phục được, ba mong rằng con đừng bao giờ giống ba điểm này nha con.
Nhưng vì tính ba là thế nên ba không ngăn được mình viết mấy dòng này để gởi con trai phòng khi ba qua đời đột ngột, không biết trước lúc nào để căn dặn thêm con mấy điều này.
Con à! Con là con trai duy nhất của ba mẹ nên ba mẹ rất yêu thương con, điều đó chắc con biết rồi đúng không. Điều ba mong muốn là dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì con hãy mạnh mẽ lên, không được phép gục ngã, con phải bước tiếp dù trái tim nhỏ bé của con bị trăm ngàn mũi dao cắt xẻ. Được như vậy ba mới nhẹ lòng mà đi, được như vậy thì coi như con đã trả trả hiếu cho ba mẹ rồi đấy, con trai à.
Dù Trái đất này có ra sao, bản thân con như thế nào đi nữa thì ba mong nụ cười sẽ mãi đậu trên môi con, không bay mất.
Ba chỉ nói thế thôi, điều ba mong chỉ có thế, con nhớ giữ gìn sức khỏe nhen con trai"
Thân!
Ba của con.”
Vậy đó, hai hàng nước mắt lặng lẽ bò xuống gò má của hắn khi đọc xong những dòng tâm sự của ba. Và đó cũng là lý do hắn đã đứng dậy mạnh mẽ mà ai bắt gặp đều có thể cảm nhận được một sự thay đổi đột ngột giữa ngày hôm qua và hôm nay trong con người của hắn.
- Mà sao cậu không hỏi gì về mình thế. Cậu không thắc mắc à?- Để phá tan không khí nặng nề nãy giờ cô bé lên tiếng.
- Mà hỏi gì?
- Trời! Hỏi gì thì tự cậu biết chứ sao hỏi mình. Chẳng hạn cậu hỏi mình tên gì, bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa, vv…vv
- Ờ. Vậy cậu tên gì, bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa?
- Trời! Hỏi từng cái thôi, gì mà giống robot làm một lèo zậy. Hazz!!! Nghe nè, mình tên Phạm Tuyết Như. Cũng như cậu mình đang học lớp mười một và hiện tại mình đang ế.
- Ờ.
- Ờ là sao? Hết biết hỏi gì mình nữa à?
- Ờ.
- Trời, lại ờ nữa. Cậu nói chuyện với con gái vậy không sợ họ buồn à?
- Chẳng biết.
Hắn lại nhớ tới Băng, người con gái hắn yêu, và cũng làm hắn đau. Đâu đó câu ca: “Những yêu thương giờ không bên cạnh anh/ Giờ vội xa âm thầm bỏ rơi một ai chốn này/ Gió cứ mang em đến rồi lại đi/ Đùa vui trên nỗi đau gió ơi hãy trả em về” ngân nga thoáng qua tai hắn.
Nhìn sắc mặt thoáng buồn của hắn, cô biết mình lại vừa gợi lại nỗi niềm mà có lẽ nó chẳng hề vui vẻ gì đối với hắn.
Hôm nay, hắn làm việc hơi mệt bởi khách vào quán khá đông và khu vực hắn phục vụ luôn luôn nằm trong top có mật độ “những cô em gái” cao nhất.
Mấy cô nàng vào quán bữa đầu không biết nhưng hôm sau biết rồi chỉ chịu ngồi ở khu vực hắn phục vụ chỉ để dễ dàng ngắm hắn. Cũng đúng thôi, một trăm cô lúc này mà nhìn hắn đảm bảo chín chín cô say liền, cô còn lại thì có lẽ chắc bị les. Trông hắn quyến rũ chết đi được, nhìn đôi môi hắn mà cô nào cũng muốn nhào vô cắn một phát.Kết thúc buổi làm việc mệt mỏi, đôi bàn chân quay tròn đều đều trên chiếc bàn đạp nhẹ nhàng lướt đi, chẳng ồn ào vội vã mà chỉ có sự yên bình, tĩnh lặng. Không khí Sài Gòn về đêm thật ồn ào, náo nhiệt. Ai nấy tay trong tay í ới gọi nhau, ngược xuôi nối đuôi nhau chạy thành hang, bóp còi inh ỏi. Có cặp vợ chồng mới cưới thắm thiết siết chặt lấy tay nhìn nhau âu yếm, có anh công nhân chở bạn gái đi dạo phố, có ông bố chở con đi chơi vẻ mặt hớn hở,…Tất cả hòa làm một… dòng chảy cuộc đời.
- Ba ơi!
- Có gì không con?
- Ba mua cho con cây kem đi.
- Ừ. Để ba mua cho.
- Ba nhớ mua kem socola nhen.
- Ừ. Ba biết rồi, con chỉ toàn ăn kem socola thôi mà.
- Mà mẹ đâu ba? Sao mấy hôm nay con không thấy mẹ zợ?
- Mẹ con… Mẹ con…Mẹ con đi đến… một nơi xa …xa …xa lắm…Thôi con ngồi đây với dì tám ba đi mua kem cho con.
Người đàn ông nói nhanh rồi vội quay mặt chạy đi, ông không muốn con trai thấy những dòng lệ vừa bò ra khỏi mí mắt mình. Bước chân người đàn ông dù mạnh mẽ tới đâu nhưng cũng có những lúc khụy ngã. Bởi thế, họ rất cần bờ vai của “nửa kia” sẽ khích lệ họ đứng lên. Nhưng cũng có những người đàn ông rất cứng rắn vì họ nhận thức được rằng cuộc sống vốn dĩ có lúc này, lúc khác. Và mỗi người sẽ nằm trong mỗi hoàn cảnh, mỗi niềm vui, nỗi buồn chẳng ai giống ai.
Sững lại giây lát chứng kiến cảnh đó, tim hắn nghẹn lại như có ai bóp chặt, đau lắm. Hắn nhớ ba mẹ hắn lắm! Bước chân lê thê, nặng nề, uể oải và mọi thứ có vẻ chùng xuống khi đêm dần về khuya.
Giấc ngủ kéo đến nhanh chóng khi mà hôm nay hắn đã làm việc khá vất vả, mệt mỏi. Màn đêm như tấm chăn lớn bao trùm lấy ngôi nhà hắn, không gian chìm lặng trong đêm đen yên ắng, tĩnh mịch.
- Sao cậu lại đứng đây?- Hắn hơi giật mình khi mới sáng dắt xe ra cổng đã thấy Vân Anh đứng đợi hắn từ lúc nào.
- Gì mà ngạc nhiên dữ vậy?
- À. Chỉ là hơi bất ngờ thôi.
- Có gì đâu mà bất ngờ?
- Sao cậu không đi học mà đến nhà mình làm gì?
- Thì đi học chung cho vui.
- Ờ.
- Cậu không vui à?
- Không. Mình vui.
- Ừ. Vậy sáng nào mình cũng qua rủ cậu đi học hen.
- Tùy cậu.
- Cậu cất xe đi lấy xe mình mà đi.
- Thế cậu đi bằng gì?
- Thì mình đi chung với cậu.
- Thôi mỗi người đi một xe đi.
- Đi mà…đi chung đi…Sáng mình chở cậu rồi chiều về cậu chở mình. Chứ chiều về trời còn nắng lắm mình đạp không nổi.
- Thôi vậy cũng được.- Ngẫm nghĩ giây lát hắn miễn cưỡng gật đầu.
Nắng sớm in bóng nghiêng nghiêng hai con người trên chiếc xe đạp, hắn giành cô chở chứ ai đời đàn ông đàn ang lại để đàn bà phụ nữ chở bao giờ. Vậy là kế hoạch cô thành công mỹ mãn khi bước đầu “tiến gần” tới hắn hơn.
Trên đường tới trường, ai cũng nhìn chằm chằm bởi nét đẹp của hai người. Lên tới trường lại không tránh khỏi bị lời ra tiếng vào của đám học sinh lắm chuyện. Ai cũng nghĩ rằng mối quan hệ giữa hắn và Vân Anh đang phát triển một cách tốt đẹp.
- Chị Phương! Thế này là sao?- Nhỏ đàn em Phương vừa đưa tay chỉ trỏ phía dưới sân trường vừa lên tiếng thắc mắc với vẻ mặt khó hiểu.
- Chị cũng có khác gì em đâu.- Hướng ánh mắt theo ngón tay đàn em, Phương bắt gặp hắn và Vân Anh đi cùng có vẻ thân thiết.
- Vậy chị định làm gì?
- Chị chưa biết. Nhưng nếu em là chị, em sẽ làm gì?
- Nếu là chị em sẽ không để việc này xảy ra lần nữa đâu.
- Lần nữa?
- Chị còn nhớ cái chuyện hồi cấp hai không?
- Chuyện gì?
- Chuyện lão Trung chia tay chị Băng để đi theo ả Thy đó.
- À!
- Mà sao lúc đó chị Băng không cố giành lại nhỉ.
- Để làm gì?
- Thì người yêu mình phải cố giữ chứ.
- Tùy em. Còn đối với chị, loại người phản bội đó không xứng với tình cảm của Băng.
- Vâng. Chị nói cũng đúng.
- Nhưng lần này thì khác, có lẽ chị nên giúp Băng.
- Sao chị nghĩ vậy?
- Mặc dù Băng nó không muốn ai xen vào chuyện của nó. Nó cũng đã nói với chị nếu xem nó là bạn thì đừng nhúng tay vào chuyện của nó. Nhưng chị sợ, nó thấy Phong và Vân Anh như vậy, tự động nó sẽ rút lui.
- Chị cho rằng anh Phong cũng giống như lão Trung sao?
- Không! Chị không nghĩ thế! Chị chỉ sợ…Phong không nhận ra tình cảm của Băng. Mà nếu như vậy thì sớm muộn gì cô bạn kia cũng cướp Phong khỏi cuộc đời Băng.
- Vâng.
- Trang nè, giờ giải lao em gọi thêm vài đứa nữa ra sau trường trước nhớ cử một đứa làm thế này...bla bla và đứa khác làm thế này…bla bla.- Trầm ngâm giây lát Phương lên tiếng.
- Vâng.
- À, em nhớ đem theo máy quay loại nhỏ nữa nha.
- Vâng, em biết mà.
Ngẫm nghĩ giây lát, Phương rút điện thoại ra lục tìm trong danh bạ cái tên “Thành ht”. Ngón tay cái liền ấn nút xanh....
Quét Virus: An toàn